*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tim Sơ Đông đập thình thịch.
Đây là tỏ tình sao? Mục Thu là một người nội liễm, rất ít khi nói kiểu như vậy nha! Nàng nàng nàng, nàng kích động quá đi.
Lúc này hai người dựa vào nhau rất gần, cảm nhận được cả nhiệt độ cơ thể Mục Thu, còn có hương hoa thoang thoảng trên người cô tỏa ra. Sơ Đông giương mắt liền thấy được ánh mắt Mục Thu, rũ mắt thì bộ ngực của Mục Thu lại vừa vặn đập vào mắt. Trắng trắng tròn tròn, còn cái khe rãnh sâu hút mắt kia nữa.
Mục Thu vươn cả hai tay giúp Sơ Đông lau tóc, làm hai khối tròn trịa kia hoàn toàn phô ra trước, phi thường dụ hoặc nhân tâm.
Sơ Đông nhìn chằm chằm chúng.
"......" Sơ Đông vẫn còn nhìn chúng chằm chằm......
"......" Sơ Đông......
May mà, rốt cuộc Mục Thu cũng phát hiện tầm mắt của Sơ Đông. Cô buông hai tay đang giúp Sơ Đông lau tóc xuống.
"Đừng có dùng khuôn mặt xinh đẹp này bày ra biểu cảm háo sắc của mấy ông chú nữa." Cô nói như vậy, tay gõ nhẹ lên đầu Sơ Đông. Sau đó lại xoay người như không có chuyện xảy ra, treo chiếc khăn đã khá ẩm lên.
Cần cổ của cô khá tinh tế, không có nhiều tóc con xuề xòa, mái tóc dài thì đều được cột lên cao. Màu tóc thực đen, càng tôn lên sắc trắng nõn của cái cổ, trắng như là ngà voi vậy.
Sơ Đông rất muốn đưa tay sờ thử, thử xem cần cổ trắng như ngà voi kia, có phải cũng nhẵn mịn như ngà voi hay không.
Nàng nghĩ như vậy, tay cũng thật sự đưa ra sờ lên.
"......" Mục Thu đang cúi đầu lại vì hành động Sơ Đông mà cứng người. Động tác trên tay cũng ngừng lại.
Cổ quả nhiên cũng thực bóng loáng. Nếu sờ cẩn thận kỹ càng hơn, còn có thể cảm giác từng sợi lông tơ trên đó.
Tay Sơ Đông dần dần trượt từ cổ Mục Thu, vói vào bên trong áo.
Mục Thu đơ người, dần dần, cẩn thận gọi tên Sơ Đông.
"Đông Đông...... Em làm gì đó?" [Hỏi vô nghĩa cũng không phải hỏi như vậy]
"Mục Thu." Nhẹ giọng nỉ non. Sơ Đông dựa toàn bộ cơ thể mình lại gần sát Mục Thu. Nhẹ nhàng hôn lên cổ Mục Thu, đầu lưỡi khéo léo lại linh hoạt nhẹ nhàng liếm lên làn da trắng mịn kia. Mục Thu nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
"Mục Thu...... Tôi thật sự, rất thích chị." Nàng nói như vậy, bàn tay vốn đang luồng trong áo đã di chuyển qua bả vai bên này, cởi nút áo của Mục Thu.
Toàn thân Mục Thu run lên, cả người căng cứng, lo lắng gọi một tiếng: "Đông Đông em!" Bên cổ đã truyền đến một cơn đau. Khá nhẹ, gọi là đau nhưng cũng không đúng lắm, phải nói là cảm giác tê tê.
Mục Thu cũng không quản cái gì, sốt ruột xoay người, la lên với Đại tiểu thư đang ngồi bên cạnh: "Đừng làm rộn, Đông Đông." Mà trên cần cổ trắng nõn kia, sớm đã để lại vết đỏ hồng.
Nhìn trực diện, lại cảm giác có chút nôn nóng, muốn giận nhưng giận không nổi này, càng thêm mê người.
"Mục Thu!" Sơ Đông đột nhiên đẩy ngã Mục Thu.
"Oa a!" Kinh hô. Người nào đó bỗng nhiên bị đè không kịp phản ứng, lại bởi vì động tác kế tiếp của đối phương mà càng thêm lớn tiếng.
"Đông Đông!"
Sơ Đông đang cởi quần Mục Thu.
"Chờ một chút Đông Đông! Em, em...... Mau dừng tay, đây là trước cổng trường của em đó!" Người nào đó bị đè sốt ruột kêu to.
"Mục Thu......" Người vẫn liên tục động tác không có ý muốn dừng, ngẩng đầu lên, nhìn Mục Thu "Xi" một tiếng nói: "Trong trường vẫn còn người, chưa ra hết. Mục Thu chị mà kêu to quá, sẽ bị phát hiện."
"Vậy thì em đừng làm...... Ưm ô......" Miệng bị che lại.
Lại là một nụ hôn, mà nụ hôn này khác với lần trước. Nếu làn trước là một lần kịch liệt triền miên, lại mang theo cảm giác xâm lược. Thì lần này, là một nụ hôn mềm mại ngọt dịu, vòng quanh người, cho cô mất hẳn năng lực phản kháng.
