Lâm Mộc Báo Thù

Chương 1


Ga Kim Châu.
Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga.
Tên anh là Lâm Mộc.
“Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu.
5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi.
Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê.
Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì.
Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống.
Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành.
Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại khấp khởi hy vọng được sống, tinh thần hoàn toàn phấn chấn, đồng thời ở lại miếu đạo quán trong núi để tu hành, nửa bước cũng không rời nơi này.
Mấy năm qua, có thể coi Lâm Mộc như Niết Bàn tái sinh.

[1]
[1]: Cách nói của nhà Phật.

Mãi đến mấy ngày trước, sư phụ nói thời cơ đã chín muồi, kêu Lâm Mộc hãy xuống núi.
“Lần này Lâm Mộc ta trở lại, cục diện Kim Châu cũng nên thay đổi rồi, ta sẽ giành lại hết tất thảy những gì đã đánh mất 5 năm trước! Phải khiến những kẻ hại nhà họ Lâm bị hủy diệt phải run sợ! ” Ánh mắt Lâm Mộc thoáng hiện tia lạnh lùng sắc bén.
Dù hiện giờ Lâm Mộc đã chín chắn hơn nhiều, nhưng hễ nghĩ tới chuyện xảy ra 5 năm trước, anh lại không sao khống chế được cảm xúc của mình.
Trước cổng nhà ga đỗ một chiếc Panamera, một cô gái mặt hoa da phấn dựa vào xe, cô nàng vận chiếc váy ngắn thời thượng, đừng nói ở Kim Châu, dù cô xuất hiện ở thành phố cấp 1 cũng là giai nhân hạng nhất.
Xe hiệu gái xinh cứ vậy mà thu hút bao ánh mắt người qua đường.
Cô gái liếc thấy Lâm Mộc thì lập tức bước tới.
“Anh là Lâm Mộc nhỉ?” Cô gái đánh giá cách ăn mặc của anh.
“Là tôi, không biết cô là?” Lâm Mộc nhìn về phía giai nhân hạng nhất kia.
“Tôi là Trần Uyển Nhi, ông nội kêu tôi tới đón anh.” Trần Uyển Nhi nhún vai.
“Trần Uyển Nhi.” Lâm Mộc nghe tới cái tên này, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Trước khi xuống núi, sư phụ anh quả thực từng nói sẽ có người đón anh, nhưng Lâm Mộc ngàn vạn lần không ngờ tới, người đến lại là Trần Uyển Nhi!
Lâm Mộc từng lăn lộn bao năm ở Kim Châu, đương nhiên biết tới cái tên Trần Uyển Nhi này.
Cô nàng là giai nhân nức tiếng của Kim Châu, ông nội lão Trần càng là nhân vật lớn được mọi người kính trọng.
Lão Trần đã sớm về ở ẩn và dưỡng lão tại Kim Châu, gần như không còn tiếp xúc với giới kinh doanh và chính trị.
khi còn lớn mạnh, nhà họ Lâm cũng có sức ảnh hưởng ở Kim Châu, ngày ấy ba của Lâm Mộc cũng từng muốn đến chào hỏi lão Trần, nhưng luôn bị khước từ ở ngoài cửa, đến tư cách gặp mặt cũng chẳng có.
Giờ đây, lão Trần lại sai cháu gái của cụ đích thân tới nhà ga đón anh ư?
Lâm Mộc không khỏi than thầm, chẳng ngờ sư phụ của anh lại có mối quan hệ lợi hại nhường này.

Anh vẫn luôn cho rằng, sư phụ chỉ là vị tu sĩ tới ở ẩn trong núi để tu hành, hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.
“Giờ anh muốn đi đâu?” Cả người Trần Uyển Nhi toát lên khí chất cao ngạo.
Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Khách sạn lớn ở Kim Châu.”
Trước khi quay lại Kim Châu, Lâm Mộc nhận được tin, Chu Khôn - kẻ đầu sỏ hại nhà họ Lâm sụp đổ, sẽ tổ chức hôn lễ ở khách sạn lớn Kim Châu ngày hôm nay.‘’
“Lên xe đi, thật không hiểu nổi, sao ông nội lại kêu tôi tới đón người trong núi như anh chứ.” Trần Uyển Nhi lầm bầm lầu bầu, quay người đi về phía xe.
Lâm Mộc sửng sốt, xem ra Trần Uyển Nhi không nguyện ý tới đón anh rồi....
Cổng khách sạn lớn Kim Thành.
Từng chiếc xe hiệu đắt đỏ đỗ kín bãi đỗ xe.
Hôm nay là ngày thành hôn của Chu Khôn, từ sau khi chiếm đoạt nhà họ Lâm, sự nghiệp của anh ta trong giới kinh doanh Kim Châu có thể gọi là ‘phất lên như diều gặp gió’, đám bợ đỡ nịnh hót đương nhiên nhiều không đếm xuể.

