Lâm Mộc Báo Thù

Chương 87


Đối phó với Vũ đạo trưởng, Lâm Mộc chắc chắn phải dùng đến nắm đấm mới giải quyết được ông ta.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng anh hạ quyết tâm đến Kim Trì Quan.
...
Núi Kim Trì, Kim Trì Quan.
Vũ đạo trưởng là một người giàu có, tài sản của ông ta có thể diễn tả bằng cụm từ “tiền muôn bạc biển”, tiền đi đôi với quyền cho nên với khối lượng tài sản khổng lồ như vậy có thể thấy quyền lực mà ông ta sở hữu cũng không phải dạng vừa.
Có một con đường lớn dẫn từ chân núi lên thẳng cổng của đạo quán, Lâm Mộc đỗ xe ở bên ngoài đạo quán sau đó bước xuống xe.
“Bước tiếp theo là gặp mặt và nói chuyện với Vũ đạo trưởng.”
Đạo quán này có không gian rất rộng rãi, thoáng mát và được xây dựng rất xa hoa, lộng lẫy, trong ánh mắt Lâm Mộc lóe lên vài tia mong đợi.
Trong lòng Lâm Mộc rất xúc động, so với đạo quán đơn sơ trên núi Ngọa Long thì Kim Trì Quan có diện tích lớn hơn rất nhiều lần.
Lâm Mộc từng bước đi về phía Kim Trì Quan.
Trước cửa đạo quán có một đệ tử đang quét dọn.
“Kim Trì Quan không tiếp những người không phận sự, người lạ nhanh chóng rời khỏi đây mau!” – Đệ tử thấy Lâm Mộc tới liền quát to.
“Mau đi thông báo cho Vũ đạo trưởng của cậu rằng: người bắt cóc Tôn Thượng Minh tới thăm hỏi Vũ đạo trưởng đây!” – Lâm Mộc hờ hững nói.
Tên đệ tử sau khi nghe anh nói thì bị dọa sợ hết hồn, vứt luôn cả chổi, chạy thẳng vào bên trong đạo quán.
“Sư phụ! Kẻ bắt cóc Tôn Thượng Minh tới! Kẻ bắt cóc Tôn Thượng Minh tới!”

Tên đệ tử này vừa la vừa chạy, giọng của cậu ta vang vọng khắp Kim Trì Quan.
“Sao cơ? Tên đó dám mò đến đây ư?”
Mấy đệ tử trong đạo quán sau khi nghe thấy tiếng la thất thanh ấy thì rối rít kéo nhau tụ tập trong sân, bàn tán rôm rả.
“Lá gan của tên đó lớn thật? Sư phụ đang truy lùng anh ta vậy mà anh ta còn dám chủ động mò tới tận đây?”
“Tôi lại tò mò không biết anh ta lợi hại cỡ nào mà dám khiêu chiến với uy quyền của Kim Trì Quan chúng ta? Cái gì, sao nhìn anh ta nhỏ tuổi quá vậy?”
Bên trong đạo quán, chúng đệ tử bàn luận sôi nổi, còn Lâm Mộc thì từ bên ngoài thong thả đi vào.
“Kẻ bắt cóc chính là anh sao? Anh là người đả thương đại sư huynh của chúng tôi? Sao anh trông trẻ măng vậy?”
Các đệ tử bên trong đạo quán soi từ đầu đến chân Lâm Mộc, sau khi nhìn thấy rõ ngũ quan của anh thì vô cùng kinh hãi, chắt lưỡi một tiếng.
Bọn họ đều biết việc tu hành vô cùng tiêu tốn thời gian.

Quá trình hấp thụ linh khí để tu luyện rồi gia tăng tu vi diễn ra hết sức chậm chạp.
Vậy mà Lâm Mộc còn trẻ như vậy đã có thể đánh bại đại sư huynh của bọn họ cho nên việc các đệ tử bị sốc như vậy là điều dễ hiểu.
“Kim Trì Quan, Vũ đạo trưởng đâu rồi!”
Lâm Mộc bước vào trong sân, giọng nói của anh như tiếng chuông, vang vọng khắp đạo quán.
… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.


Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Thằng oắt con láo xược kia!”
Một giọng nói già nua lớn tiếng vang lên, Lâm Mộc ngẩng đầu thì nhìn thấy một ông già tóc đã bạc trắng đang đi vào trong sân.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Các đệ tử bên trong đạo quán thấy Vũ đạo trưởng tới thì vô cùng phấn khích.
“Ông chính là Vũ đạo trưởng, đúng chứ?” – Lâm Mộc nhìn về phía ông già tóc bạc phơ nói.
“Đúng vậy, là tôi đây.”
Vũ đạo trưởng quan sát Lâm Mộc rồi nói: “Nhóc con, lá gan của cậu lớn nhỉ? Đả thương đại đệ tử của tôi, dám bắt cóc cả người mà tôi che chở… Trong khi tôi thì đang truy bắt cậu khắp nơi, muốn băm thây cậu thành trăm
mảnh, vậy mà cậu còn dám chủ động đến đây đòi gặp tôi?”
Lâm Mộc có thể cảm nhận rõ ràng từ ánh mắt đến giọng nói của Vũ đạo trưởng đều mang phong thái của một bậc bề trên, tràn đầy sự trịch thượng.
“Học trò của ông ra tay với tôi trước, anh ta bị đập cho tơi tả như vậy thì chỉ có thể trách thực lực của anh ta không đủ, tự làm tự chịu thôi.” – Lâm Mộc thản nhiên nói.
“Hừ, cậu chạy đến tận đây chẳng lẽ chỉ vì muốn dạy tôi cách phân biệt đúng – sai?” – Vũ đạo trưởng hừ lạnh một tiếng.
“Tôi chủ động đến đây tất nhiên không phải vì muốn nói đạo lý với ông, tôi muốn cho ông một cơ hội, chỉ cần ông cắt đứt quan hệ với Tôn gia thì tôi sẽ không đụng vào Kim Trì Quan này của ông.” – Lâm Mộc chậm rãi nói.

Lâm Mộc vừa dứt lời, các đệ tử trong sân chỉ có một suy nghĩ duy nhất là người đàn ông trẻ tuổi trước mặt họ thật sự cực kì ngông cuồng.
Vũ đạo trưởng trầm giọng nói: “Thằng trẻ trâu kia, anh đúng là trẻ tuổi ngu muội, cái gì cũng dám nói! Tôi đã tung hoành ngang dọc ở Giang Nam nhiều năm, giang hồ ai cũng kính nể, được tôn là người mạnh nhất ở
Giang Nam.”
“Cậu đã đắc tội tôi, không lo quỳ xuống cầu xin tha thứ còn dám sủa bậy như vậy? Nếu hôm nay, tôi không băm cậu thành trăm mảnh thì còn mặt mũi nào ở đất Giang Nam này nữa?!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng cực kì sắc bén và độc đoán.
“Xem ra ông không hề trân trọng cơ hội này, vậy thì động thủ đi! Nếu nói không được thì chỉ có thể dùng vũ lực thôi.” Lâm Mộc híp mắt lại.
Khi anh nói xong, sắc mặt của các đệ tử trong sân trở nên tái mét.
“Sư phụ là người mạnh nhất Giang Nam, anh ta dám nói ra những lời này không sợ cái lưỡi của mình bay màu sao?”
“Hừ, anh ta muốn tự tìm chết thôi!”
Giọng Vũ đạo trưởng như tiếng chuông, vang vọng: “Thằng nhóc ngông cuồng, hôm nay tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt một chút, cái danh cao thủ đệ nhất Giang Nam này không phải tự nhiên mà có đâu!”
Dứt lời, Vũ đạo trưởng chuẩn bị động thủ.
Lâm Mộc mở miệng: “Vũ đạo trưởng, hôm nay tôi tới đây, trước là muốn thăm ông sau là muốn đấu với ông một trận.