Kỹ thuật hôn môi của Sơ Đông được nâng cấp rồi. Lần trước rõ ràng còn hơi trúc trắc, sao lần này lại...... Chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan tới thiên phú?
Mục Thu níu lấy áo của Sơ Đông, muốn ngăn nàng, nhưng vẫn không thể. Vì thế cứ như vậy níu rồi thả, mà thả ra xong lập tức lại dùng lực níu chặt. Sau một lúc lâu mới từ bỏ việc chống cự, mơ mơ hồ hồ còn đáp lại Sơ Đông.
Tay Sơ Đông thành công cởi được quần của Mục Thu.
"Ưm ưm......"
Ngón tay Sơ Đông lành lạnh, vừa chạm tới đã khiến cả người run lên. Khiến cho thứ cảm giác kia vốn đã mãnh liệt càng thêm mãnh liệt.
Người phía trên ra sức áp bức, chậm rãi hoạt động nhịp nhàng. Người còn lại vốn còn cố cắn môi mình, đè nén tiếng rên rỉ liêu nhân thốt ra. Đến sau cũng vẫn nhịn không được, tiếng kêu đứt quang thoát ra khỏi bờ môi.
Bên ngoài xe, giông tố cuồn cuộn, từng tia chớp bổ xuống cắt ngang bầu trời, chỉ lóe sáng trong nháy mắt, đã soi rõ cảnh tưởng trong xe.
Tiếng sấm đánh tới sau đợt chớp quang.
'Ầm ầm ầm đùng đoàng'. Tiếng sấm đã thành công che dấu tiêng kêu khe khẽ trong xe, đổi lại, tiếng rên đó ngày càng lớn bạo hơn.
Mưa to giằng co cả buổi trời mới dần dần tạnh.
Mục Thu vô lực nằm trên ghế xe, cất giọng yếu ớt nói với Sơ Đông: "Đại tiểu thư...... Em biết lái xe không?"
"Không biết." Đại tiểu thư trả lời thật rõ ràng.
"...... Không biết? Vậy em có để ý chuyện ngủ trong xe một đêm không?"
"...... Để ý......"
"...... Đã vậy mà em còn......" Cô thật bi thảm.
"...... Xin lỗi, Mục Thu. Chị có khỏe không?"
"......" Mục Thu cố gồng sức trâu, run run nắm tay lái.
"Mục Thu, chị còn đủ sức lại xe sao?"
"...... Không biết......" Thập phần suy yếu mở miệng.
"Mục Thu, chị muốn lái đi đâu thế?"
"Xuống sông......"
"...... Chạy xuống sông làm gì......"
"Chúng ta đi tự sát đi~~" Loại đãi ngộ tiểu p này thật sự là làm cho người ta không có thể nào sống nổi.
"...... Có thể làm người ta hiểu lầm là chúng ta tự tử vì tình không?"
"......" Lệ rơi như thác a~~ Bác tài xế kính mến, xin bác hãy mau mau trở lại.
Cả người mỏi mệt, còn kéo cái thân tàn lái xe về. Lúc chở lớn nhỏ về tới nhà, Mục Thu đã rơi lệ đầm đìa trong lòng, cầu nguyện như thế.
Trong phim truyền hình, trong tiểu thuyết, tiểu p nào có được ưu đãi như cô chứ, quả nhiên đều là gạt người.
Đúng là hư cấu mà, mẹ nó mấy ông hư cấu cũng vừa vừa thôi chứ? Bị hố hố hố! Gặp qua hố, nhưng chưa thấy hố nào sâu như vậy!
Đời này cô cũng không muốn làm tài xế nữa.
Giữa tiếng kêu rên của Mục Thu, bác tài xế đáng yêu của Sơ gia rốt cuộc đã trở lại ~
Mục Thu hai mắt đẫm lệ.
Sơ Đông có chút thất vọng.
Nói nè, Đại tiểu thư em thất vọng cái gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn ăn lần thứ hai? Đại tiểu thư này, con người sống là phải biết đủ.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong hoa viên của Sơ gia từ hoa hồng nóng bỏng, đến cây lựu(*), đều đổi thành hoa cúc thanh nhã. Sau đó lại từ hoa cúc đổi thành đông mai(**) mộc mạc cao ngạo. Đóa hoa trắng noãn không nhiễm chút hạt bụi nào, tản ra hương thơm ngát. Bông tuyết lất phất bay từ trên trời xuống, vội vã, tựa hồ muốn nhanh chóng xà xuống, để cảm nhận sự ấm áp của lòng đất mẹ. Chúng nó cứ như vậy dần dần che dấu những đóa hoa mai.
(*) hoa lựu
(**) 冬梅花 - hoa đông mai, tìm trên gg bằng tiếng Việt không có
Cánh mai thua bông tuyết ba phần trắng, tuyết lại thua mai toàn bộ hương thơm.
