Mục Thu còn đang rối rắm chuyện đêm giao thừa. Cô thật không nghĩ ra được nên chuẩn bị như thế nào cho ra hình ra dạng nữa. Lại còn nhớ đến đêm giao thừa hỗn loạn năm đó, thật là bực bội cả người.
Bên này còn chưa nghĩ ra được cái gì, bên kia bi kịch lại không ngừng gia tăng. Mục Thu nhận được thông báo, ba người làm mấy năm trước đều ở lại nay cũng muốn về nhà mừng năm mới.
"Sao năm nay lại muốn về hết vậy?" Không phải Mục Thu không hiểu tình người không muốn cho đi, thật sự là...... số lượng người vốn đã ít đến đáng thương, vốn đã cách biệt một trời một vực với sự "xa hoa, náo nhiệt" trong miệng người làm rồi. Bây giờ ngay cả ba người họ cũng đi mất thì...
- _-|||
Giao thừa năm nay, chẳng lẽ sẽ là một đêm giao thừa... thê lương nhất từ trước đến nay của cô và Sơ Đông sao?
Thật, thật đau lòng... đáng thương quá đi mất...
"Xin lỗi phu nhân, nhưng năm nay chị của tôi sinh một thằng cu bụ bẫm lắm, tôi chỉ là muốn về thăm xíu thôi~~~" Cô giúp việc trẻ tuổi áy náy nói.
"......" Mục Thu không nói.
Nè nè cô có thể giả bộ "áy náy" cho có chút thành ý hơn được không?
Cô cũng không nhẫn tâm vạch trần cô ấy.
"Tôi cũng không muốn về đâu, nhưng đã lâu lắm rồi tôi không có về ăn tết, mọi người trong nhà......" Đây là đầu bếp nữ.
"...... Đó là chuyện đương nhiên mà, dì Thẩm đừng nói như vậy." Đây là Mục Thu áy náy.
Thật sự xin dì đừng nói như vậy.
"Lão nhân ta cũng muốn về xem cái hang ổ của mình, sửa sang lại một chút cũng tốt!" Đây là người làm vườn.
"...... Bác cũng lâu lắm rồi chưa có về mà." Mục Thu liên tục áy náy.
Nhưng mà...... Đi rồi liền thật sự không còn ai.
Quả nhiên vẫn là, thật ảm đạm mà......
Song, thật sự không mở miệng giữ người được.
Giao thừa năm nay...... Có thể không đến không?
Mục Thu liên tục rối rắm.
Nhưng mặc kệ Mục Thu rối rắm như thế nào. Ba người cuối cùng vẫn đi mất.
Mục Thu nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, thật sự rất muốn nhào tới ôm chân họ hô to: "Đừng đi mà, thật ra tôi không muốn để mọi người đi đâu, thật ra tôi rất muốn giữ mọi người ở lại đó~~"
Thật muốn làm thế, nhưng ngẫm lại đành thôi.
Thực tế, cô vẫn nên mau chóng gọi điện thoại cho ba mẹ, mời họ năm nay đến Sơ gia trước tiên đi thôi.
Ngay cả ba người cuối cùng cũng giữ không được...... Đông Đông, tôi thật lòng xin lỗi em...... ~~~~(>_<)~~~~
Gọi điện cho ba mẹ trong nhà, nói rõ ràng mọi chuyện. Thật bất ngờ, hai vị ấy lại vui vẻ ra mặt.
"Ai nha, rốt cuộc cũng đi hết rồi." Ở đầu bên kia điện thoại cũng có thể nghe ra Mục mụ mụ đang vui vẻ đến mức nhảy nhót lung tung.
"......" Mẹ yêu à, phản ứng của mẹ luôn không giống người thường chút nào. Sao cô lại không thấy chuyện này có gì có thể làm cho người ta vui đến thế nhỉ?
"Ai nha, đừng xị mặt mà con gái! Con có thể dẫn Đông Đông về nhà chúng ta mà. Năm nay Tiểu Yên cũng sẽ trở về ăn tết đó, còn dẫn bạn về nữa. Ba mẹ đang lo không biết để mấy con bên đó thì sao đây. Con nói thật trùng hợp."
"A... dạ?! Năm nay Tiểu Yên muốn về ăn tết sao?!" Kích động, kích động.
