Lâm Mộc Báo Thù

Chương 237


“Ồ! Đến Kiền Nhị Gia mà Mai Tổng cũng không nể mặt sao?” Thư ký Ngô chau mày nhìn Mai Tổng.

“Thư ký Ngô, xin chào!” Mai Tổng cảm nhận được ánh nhìn của Thư ký Ngô, mau mắn đứng dậy chào hỏi.

Thẩm Tịch Dương ở bên cạnh chấn động không thôi, cô ấy không rõ Thư ký Ngô này có gốc gác gì, nhưng ngay cả Kiền Nhị Gia, Lương Đức Quảng, thậm chí Mai Tổng cũng phải hạ mình chào hỏi anh ta trước.

Advertisement
Thẩm Tịch Dương cũng không ngốc, cô ấy đương nhiên vỡ lẽ, người này hẳn là một nhân vật cực kỳ lợi hại.

Nghĩ tới đây, Thẩm Tịch Dương càng thêm căng thẳng, nhân vật lợi hại như này có quan hệ thân thiết với nhà họ Lương, liệu Mai Tổng có đối phó nổi không?
Chỉ e người lợi hại như Mai Tổng cũng không thể kiểm soát thế cục bây giờ.

Lớn chuyện quá rồi!

Thư ký Ngô nghiêm mặt nhìn Mai Tổng: “Mai Tổng, ông chạy tới Kim Loan gây sự đánh người, đám bảo vệ tập trung dưới lầu kia là do ông dẫn tới đúng không? Ông có biết chuyện này tồi tệ đến mức nào không? ”
Mai Tổng cười khan: “Thư ký Ngô, do Lương Siêu bắt cóc tiểu thư Thẩm Tịch Dương và có ý đồ xâm phạm cô ấy, hành động của cậu ta cũng tồi tệ như vậy mà.”
Thư ký Ngô chau mày: “Nói như vậy nghĩa là ông không nể mặt cả Thư ký Ngô tôi hả?”
Ban nãy Thư ký Ngô nói vậy thực ra ngầm ám chỉ Mai Tổng, anh ta tin rằng Mai Tổng là người thông minh, nghe lời nói bóng gió của anh ta xong hẳn sẽ chủ động cúi đầu nhận lỗi, chủ động nhượng bộ và thỏa hiệp.

Anh ta nào ngờ Mai Tổng lại lôi tội ra để phản bác.

“Thư ký Ngô, không phải tôi không nể mặt anh, hôm nay Mai Tổng tôi không thể thả người được, đây là lệnh của đại ca tôi.” Mai Tổng nói.

Mai Tổng hiểu được lấy đá chọi đá với Thư ký Ngô thì vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Lâm Mộc đã lệnh cho ông ta phải khống chế Lương Siêu trước khi anh tới, đợi anh có mặt hẵng giao lại cho anh xử lý.

Thẩm Tịch Dương cuống quýt bước tới trước mặt Mai Tổng: “Mai Tổng....!hay là chúng ta hòa giải đi, bọn họ đều là nhân vật lớn, tôi không muốn Mai Tổng và mọi người gặp rắc rối vì tôi.”

Đối với Thẩm Tịch Dương, Mai Tổng có thể tới đây cứu nguy đã khiến cô ấy cảm kích muôn phần rồi.

Vì cô ấy mà ngày càng lớn chuyện, còn kéo theo bao nhân vật tầm cỡ, Thẩm Tịch Dương không sao tưởng tượng nổi chuyện này sẽ diễn tiến đến mức nào nếu tiếp tục ầm ĩ?
Kiền Nhị Gia đứng bên cạnh hừ lạnh: “Hòa giải? Hừ, giờ mới muốn hòa giải thì e là không dễ dàng đâu! Mai Dụ của cô không nể mặt tôi đã đành, đến Thư ký Ngô ông ta cũng chẳng thèm nể mặt đấy.

Thư ký Ngô dứt khoát lấy di động ra bấm số: “Alo, Đội trưởng Trương, anh dẫn theo vài người tới khách sạn Kim Loan nhé, bên này có chút chuyện! Đúng, nhanh chút nhé!”
“Hôm nay ai có mặt mũi cũng không giải quyết được vấn đề gì, ai dám nhúng tay vào đều coi như tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ ngoài cửa, đám người đứng trong phòng đều giật thót.

“Có bao nhiêu lão đại đang đứng đây, kẻ nào không biết phép tắc lại dám gào thét to thế hả?” Lương Đức Quảng quát mắng, đồng thời quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ phất tay một cái, cả đám đàn em của Kiền Nhị Gia đang chắn đường bị đánh cho ngã nhào như quân cờ domino.

Người đến chính là Lâm Mộc!
“Lâm Mộc!” Thẩm Tịch Dương trông thấy Lâm Mộc đến thì sợ đứng tim.



Bình Luận (0)
Comment