Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 94

Trong giọng nói của hắn nhuốm màu thê lương khôn kể, vô cùng uể oải khổ sở, ngay cả đôi mắt của hắn cũng ánh lên sự đau khổ nhợt nhạt.

Nỗi đau ấy như cây kim đâm thẳng vào trái tim anh, khiến cả trái tim anh đau ê ẩm.

Hạ Nhan Minh đau đến hoảng hốt.

Tại sao lại bên nhau?

Lần gặp gỡ đầu tiên, hắn uống say khướt, đôi mắt liễm diễm bị hơi nước bao phủ, chỉ ngây ngốc mềm mại nhìn anh lại giống như động vật nhỏ đang làm nũng với chủ nhân, đáng yêu không chịu nổi, chớp mắt đã hạ gục trái tim Hạ Nhan Minh.

Trên gương mặt thanh tú tràn đầy sự chân thành và vô tội như trẻ con, hắn mềm mại nói: “Anh đẹp trai quá đi.”

“Anh có bạn trai chưa?”

“Anh thấy tui thế nào?”

Ngây ngốc, sững sờ, đôi mắt liễm diễm bị hơi nước bao phủ ấy cứ thế nhìn bạn chăm chú, dường như bạn là cả thế giới của hắn, bề ngoài đó dù là thánh nhân cũng phải nhẹ dạ,

Hạ Nhan Minh mềm lòng.

Lần gặp gỡ thứ hai, trong một đoàn làm phim nào đó, Hạ Nhan Minh đồng ý yêu cầu của một người quen đến thăm ban, vừa liếc mắt đã thấy vật nhỏ nào đó đang đi dí sát vào tường, hận không thể chui vào kẽ hở trốn.

Trái tim của Hạ Nhan Minh khẽ lạc nhịp, cảm xúc không biết tên bao trùm lấy anh, anh rảo bước đi về phía vật nhỏ đang co thành một nắm nào đó, sau ấy nhìn gương mặt trắng nõn của người đó đỏ ửng.

Người ấy chắc chắn không biết lúc đó hắn dễ nhìn thế nào đâu.

Gương mặt hây hây đỏ, đôi mắt phượng hẹp dài, bờ môi bị hàm răng trắng noãn cắn cắn, ngón tay đẹp đẽ níu chặt lấy nhau, chui vào góc tường đứng như bị đẩy vào bước đường cùng lại mang theo vẻ trẻ con và hồ đồ tự nhiên,

Hạ thân anh lập tức ngứa ngứa,

Dục vọng đột nhiên xuất hiện quá mãnh liệt khiến anh không kịp trở tay.

“Cậu thích tôi?”

Hạ Nhan Minh đi đến trước mặt vật nhỏ của anh, nhìn vật nhỏ như con thạch sùng muốn dán tường chạy, tiếng cười trầm thấp thoát ra khỏi cổ họng, nói một cách rất tự nhiên: “Vậy thì ở bên nhau đi.”

Sau khi Hạ Nhan Minh thốt ra câu đó cũng ngây ngẩn cả người.

Câu thoại đó nói rất tự nhiên, giống như hắn sinh ra đã phải ở bên anh rồi.

Sau đó bên nhau ba năm.

Ba năm, hơn một ngàn ngày cả ngày lẫn đêm, biết bao lần vui vẻ trên giường, ban đầu chỉ hờ hững rồi luân hãm cả trái tim cũng chỉ trong ba năm đó thôi.

Nhưng vậy thì sao nào? Diệp Thiều An chỉ thích khuôn mặt anh mà thôi.

“Tôi coi em là gì chả nhẽ em chưa không rõ ràng à?” Hạ Nhan Minh ngột ngạt đáp lời, anh kéo Diệp Thiều An lại, ánh mắt thật hung tàn: “Dám đụng vào tôi còn muốn chạy, nằm mơ.”

“Em đừng hòng rời khỏi tôi.”

Ngột ngạt, thâm trầm, từng câu từng chữ bay ra khỏi miệng của Hạ Nhan Minh, anh nhẹ nhàng cắn tai Diệp Thiều An sau đó lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, “Em đừng hòng rời khỏi tôi.”