"Đúng vậy đúng vậy! Ây da, giao thừa năm nay chắc sẽ náo nhiệt lắm đây. Tiểu Thu, nhớ dẫn Đông Đông tới mừng năm mới nha! Coi như là dẫn Đại tiểu thư đến thể nghiệm một chút 'Nông gia nhạc' thôi!" Đầu kia điện thoại Mục mụ mụ liên tục hí hửng.
"Nông gia nhạc?" Mẹ yêu dùng từ thật là có cá tính.
Chuyện này đối với Đông Đông mà nói...... Hẳn cũng là một đêm giao thừa khác lạ đi?
Bộ não sắp phình ra rồi mà Mục Thu vẫn không nghĩ ra kiểu nào mới, vì thế ngay hôm sau vẫn là dẫn một nhà già trẻ(*) [?] trở về nhà mẹ đẻ [?!].
Ấn chuông cửa nhà mình.
"Đến đây đến đây...... Yêu! Đông Đông tới rồi!? Mau mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm." Mục mụ mụ thẳng thực biểu hiện mình không thèm để ý tới Mục Thu, vui vẻ kéo Sơ Đông vào phòng.
"......" Đây là phản ứng của một người mẹ nên có khi lâu lắm rồi mới gặp lại con gái sao? Con gái ruột của mẹ đang đứng đây đó mẹ già à~ ~~~~(>_<)~~~~
Còn 2 ngày nữa mới tới giao thừa, cho nên Mục Yên còn chưa có về. Thực ra Mục gia vẫn còn một căn phòng cho khách. Theo lý mà nói, nên để Sơ Đông ngủ ở phòng khách đó. Rồi Mục Thu và Mục Yên sẽ ngủ cũng nhau. Nhưng mà......
Mục Yên cũng sẽ dẫn bạn mình về, nói vậy đến lúc đó......
Ngẫm lại kiểu phân chia quỷ dị kia, sắc mặt Mục mụ mụ đen đi mấy phần.
Vì thế cuối cùng vẫn là Mục Thu và Sơ Đông cùng ngủ phòng khách.
Bởi vì giường phòng khách có hơi nhỏ, cho nên Mục mụ mụ còn cố ý ghép thêm cái giường.
Cơ mà thật sự không cần ghép thêm đâu...... Mục Thu vô cùng vô cùng muốn nói như vậy.
"......" Song, vẫn không dám. Nếu thật sự nói ra, đối với Mục mụ mụ đã từng này tuổi mà nói, thật sự là gánh nặng lớn. Nếu có cái vạn nhất...... Tội lỗi quá.
Kết quả chính là, tuy rằng cái giường nhỏ kia không có ai ngủ, nhưng tới sáng, chăn ga ở trên vẫn khá lộn xộn.
"......" Sơ Đông ngồi trên giường, tay phải nâng cằm, nhìn Mục Thu đang bày bừa cái giường nhỏ, cười nói: "Mục Thu càng ngày càng thông minh nha. Làm việc càng ngày càng chu toàn đó." Lời của nàng mang theo nồng nặc mùi trêu chọc. Tuy nàng muốn nói là, trước kia các nàng vẫn luôn ngủ cùng nhau, Mục mụ mụ cũng không thể không biết. Nhưng nàng cũng không để ý, muốn nhìn Mục Thu giấu đầu hở đuôi.
"......" Mục Thu quay đầu phóng ánh mắt xem thường tới người nào đó đang ngồi một bên nói mát, lại xoay người tiếp tục làm việc. "Có gì gọi là nhìn không ra chứ? Chẳng lẽ trước kia tôi ngốc lắm sao?"
"Cũng không đến mức ngốc, nhưng mà có chậm tiêu, thần kinh có hơi thô." Người nào đó tiếp tục duy trì tư thế cũ, tiếp tục trêu chọc.
"Chậm tiêu? Thần kinh thô?!" Lúc này Mục Thu thật sự dừng tay. Sự tình liên quan tới hình tượng bản thân, cô không thể không đi làm sáng tỏ. "Tôi chậm tiêu, thần kinh thô khi nào chứ?"
Sơ Đông nhướn mày, cười nói: "Muốn biết?"
Mục Thu đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, cũng nhướn mày lên, dùng biểu tình cùng giọng điệu giống Sơ Đông như đúc trả lời: "Em nói tôi nghe xem."
"Chị lại đây đi." Đại tiểu thư dụ hoặc.