Cả thế giới tựa hồ đều vì cảnh vật như vậy mà tĩnh lặng đi. Yên tĩnh đến mức có thể làm người ta chậm rãi, tận tình hồi tưởng đủ loại chuyện cũ.
Khoảng không yên tĩnh lại bị một tiếng pháo đánh vỡ.
"Oành bùm!"
"Bùm bùm bùm bùm"
Tiếng pháo càng ngày càng vang, càng lúc càng nhanh.
Giữa loạt âm thanh ồn ào lẫn lộn, giao thừa diễn ra vô cùng náo nhiệt, sôi động.
Năm nay giao thừa ở Sơ gia vẫn như ngày thường. Chín người làm tại Sơ gia đã về hết sáu, chỉ còn lại đầu bếp nữ, cùng người làm vườn lớn tuổi, và một cô giúp việc nhỏ tuổi nhưng lại không về nhà.
Tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng không hề giảm độ nhiệt tình, từ trong ra ngoài nhà đều được trang trí đủ kiểu.
Cô giúp việc nhỏ làm việc bập chộp, chọc đầu bếp nữ cầm thìa đuổi theo khắp nơi. Mắt người làm vườn lại không tốt lắm. Toàn bộ Sơ gia thật là có chút giống cảnh gà bay chó sủa.
Năm nay Sơ Đông cực kỳ an tĩnh, không làm gì hết, cũng không nói gì hết, thuần túy thưởng thức cảnh ba người ba tầng tuổi kia, đuổi nhau gà bay chó sủa.
Mục Thu vẫn cực đau đầu y như nắm ngoái, rối rắm nhìn ba người trước mặt.
Cứ như vậy, Sơ gia sẽ bị hủy diệt mất nhỉ? Ba ơi mẹ ơi...... sao giờ này hai người còn chưa tới?
Người cứu thế, Mục ba ba cùng Mục mụ mụ, trước khi Sơ gia sắp bị ba người kia phá hủy, rốt cuộc cũng tới nơi. Lần này Mục mụ mụ cùng Mục ba ba có vẻ rất vui vẻ, còn mang theo nhiều đồ tết, thậm chí còn mua một bó bách hợp. Đứng ở cửa cười tủm tỉm.
Mục Thu kích động nhìn ba mẹ, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.
"Tiểu Thu ơi!" Mục mụ mụ lại vui vẻ cực kỳ, hoàn toàn không để vẻ mặt đau khổ của Mục Thu vào mắt, còn chưa có vào cửa đã phấn kích hô to với Mục Thu: "Hôm nay Tiểu Yên gọi điện đó." Xem ra thật sự là rất rất phấn khích rồi.
"Vậy ạ?" Nghe được tên Mục Yên, Mục Thu chấn động cả người, ngây ngẩn tại chỗ. Trong đầu trong nháy mắt nghĩ đến, là 20 năm kia. Là khoảnh khắc lúc Mục Yên dùng khuôn mặt đau khổ, nói với mình chữ 'thích' kia.
"Tiểu Yên gọi điện thoại về, nói dạo này nó ổn lắm, còn quen được bạn tốt. Mà con ma ốm kia cũng đỡ nhiều. Còn nói là bên kia sắp bớt bận rồi. Nó có thể tranh thủ về mấy ngày, về thăm chúng ta." Mục mụ mụ vô vùng vui vẻ, nói liên miên một dây, như là chỉ một cuộc nói chuyện đơn giản, một việc đơn giản như vậy thôi, đã đủ khiến bà nói thế nào cũng không nói hết rồi.
Mục Thu vẫn thất thần bất động, mà Sơ Đông vốn đang im lặng ngồi xem vở diễn gà bay chó sủa trong phòng khác, lại vì một cái tên, trong nháy mắt sắc mặt đều trắng bệch.
Mục Yên, Mục Yên sắp về đây.
Nàng còn nhớ rõ khuôn mặt kia, nàng còn nhớ rõ lời mà người kia lúc gần đã nói với mình.
Câu nói kia lúc ấy nàng nghe không hiểu, nhưng nay cũng đã hiểu được.
Rời khỏi không phải đi luôn, chờ tôi trở lại, nếu em vẫn chưa cho chị ấy hạnh phúc chị ấy đáng được nhận, đừng trách tôi về cướp mất.
Nàng sẽ không để Mục Yên cướp mất, nàng cũng sẽ không dễ dàng buông Mục Thu ra. Nhưng nàng vẫn sợ hãi, nàng sợ, nàng không thể mang hạnh phúc đến cho Mục Thu.
Nàng biết Mục Thu thích mình, nhưng dù sao cho tới bây giờ Mục Thu chưa từng nói với nàng. Mà trong mắt Mục Thu, nàng thủy chung vẫn chỉ là một tiểu quỷ mà thôi.
Vậy nếu Mục Yên xuất hiện vào lúc này......
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngồi chờ thẻ vàng ~~~
- ------
Editor có lời muốn nói: thứ nhất, Tiểu Thu nằm dưới mãi thiệt đó hở?
Thứ hai, em gái về rồi, tình địch về rồi~~~
Thứ ba, còn 2 chương nữa luôn~~ TT^TT