Lầu hai khách sạn, khách đến chật chỗ.
“5 năm nay, Chu Khôn nổi lên nhanh chóng, trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh của Kim Châu! ”
“Nếu anh ta không chiếm đoạt nhà họ Lâm, sao có thể phất lên nhanh đến vậy? Nói ra thì nhà họ Lâm thật đáng thương, bị người mà mình tin tưởng nhất gài bẫy, đến nàng dâu nhà họ Lâm cũng bị anh ta cướp mất.”
Trong hàng ghế khách mời, vài ông chủ có mối quan hệ thân thiết đang rỉ tai bàn tán.
“Xuỵt, đừng nói xằng, nếu để Chu Khôn nghe thấy những lời này thì chúng ta tự chuốc phiền phức đấy!”
Mấy ông chủ ra hiệu cho nhau.
Hiện giờ Chu Khôn phất lên như diều gặp gió, ai lại muốn đắc tội với anh ta?
Trên sân khấu, chú rể Chu Khôn đeo gọng kính, mặc lễ phục, nom rất nho nhã lễ độ.

Cô dâu Hàn Mông lan cũng xinh đẹp rạng ngời.
“Xin hỏi cô dâu Hàn Mông lan, cô nguyện ý gả cho chú rể Chu Khôn không?”
MC tiệc cưới cất giọng nói đầy sức truyền cảm, cả hội trường im phăng phắc, mọi ánh nhìn đều đổ về phía sân khấu để làm chứng cho khoảnh khắc này.
“Một đôi cẩu nam nữ kết hợp cũng thật xứng đôi vừa lứa mà.”
Vào giây phút quan trọng, một giọng nói không chút ăn nhập bỗng truyền tới từ ngoài sảnh lớn.
“Ai mà to gan thế? Dám ầm ĩ vào thời khắc quan trọng như này? Không muốn lăn lộn ở Kim Châu nữa sao?”
Người người trong hội trường vừa kinh ngạc lại hồ nghi quay đầu nhìn.
Đập vào mắt mọi người là một người đàn ông trẻ mặc đồ cũ kĩ đang chậm rãi bước vào hội trường.
“Đó...!chẳng phải công tử nhà họ Lâm ư? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?”
Khi mọi người nhận ra người tới, cả hội trường xôn xao tiếng kinh hô.
“Sao thứ bỏ đi này lại chui từ xó xỉnh nào ra thế này?” Chú rể Chu Khôn sa sầm mặt.

“Anh yêu, đừng lo lắng, ai chẳng biết Lâm Mộc là thứ bỏ đi, dù anh ta đến đây cũng chỉ tự chuốc nhục vào người thôi.” Cô dâu Hàn Mông lan cười khinh bỉ.
Lâm Mộc sải bước đến gần sân khấu, ngẩng mặt lên nhìn.
Khi anh trông thấy Chu Khôn và Hàn Mông lan trên sân khấu, lửa giận cố dằn xuống 5 năm trời bỗng chốc bùng phát từ sâu thẳm nội tâm, hai mắt anh cũng thoáng đỏ.
Chu Khôn vốn là con nuôi của ba Lâm Mộc, là anh nuôi của Lâm Mộc.

Anh ta được ba Lâm Mộc tin tưởng và nhận nuôi.
5 năm trước, chính Chu Khôn dựa vào sự tin tưởng của ba Lâm Mộc, giăng bẫy rồi chiếm đoạt nhà họ Lâm!
Còn cô dâu Hàn Mông lan vốn là bạn gái của Lâm Mộc anh!
Sau khi Lâm Mộc gặp nạn, cô ta bèn theo Chu Khôn.
Nhìn thấy kẻ đầu sỏ hại nhà họ Lâm sụp đổ, Lâm Mộc sao có thể không hận, sao có thể không giận?
“Hàn Mông lan, thật không ngờ cô lại kết hôn với Chu Khôn, tôi còn nhớ rõ, ngày đó cô thề nguyền hứa hẹn đời này không phải tôi thì không gả đi đấy.” Lâm Mộc cười lạnh.
Hàn Mông lan cười mỉa mai: “Lâm Mộc, anh thật sự cho rằng ngày ấy tôi một lòng một dạ muốn ở bên anh hả? Anh không có chí lớn, chẳng bằng một ngón tay của Chu Khôn! Ngay cả phương diện kia, năng lực của anh cũng chẳng bằng một phần mười Chu Khôn!”
Lời này thốt ra trước mặt tất cả mọi người chính là sự sỉ nhục khủng khiếp với Lâm Mộc.
Chu Khôn trên sân khấu hắng giọng, nói to: “Lâm Mộc, 5 năm trước khi nhà họ Lâm sụp đổ, anh từng khổ sở quỳ trước mặt tôi để cầu xin tôi trả lại mọi thứ cho nhà họ Lâm, lần này anh tới, không lẽ lại muốn xin tôi tiếp hả?”.

Bình Luận (0)
Comment