Lâm Mộc Báo Thù

Chương 116


“Đại Sơn...giờ phải làm sao?” Hồng Tuyết Lệ hoảng loạn không yên, mỗi lúc một to chuyện rồi.

“Chuyện đã đến nước này, chỉ đành cam chịu số phận thôi, mọi chuyện cứ để tôi gánh vác.” Ánh sáng trong đôi mắt Lâm Đại Sơn đã trở nên ảm đạm, ông chỉ đành lắc đầu.

“Bằng Gia!”
Hâm Tổng thấy Bằng Gia tới thì vui như mở cờ trong vụng, vội vàng nghênh đón.

Advertisement
Quan hệ giữa ông ta và Bằng Gia khá thân thiết, giờ Bằng Gia tới rồi, dĩ nhiên ông ta chắc chắn Bằng Gia sẽ giúp mình giải quyết tên Lâm Mộc gây sự đánh người này.

“Bằng Gia, tên nhóc này đánh tôi ngay ở hội trường, tôi vừa gọi bảo vệ tới bắt cậu ta!” Hâm Tổng chủ động báo cáo tình hình.

“Ông bị đánh sao? Đáng đời!” Bằng Gia vừa nói vừa đẩy Hâm Tổng ra không chút nể nang.

Hâm Tổng bị đẩy ra thì ngẩn người, rõ ràng Bằng Gia là bạn ông ta mà, sao hôm nay lại có thái độ này, không đúng!
Khách khứa trong hội trường cũng chẳng hiểu ra sao cả.


Trước ánh nhìn chăm chú của Hâm Tổng và tất cả khách quý, Bằng Gia bước nhanh tới trước mặt Lâm Mộc.

“Đại ca, lỗi do Bằng Tử tôi không làm tốt công việc của mình, để đại ca phải kinh sợ rồi!”
Bằng Gia cúi người xin lỗi Lâm Mộc một cách kính cẩn, nào còn khí thế đại ca hàng ngày, đây rõ là tư thái của đàn em mà.

Trong phút chốc, cả hội trường yên lặng như tờ.

Lời nói và hành động của Bằng Gia khiến tất cả mọi người có mặt nơi này đều nhìn về phía Lâm Mộc, có kinh hãi, chấn động và cả không thể tưởng tượng nổi.

Đường đường là Bằng Gia mà lại gọi thiếu gia sa sút Lâm Mộc là đại ca ư?
Tình huống gì thế này?
“Lâm Mộc anh ta..tại sao..

sao có thể khiến Bằng Gia hạ mình?” Hâm Thiếu trợn tròn con mắt.


“Chắc chắn là Bằng Gia nhầm lẫn rồi! Chắc chắn không đúng đâu!”
Gương mặt Thẩm Tư Tư cũng lộ vẻ không muốn tin.

Chỉ có Hạo Tử đứng cạnh cô ta là chấn động trong lòng, dạo trước anh ta nghe nói Bằng Gia nhận một người làm đại ca, lẽ nào là Lâm Mộc?
Nhưng..

sao có thể chứ?
“Cái gì?” Đến Chu Khôn đang ngồi thưởng rượu vang đằng kia cũng đứng phắt dậy!
Lâm Đại Sơn và Hồng Tuyết Lệ cũng ngơ ngác không thôi.

Chẳng phải Bằng Gia tới để xử lý bọn họ ư, sao lại khom mình hành lễ với Lâm Mộc như này?
“Bằng Tử, ném ông ta ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy ông ta!” Lâm Mộc chỉ tay về phía Hâm Tổng.

“Không thành vấn đề, đại ca!” Bằng Gia đáp xong thì nhìn về phía Hâm Tổng, nụ cười trên môi bỗng biến mất, thay vào đó là gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm nghị.

“Hâm Tổng, ông còn không mau cút ra ngoài cho tôi!” Bằng Gia thét lên như tiếng sấm, vang vọng cả hội trường.

Hâm Tổng cố nặn ra nụ cười khó coi.

“Bằng Gia, ông nhầm lẫn gì phải không, Lâm Mộc cậu ta chỉ là một tên thiếu gia sa sút, trước đây dẫu là con nhà giàu thì cũng là đổ bỏ đi, sao ông lại hạ mình với cậu ta? Huống chi chúng ta là chỗ quen biết!”

Bình Luận (0)
Comment