Diệp Thiều An hơi nheo mắt lại, hắn một phát đẩy Hạ Nhan Minh ra, bật máy tính lên mệt mỏi nói: “Được, vậy anh chọn đi, muốn tôi học trường nào? Tôi phải làm công việc gì anh mới yên lòng đây?”

“Có muốn tôi làm trợ lý đặc biệt cho anh không?” Diệp Thiều An hơi cười lạnh: “Lúc nào cũng được nhìn tôi chằm chằm, yên tâm chưa?”

Hạ Nhan Minh hơi nhíu lông mày lại, nửa ngày sau anh mới hỏi: “Vị trí đó đạo diễn vẫn giữ lại cho em đấy, em có muốn đi casting không?”

“Tôi không đi.” Diệp Thiều An lạnh lùng nói.

“Diệp Thiều An!” Hạ Nhan Minh đè nén sự tức giận.

“Được, tôi đi.” Diệp Thiều An chớp mắt nở nụ cười, “Vậy anh phải tôn trọng thành quả lao động của tôi đấy nhé? Không được nhúng tay vào lúc kiểm duyệt?”

“Diệp Thiều An!” Giọng quát của Hạ Nhan Minh đượm sự nóng nảy.

Diệp Thiều An mặt không đổi sắc nhìn anh, Hạ Nhan Minh không nhịn được dí sát vào hắn, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Giống như trước đây không tốt sao?”

“Chúng ta trước đây… rất hạnh phúc mà.”

Thanh âm của Hạ Nhan Minh hơi khàn khàn.

Diệp Thiều An đơ mặt nhìn anh, cuối cùng khẽ mỉm cười, “Hạ Nhan Minh, anh quá tham rồi.”

Hạ Nhan Minh cứng mặt, một khắc sau Diệp Thiều An mặt lạnh đẩy anh ra, sau đó nằm im trên giường không nói gì.

Mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát.

Diệp Thiều An nhắm hai mắt lại như đang ngủ.

Hạ Nhan Minh, tôi đã cho anh cơ hội.

Hạ Nhan Minh nhìn Diệp Thiều An nằm trên giường, cuối cùng vẫn trèo lên giường ôm người vào lòng, Diệp Thiều An không thèm để ý đến anh cũng chẳng đẩy anh ra, tâm tình của Hạ Nhan Minh mới tốt hơn chút, rồi cảm thấy hơi buồn ngủ.

Hai hôm nay tự tay bố trí nhà cửa, anh chẳng chợp mắt được mấy.

Bây giờ người đẹp đang nằm trong ngực lại thấy buồn ngủ.

【 Thật ra tao đang hoài nghi tuổi tâm lý của Hạ Nhan Minh mới hơn mười lăm tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên. 】 Diệp Thiều An lạnh lùng nói thầm trong lòng, 【 Suy nghĩ muốn khống chế quá nặng, muốn đề nghị gã đến gặp bác sĩ tâm lý một chuyến ghê. 】

Hệ thống 001 kinh hồn bạt vía đáp: 【… muộn rồi, kí chủ… 】

【 Không có chuyện gì đâu. 】 Diệp Thiều An nở nụ cười ôn nhu với nó, 【 Chẳng thể câu thông được gã, trái tim của tao mệt mỏi quá. 】

Hệ thống 001 càng sợ hơn, 【…Kí chủ… Ngài… Ngài cũng đừng… 】

Cứ cảm thấy ký chủ chuẩn bị tung ra đại chiêu, thật là đáng sợ QAQ!!!

Nó không muốn nhìn thấy độ hảo cảm bay vọt lên trời rồi lại tụt xuống đáy đâu híc!!!

Lần này, Diệp Thiều An không đáp lại nó.

Sau hôm đó cuộc sống của Diệp Thiều An chẳng khác gì trước kia, ngoại trừ việc không ra ngoài đóng phim nữa, thay bằng ngồi lỳ trong nhà đọc sách thôi, ngoài ra không thay đổi gì cả.