Nếu ông thắng thì tôi mặc ông xử trí còn nếu tôi thắng thì ông chỉ có hai con đường, một là nhận thua, cam
kết từ lúc này trở đi sẽ đóng Kim Trì Quan và không can thiệp vào những chuyện bên ngoài nữa, hai là bị tôi
đánh chết!”
“Thằng trẻ trâu này, kẻ thua cuộc chắc chắn là cậu! Mà cái giá cậu phải trả cho sự thất bại của mình chính là cái mạng chó của cậu đấy!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng rất lớn tràn đầy sự phấn khích.
Nói xong, Vũ đạo trưởng phất áo choàng, một trận lốc xoáy cuồn cuộn xuất hiện, tấn công về phía Lâm Mộc, cây cối trong sân rung lắc cực mạnh, cát bụi bay tứ tung!
Đối diện với cơn lốc xoáy đang tiến về phía mình, Lâm Mộc vận nội lực tập trung xuống lòng bàn tay rồi giơ tay lên đấm mạnh một phát về phía trước.
Bùm!

Cơn lốc xoáy bị một chưởng của Lâm Mộc đánh tan thành mây khói.
Lần đầu giao thủ, trong lòng Lâm Mộc đã có thể xác định với nội lực thâm hậu và trình độ của Vũ đạo trưởng thì hiện tại, ông ta đã gần chạm đến bậc trung cấp của Linh Ý Cảnh.
Ở thời đại bây giờ, thực lực của Vũ đạo trưởng đúng là khiến người bình thường phải quỳ lạy.
Hai người mặc dù cùng cảnh giới nhưng nội lực và trình độ của Vũ đạo trưởng so với Lâm Mộc vẫn cao hơn, dẫu sao ông ta cũng gần lên trung cấp Linh Ý Cảnh còn Lâm Mộc chỉ mới lên được sơ cấp Linh Ý Cảnh không bao lâu.
Bàn về cảnh giới, Vũ đạo trưởng hiển nhiên chiếm ưu thế hơn.
“Cậu cũng đạt tới Linh Ý Cảnh?” Trong mắt Vũ đạo trưởng thoáng qua vẻ kinh ngạc, trước khi bắt đầu, ông ta vẫn không tin Lâm Mộc thật sự đạt tới Linh Ý Cảnh, dù sao anh vẫn còn quá trẻ.
Ông ta tu luyện mấy chục năm mới có thể lên đến Linh Ý Cảnh.

Vì vậy, Vũ đạo trưởng luôn cho rằng, dù cho
Lâm Mộc có đánh bại được học trò của ông ta thì cùng lắm anh chỉ đạt tới Khai Linh Cảnh thôi.
Nhưng qua đợt giao thủ vừa rồi, ông ta chắc chắn Lâm Mộc đúng thật đã đạt tới bậc sơ cấp Linh Ý Cảnh.
Mặc dù miệng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng ông ta có chút chấn động, còn trẻ như vậy mà đã tới Linh Ý Cảnh, cậu trai trẻ này sợ rằng không hề đơn giản!
“Cho dù cậu đạt tới Linh Ý Cảnh nhưng đáng tiếc chỉ mới bước vào giai đoạn sơ cấp gần đây thôi, thực lực của cậu vẫn chưa xứng làm đối thủ của tôi!”
“Hôm nay, tôi sẽ khai sáng cho cậu một chút, hãy xem bản lĩnh chân chính của Vũ đạo trưởng này đây!”
Vũ đạo trưởng chập hai tay lại, xung quanh gió bụi thổi mịt mù, bỗng phía trước nội lực ngưng tụ lại tạo thành một thanh bảo kiếm phát ra hào quang chói mắt.

.

Bình Luận (0)
Comment