"Hừ!" Mục Thu thản nhiên tiêu sái đi qua. Đứng trước mặt Sơ Đông, nói: "Nói được chưa?"
"Ngồi xuống." Đại tiểu thư còn nói thêm.
"Hừ!" Coi thử em giở trò gì.
Người nào đó ngoan ngoãn ngồi xuống. Quay đầu nhìn Sơ Đông. Ý bảo nàng nói.
Sơ Đông tới gần Mục Thu, phút chốc đè cô xuống.
"Này?!"
"Nếu không phải chậm tiêu và thần kinh thô, lúc trước tôi thích chị lâu như vậy, sao chị lại không biêt?! Lúc ấy còn hỏi tôi vấn đề ngu ngốc như vậy nữa?"
"......" Mục Thu nghẹn lời.
Ai nói tôi không biết? Khi đó tôi chỉ giả ngu thôi, là giả ngu đó em biết không?
Nhưng cô nói không nên lời. Cô cảm thấy cho dù mình không nói ra, đối phương cũng biết.
Tay Đại tiểu thư bắt đầu giở trò xấu.
"Ấy?! Tôi nói này Đông Đông, em đang làm gì đó? Đây không phải ở nhà muốn thế nào cũng được đâu." Mục Thu vội vàng giơ tay cản.
"Chỗ nay sao lại không phải ở nhà?" Cái tay kia hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, tiếp tục tiến hành hành vi hạnh kiểm xấu. "Nơi này không phải là nhà Mục Thu sao?"
Xấu xa! Đây quả thật là giở trò xấu xa mà!
"Tiểu quỷ chết tiệt...... A......" Mục Thu động tình. Sắc mặt hơi ửng hồng.
Tay Đại tiểu thư sờ loạn trên lưng Mục Thu~~~
Không khí vi diệu, không khí thật sự là rất vi diệu~~~
"Ưm......"
Mục Thu dần dần từ bỏ chống cự, tuy rằng mấy động tác kia của cô cũng không thể gọi là chống cự. Hơn nữa cho dù thật là chống cự, cơ bản cũng không có ý nghĩa gì.
"Tiểu Thu, Đông Đông ơi, rời giường ăn sáng nè!" Tiếng Mục mụ mụ đột ngột vang lên!
@#¥%............
"Oa a!" Mục Thu kinh hãi, đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo lại. Sau đó thân thể phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc, giật bắn dậy khỏi giường!
"Cốp!"
Mặt hai người vốn đã gần sát nhau, Mục Thu giật bắn lên như vậy, cái trán ngay tức thì đập mạnh vào trán của Sơ Đông.
"Oa a!"
"Oa!"
Hai tiếng kêu thảm thiết. Hai người đồng thời ôm đầu ngồi xuống.
Đau quá a a a!
Mưu sát a a!
"Mục Thu...... quá đáng." Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, Đại tiểu thư ai oán ngồi xuống.
"Ừm......" Mục Thu cũng ngồi, đau đến nỗi không muốn nói chuyện.
Mục mụ mụ vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh đó.
"Làm sao vậy làm sao vậy hả? Đau bụng? Hay đau dạ dày? Hay đang tìm cái gì?"
"......" Mẹ yêu dấu, mẹ có thấy ai đau bụng mà ôm đầu chưa? Mẹ có thấy ai đang tìm đồ mà ôm đầu chưa? Làm ơn đi...... 一口一
Hai người mang cái trán đỏ bừng xuống lầu. Sáng sớm mới mở mắt không bao lâu, đã ưu thương như trời nắng 35° ~~~
Mà bên kia, Mục mụ mụ nhìn hai cái giường còn chưa dọn dẹp, vẻ mặt không thể tốt lên được.
"Nếu không ngủ, thì cần chi làm giường lộn xộn như thế chứ! Còn muốn bà già này tốn thêm sức, giỡn với mẹ sao?! Coi thường mẹ nhìn không ra hai đứa ngủ giường nào sao? Mẹ đã biết từ lâu rồi có biết không?!" Mục mụ mụ phẫn uất xếp lại cái chăn lộn xộn.
[Mẹ đã biết họ sẽ không ngủ! Vậy mẹ mất công bày thêm ra như thế để làm gì?]
Sau lần giáo huấn này, Đại tiểu thư quả nhiên an phận hơn nhiều.