So với việc ra ngoài đóng phim, đương nhiên Hạ Nhan Minh càng thích hắn ở nhà đọc sách hơn.

Ra ngoài đóng phim gặp biết bao nhiêu là người. Vòng giải trí thiếu gì tuấn nam mỹ nữ, Diệp Thiều An cũng chỉ coi trọng khuôn mặt này của anh mà thôi, nhỡ hắn thấy được kẻ đẹp hơn anh, vậy anh phải làm sao bây giờ?

Đàng hoàng ở nhà chơi, thật tốt.

Một tháng như thế trôi qua, Hạ Nhan Minh không phát hiện ra gì khác lạ, khi Diệp Thiều An đòi anh lắp mạng wifi cho hắn, anh do dự một lát rồi vẫn lắp cho.

Sau đó nhân dịp Diệp Thiều An không chú ý lắp mấy cái camera, phòng An An lắp mấy cái luôn, rồi chuyển video vào điện thoại của mình, ngày nào lúc nào ở đâu anh cũng nhìn thấy hắn, đồng thời để ý xem Diệp Thiều An lên mạng làm gì.

Thế nhưng Diệp Thiều An chẳng làm gì cả, hắn chỉ lướt web mua ít đồ linh tinh, phần lớn là sách báo và một vài sản phẩm điện tử, hắn mua nhiều sách quá, người ta tặng hắn một quyển sách hướng dẫn nấu ăn, hắn lại đột nhiên thích vào bếp.

Ngày nào cũng nhắn tin cho anh bảo anh hôm nay cần mua thịt gì rau gì nấu món gì, sau đó chờ anh mua thực phẩm về rồi vào bếp làm cơm, song mấy món Diệp Thiều An nấu ra, mùi vị phải nói là… không dám khen tặng.

Hạ Nhan Minh căn bản không dám để cho Diệp Thiều An động đũa, chỉ lo dạ dày của đối phương không chịu được, thẳng thắn ăn hết mấy món Diệp Thiều An nấu, dù là đắng cay chua mặn anh cũng nuốt vào bụng hết, sau đó chờ Diệp Thiều An đi ngủ mới dám chạy ra mua hai viên thuốc dạ dày.

Chẳng qua đây cũng là việc tốt, thời điểm Diệp Thiều An nấu cớm, Hạ Nhan Minh có thể tranh thủ cài GPS vào điện thoại di động của Diệp Thiều An, sau đó còn liên tục đặt máy theo dõi vào quần áo giày dép của hắn, trong những ngày tiếp theo, khi mà tất cả quần áo giày dép của Diệp Thiều An đều được cài máy theo dõi, sự nóng nảy trong lòng anh mới vơi bớt đi.

Sau một tháng, Diệp Thiều An biểu đạt mình muốn ra ngoài mua thức ăn, Hạ Nhan Minh đã hoàn thành công cuộc chuẩn bị, tất nhiên không lo lắng Diệp Thiều An chạy mất nữa, do đó đồng ý rất sảng khoái;

Sau đó Hạ Nhan Minh thí nghiệm “thiết bị” một tuần, thấy rất hiệu quả thì thoải mái cho Diệp Thiều An một chiếc chìa khóa, hai người trải qua một buổi tốt cực kỳ ấm áp ngọt ngào.

Ngày thứ hai, Hạ Nhan Minh có cuộc họp, trên đường đến hội nghị, anh thấy mí mắt phải cứ giật mãi khiến anh bất an lắm, cuối cùng anh không thể không bỏ dở hội nghị, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Thiều An.

Không ai nghe máy, trái tim của Hạ Nhan Minh trầm xuống, anh mở camera theo dõi, lại phát hiện màn hình tối om không thu được hình ảnh nào, Hạ Nhan Minh đột nhiên cầm lấy chìa khóa rồi xông ra ngoài, thư ký hơi ngăn lại đã bị anh đẩy ra, sau mười phút, Hạ Nhan Minh thấy được căn nhà không một bóng người.

Một tờ giấy được kẹp trên tủ đầu giường,

Chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản,

“Tôi đã cho anh cơ hội.”
Bình Luận (0)
Comment