Lâm Mộc Báo Thù

Chương 776

Vũ Nghị Trưởng nói là chuyện tốt qua điện thoại, nên Lâm Mộc cũng rất mong chờ, rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?  

Hiện tại Thứ Lâm Mộc thiếu nhất chính là Liên Minh tệ, anh hy vọng có thể kiếm được thêm nhiều Liên Minh tệ.  

Vũ Nghị Trưởng ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: "Cậu có từng nghe qua chuyện di tích cổ chưa?"  

Advertisement

"Di tích cổ? Con không biết." Lâm Mộc lắc đầu.  

Vũ Nghị Trưởng giải thích: "Nền văn minh nhân loại của chúng ta mới có vài nghìn năm, còn trái đất đã tồn tại hơn bốn tỷ năm. Trước chúng ta, trên Địa Cầu cũng đã có những nền văn minh khác, nhưng vì nhiều lý do, tất cả đều đã trở thành lịch sử. "  

"Những nền văn minh này, một số tàn tích vẫn còn lại, gọi là di tích cổ đại."  

"Liên Minh của chúng ta cũng đã phát hiện có hai nơi có di tích cổ đại, một là Lạc Thần Cốc ở phía nam, có vách núi bao quanh, người thường không thể tới được."  

"Ở Lạc Thần Cốc thường xuyên vang lên tiếng đánh nhau kinh thiên động địa, hẳn là nơi đó đã nổ ra những trận chiến kinh khủng."  

"Vị trí thứ hai là ở sa mạc Tak ở phía tây, cũng có một di tích cổ đại."  

Lâm Mộc rất tò mò: "Hai di tích cổ này có ích gì với người tu hành chúng ta ạ?"  

Mục Nghị Trưởng nói: "Trong di tích cổ ở sa mạc Tak có rất nhiều Thạch Trụ, trên đó có khắc những hình thù đặc biệt và đều có những bí ẩn khác nhau. Nếu có thể hiểu được những bí ẩn đó, có thể sẽ thu được nhiều thứ. Tất nhiên, những người bình thường rất khó để lĩnh ngộ được gì. "  

"Còn Lạc Thần Cốc là do Minh Chủ của chúng ta khai phá. Cơ hội tốt nhất đã bị minh chủ của chúng ta lấy đi. Ban đầu minh chủ cũng dựa vào di tích ở Lạc Thần Cốc mới có thể bước vào Thiên Cương Cảnh."  

"Cho dù như vậy, Lạc Thần Cốc cũng rất thích hợp cho người mới bắt đầu như cậu, chưa có kinh nghiệm khai phá di tích, muốn luyện tay, bởi vì đã được Liên Minh tìm hiểu kỹ càng, hơn nữa Liên Minh cũng biết rõ tình hình bên trong, cho nên sẽ không nguy hiểm."  

Lâm Mộc nghe xong cũng hiểu được.  

“Mục Nghị Trưởng, hai di tích cổ này là của quốc gia sao?” Lâm Mộc thắc mắc.  

Mục Nghị Trưởng xoay người ngồi xuống, cười nói: "Đương nhiên không chỉ có vậy, hai di tích cổ mà tôi vừa nhắc tới đều là di tích cổ mà Liên Minh chúng ta đã khai phá kỹ càng, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm."  

"Bên cạnh những di tích này thì trong tự nhiên vẫn còn có những di tích khác. Chỉ là có vài nơi vì một số nguyên nhân nên Liên Minh chúng ta vẫn chưa khai phá được."  

"Di tích...Thâm Uyên Thành."  

Lâm Mộc càng thêm tò mò: "Thâm Uyên Thành? Đó là đâu vậy ạ?"  

Vẻ mặt của Mục Nghị Trưởng trở nên nghiêm nghị: "Thâm Uyên Thành, cũng ở một ở phía Tây, cách hai km dưới lòng đất, được phát hiện trong quá trình khoan. Toàn bộ Thâm Uyên Thành nằm lơ lửng dưới lòng đất, cách biệt với xung quanh, chỉ có một cây cầu treo để nối với bên trong Thâm Uyên Thành. "  

"Đó là con đường duy nhất để vào Thâm Uyên Thành."  

"Khi Thâm Uyên Thành bị phát hiện, có một vài người táo bạo và tò mò cũng tiến vào dọc theo cây cầu, nhưng sau khi tiến vào, bọn họ lại không thể đi ra."  

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

"Sau đó, hai nhóm nghiên cứu khoa học cũng lần lượt tiến vào qua cầu treo, cố gắng thăm dò nhưng cuối cùng cũng đều không ra".  

"Sau khi báo chuyện này cho Liên Minh chúng ta, Liên Minh đã phái hai vị tu sĩ đi thăm dò, nhưng bọn họ cũng không bao giờ trở lại nữa." 
Bình Luận (0)
Comment