Một ngày trước giao thừa, Mục Yên vẫn cực kỳ bận rộn rốt cuộc đã trở lại. Còn dẫn theo tiểu trợ lý của nàng nữa.
"Tiền bối, nhà chị ấm áp thật đó~~~" Tiểu trợ lý bày vẻ mặt thụ sủng nhược kinh ngồi trong phòng khách, nhìn bốn phía, mắt lóe sáng, nói.
Mục Yên thì ngồi bên cạnh cô ấy, tay xoa đầu cô. Cũng không nói gì.
"Oa a! Tiền bối tiền bối, chị nhìn nè, em thấy một chị nhìn cực kỳ giống chị luôn đó!?" Lúc Mục Thu đi xuống lầu, tiểu trợ lý kinh hỉ nhảy dựng lên.
Mục Yên nhìn tới chỗ cầu thang, thấy Mục Thu cùng Sơ Đông đi xuống. Liền nở nụ cười, gọi Mục Thu: "Chị, chào buổi sáng."
"Ừ? Chào buổi sáng, Tiểu Yên, em về hồi nào?"
"Hôm nay vừa mới tới nơi, vốn định lên lầu gọi chị."
"Ồ!" Mục Thu lên tiếng. "Tới hôm nay mới nghĩ đến phải về nhà, thật sự là không có lương tâm mà~~" Cô nói như ai oán lắm, xong thì quay đầu, dùng ánh mắt lóe sáng nhìn qua cô gái nhỏ ngồi bên Mục Yên, cười gật gật đầu.
"Oa a! Nụ cười không giống! Hoàn toàn hoàn toàn không giống nhau nha! Em thế mà được thấy nụ cười kia trên gương mặt giống tiền bối như đúc sao?!" Mắt lấp lánh, lấp lánh.
"......" Mục Thu đổ mồ hôi.
Quả nhiên tiểu trợ lý này...... Mỗi một lần nhìn đến, đều có sức sống như vậy~~~ Ha ha, ha ha... ha...... Mục Yên bất đắc dĩ quay đầu, chọt nhẹ lên đầu tiểu trợ lý, lại quay đầu nhìn Mục Thu nở nụ cười.
Mục Thu đương nhiên cũng chú ý tới Mục Yên đang nhìn mình, ánh mắt xoay chuyển, bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, Mục Yên cũng cười.
Hai gương mặt cực kỳ giống nhau, hai nụ cười lại hoàn toàn khác biệt.
Bây giờ, rốt cuộc em đã có thể bình thản đối mặt chị. Bây giờ, rốt cuộc em đã có thể buông xuống hết, nở nụ cười với chị rồi.
Tiểu trợ lý đột nhiên có chút khổ sở, đột nhiên chút khó chịu. Haizz...... Rõ ràng cô rất kích động rất kích động vì có thể nhìn thấy chị của tiền bối, rõ ràng cô cũng rất rất thích chị của tiền bối mà~~~~
Vậy sao nhìn thấy cảnh tiền bối và chị thân thiết, cô lại không vui chứ?
Chẳng lẽ cô không hy vọng gia đình tiền bối hòa thuận? Chẳng lẽ cô là người xấu?! Cô không phải người xấu mà~~ Cô thật sự không phải người xấu đâu! ~~~~(>_<)~~~~
Tự khinh bỉ bản thân.
Sơ Đông đang mất hứng, nhưng cơn mất hứng của nàng đã không còn mãnh liệt như trước kia. Nàng đã nhìn ra được, ý nghĩa trong nụ cười của hai người kia. Cho nên nàng đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng...... Sơ Đông chưa bao giờ là kiểu người bao dung, cho nên......
Nàng quả nhiên vẫn khó chịu!
Nhịn nhịn đi...... Không thể nhỏ mọn như vậy. o(╯□╰)o
- --
Ngày hôm sau là giao thừa, hôm nay có vẻ khá bận rồi. Tuy rằng hàng tết cũng đã đặt mua, nhưng vẫn có thứ phải mua trong ngày, tỷ như mấy mặt hàng tươi sống như rau dưa, tôm cá linh tinh.
Lần này Mục mụ mụ thật là hào sảng, kéo đầu cả bốn tên trong nhà ra ngoài, đi ở trên đường, quay đầu là nhìn thấy một đứa so với một đứa cao hơn.
Lòng hư vinh của Mục mụ mụ đang bành trướng cực độ.
