“Tính khí cô ấy chẳng ra sao đâu, chị Dương Dương về nhà đi, em đi trước đây, có việc gì thì chúng ta liên lạc điện thoại nhé.” Lâm Mộc nói tạm biệt.
...!
Advertisement
Lâm Mộc xuống lầu rồi ngồi vào xe Trần Uyển Nhi.
Trong buồng xe thoảng mùi dầu gội trên tóc Thẩm Tịch Dương hồi nãy, còn pha chút hương nước hoa của Trần Uyển Nhi.
“Trần Uyển Nhi, hôm nay cô lạ lắm nhé, suốt chặng đường chủ động trò chuyện với Thẩm Tịch Dương, theo như những gì tôi biết về cô, đây không phải tính cách của cô.” Lâm Mộc vừa ngồi vào ghế phụ đã nhịn không được nói ra những lời này.
“Dựa vào những gì anh biết về tôi? Lâm Mộc, anh cũng đánh giá bản thân mình quá cao rồi nha, anh hiểu bao nhiêu về tôi chứ?” Trần Uyển Nhi cao ngạo nói.
Lâm Mộc cười bất đắc dĩ: “Được được, chúng ta lái xe về Kim Châu nào.”
Trần Uyển Nhi quay đầu nhìn Lâm Mộc, phát hờn nói: “Này, cho dù anh không đói thì còn có tôi đói mà, giờ đã chín giờ tối rồi nha! Chúng ta còn chưa ăn cơm đâu, sao anh lại đối xử như vậy với tôi chứ? Nói sao thì anh cũng nên mời tôi ăn một bữa rồi hẵng về Kim Châu nhỉ? Anh thật là đồ thẳng nam!”
“A! Thật xin lỗi, tôi quên béng chuyện này, được được, tôi mời cô ăn cơm!” Lâm Mộc cười ngượng.
Lâm Mộc là tu sĩ Linh Ý Cảnh, dù bỏ đói mười ngày anh cũng chẳng có cảm giác đói lắm.
“Hiếm khi được anh mời cơm, hừ hừ, tôi phải lựa nhà hàng ngon nhất ở Ninh Đô để bắt anh ra tay hào phóng một phen!” Trần Uyển Nhi cười xấu xa.
Lâm Mộc lắc đầu phì cười: “Được được, do cô quyết định hết, cô chạy xe tới nhà hàng nào thì ăn ở nhà hàng đó, cô chọn món gì thì ăn món đó, thế này được chưa nào? Tôi không tin cô có thể ăn cạn túi tiền của tôi đâu.”
Trần Uyển Nhi dứt khoát đạp chân ga, xe gầm rú một tiếng rồi phóng đi.
Trần Uyển Nhi đưa Lâm Mộc tới một nhà hàng Trung Hoa mang phong cách cổ kính, toàn bộ nhà hàng được xây dựng như một cung điện, càng về đêm càng thêm rực rỡ và lộng lẫy.
Tuy Lâm Mộc là thiếu gia nhà giàu.
Nhưng đất Kim Châu chỉ là thành phố cấp tỉnh nhỏ bé, không có nhà hàng nào cao cấp như này cả.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app TruyenGG.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là TruyenGG.vip.
Vui lòng đọc tại app TruyenGG để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ăn xong, Lâm Mộc đổi sang ghế lái, điều khiển xe về đến Kim Châu thì đã là một giờ đêm, giờ này không thích hợp để ba mẹ anh chuyển nhà.
Lâm Mộc về đến nhà anh, Trần Uyển Nhi cũng tạm về biệt thự nhà họ Trần trước, hai người hẹn sáng mai Trần Uyển Nhi sẽ tới.
Ngày hôm sau, khi ba mẹ và em gái thức dậy, Lâm Mộc thông báo cho họ nghe chuyện chuyển nhà tới biệt thự của Lão Trần.
“Lâm Mộc, ba mẹ và em con tới nhà Lão Trần sống không thỏa đáng đâu, Lão Trần có tuổi rồi, chúng ta tới đó quấy rầy người ta sao được!” Lâm Đại Sơn lo lắng nói.
“Ba, Lão Trần là người đề xuất việc này mà, ba không cần lo lắng quá, lát nữa Trần Uyển Nhi sẽ tới, mọi người thu dọn chút đồ đạc rồi qua đó ở tạm một thời gian, không quá lâu đâu ạ.” Lâm Mộc giải thích.