"Yêu~~ Chị Mục đi chợ đó à." Thím bán cá cười tủm tỉm gọi.
"Đúng vậy đúng vậy, đi ra mua đồ. Xem thử cá của cô."
"Hàng của em mà chị còn phải kiểm tra sao? Em toàn lựa cho chị thứ tốt nhất đó!"
"Ha ha...... Cho nên không phải tôi vẫn luôn mua ở chỗ cô sao?" Hai người phụ nữ một đứng trên sạp cao một đứng bên ngoài, cứ thế mà buôn chuyện. Bốn tiểu mỹ nhân đứng phía sau vẻ mặt như 囧.
Mẹ ơi~~ Chừng nào mẹ mới nhớ ra sự tồn tại của bọn con đây? Bốn người đó, có bốn người lận đó! Sự tồn tại lớn như vậy, chẳng lẽ mẹ cũng quên được sao? Mẹ còn muốn tám đến khi nào đây?
Mục Thu thật rối rắm a~~
"Ôi dào! Chị Mục này, dẫn con gái đi cùng à?" Sau một hồi buôn chuyện, thím bán cá rốt cuộc để ý tới sự tồn tại của bốn vật thể to xác kia.
"Đúng vậy đúng vậy...... Ha ha ha......"
"Thật sự là đứa nào đứa nấy đều xinh đẹp nghen. Đứa nào là con chị vậy?"
"Ha ha...... Cả bốn luôn." Híp mắt, vô cùng vui sướng trả lời.
"Cả bốn á?!" Kinh hãi.
"Đúng vậy đúng vậy! Cả bốn luôn!" Cho dù bây giờ còn chưa phải, về sau cũng sẽ thành phải thôi. o(╯□╰)o
"Chị Mục, chị thật là có phúc nghen. Mấy đứa xinh gái này, bao nhiêu rồi? Có đối tượng chưa?"
"Rồi rồi. Đã có đầy đủ rồi." Mục mụ mụ cao hứng.
Ba người còn lại: "......"
"?" Người nào đó còn chưa hồi hồn.
Đây là ý gì? Đây rốt cuộc là ý gì chứ? Mẹ già...... Rốt cuộc mẹ đã nhìn ra cái gì rồi?
Chột dạ, chột dạ thật......
"Thật có phúc mà. Chị Mục, em cũng muốn được hưởng phúc như chị đó."
Ba người còn lại tiếp tục: "......" Thật muốn hỏi rõ ràng, nhưng không dám...... o(╯□╰)o
"?" Người nó đó vẫn chưa kịp hồi hồn tiếp tục "?"
Kết quả, sau chuyến đi chợ, năm người đã có ba người tâm tình đều phá lệ rối rắm, chỉ có một người tâm tình hứng khởi như gà chọc huyết. Còn một người thì cứ lâng lâng lơ đãng.
"Ông già, đi ra phụ một tay coi." Mục mụ mụ kích động.
"......" Ba người rối rắm, cùng một người nào đó không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
Cảnh tượng có hơi hỗn loạn.
Sơ Đông từ đầu đến cuối chỉ biết ăn, không cần trông cậy nàng có thể phụ giúp cái gì. Đương nhiên cô trợ lý kia cũng không biết làm gì. Cho nên hai người đi vào không bao lâu sau, đã bị Mục mụ mụ thập phần đau lòng thức ăn nhà mình đuổi đi ra.
Mục Thu từ nhỏ đã biết làm những thứ này, cho nên có thể phụ Mục mụ mụ làm, Mục Yên theo lý cũng không thể không biết.
Nhưng cái gì trời cho thì làm sao đổi được......
Không biết, quả nhiên là vĩnh viễn cũng không biết...... Mục Yên cũng bị đuổi ra ngoài.
o(╯□╰)o
Trong bếp chỉ còn có hai người nên hơi lâu. Đợi đến khi toàn bộ đều chuẩn bị xong, trời đã tối rồi.
(*) Trong bản raw là '拖家带口(Tha gia đái khẩu)', xuất phát từ quyển thứ 2 chương 30 trong tiểu thuyết 'Thế giới bình thường' của Lộ Diêu. Có bản dịch tiếng Anh là 'be tied down by one's family'. (Nguồn: Baidu)
- ------
Editor có lời muốn nói: Mục mụ mụ thật lợi hại~
Ps: chữ trong [ ] là của tác giả~