Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 16


Có lẽ vì cách điện thoại, nên giọng Hoắc Nghiêu tuy quen thuộc, nhưng ít nhiều cũng có chút không chân thật.
Bởi vậy, Nam Bùi hồi tưởng một lúc lâu, vẫn không nhớ ra được đã nghe thấy cái giọng này ở đâu, chỉ đành bỏ cuộc.
Đoàn phim thấy Hoắc Nghiêu thế mà lại nhường vai nam chính nhanh gọn dứt khoát như thế, ánh mắt nhìn Nam Bùi nhất thời hơi hơi biến đổi.
Mới đầu, bọn họ đều cho rằng Nam Bùi chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thôi, nhưng qua cuộc điện thoại kia lại cảm thấy, Nam Bùi dường như có quan hệ rất khăng khít với Hoắc Nghiêu.
"Xin lỗi anh Nam." Nhà sản xuất tươi cười đầy mặt, ý muốn lấy lòng Nam Bùi, "Không trao đổi kỹ càng trước với Hoắc tổng, là sơ sót của chúng tôi."
Nam Bùi nhìn hắn, ngữ khí kiên định nói, "Nam chính bộ phim này chỉ có thể là Lục Bách Nhiễm."
Nhà sản xuất vội vàng đáp, "Phải phải phải, tất nhiên là vậy......"
Lục Bách Nhiễm đứng một bên, tâm tình giờ phút này có chút phức tạp.
Y không chấp nhận được loại thủ đoạn dùng tiền đổi lấy tài nguyên của Nam Bùi.
Đặc biệt là lúc này, Nam Bùi dùng tư cách nhà đầu tư, cưỡng ép giữ lại vai nam chính cho Lục Bách Nhiễm, đây với y mà nói là một loại sỉ nhục.
Y chỉ muốn bình lặng đóng phim thôi, không hy vọng bị dính dáng quá nhiều đến mấy giao dịch bẩn thỉu trong giới giải trí.
"Tiểu Nhiễm..." Nam Bùi nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, dịu giọng nói, "Em chỉ cần yên tâm nghiên cứu kịch bản là được, tôi đã mời giáo viên diễn xuất cho em rồi, cả giáo viên hình thể nữa, còn tìm giúp em người đại diện và trợ lý kim bài......"
Trong câu nói ẩn chứa ý tứ tranh công.
Lục Bách Nhiễm mím mím môi, không bày tỏ ý kiến.
Nam Bùi nhìn vào mắt y, nói tiếp, "Tiểu Nhiễm, em nhất định sẽ nổi tiếng."
Giọng cậu đong đầy kỳ vọng tha thiết, trong mắt đều là kiên định.
Như đang nhìn một viên ngọc thô ráp phủ đầy bụi bặm, tin chắc tương lai nó sẽ tỏa sáng vậy.
Tuy Lục Bách Nhiễm vẫn rất khinh thường hành động, suy nghĩ của Nam Bùi, vừa không muốn đóng phim thần tượng cũng chẳng mong nổi tiếng, nhưng y lại không còn quá mức bài xích Nam Bùi như trước kia nữa.
Bởi vì giờ phút này, Lục Bách Nhiễm được thể nghiệm một loại cảm xúc xa lạ......
Ấy là bất kể xảy ra chuyện gì, Nam Bùi đều sẽ vĩnh viễn đứng về phía y.
Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến ánh mắt Lục Bách Nhiễm trở nên phức tạp.
"......Uhm." Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, ánh mắt ngày thường ôn hòa lúc này lại mang theo mấy phần thâm sâu khó dò.

Một lát sau, y nhếch môi, bình tĩnh nói, "Tôi biết rồi."
Nam Bùi còn chưa phát hiện cảm xúc của Lục Bách Nhiễm thay đổi.
Cậu chỉ cảm thấy mình đang chơi game dưỡng thành hệ minh tinh thôi, Lục Bách Nhiễm là nhãi con nhà cậu, chỉ có không ngừng động viên khuyến khích mới có thể giúp y thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Giải quyết chuyện đoàn làm phim xong, Nam Bùi mới nhớ đến quá trình di chuyển giữa các khu đầy đau khổ, nhất thời càng thêm khao khát có được căn nhà dưới tay Hoắc Nghiêu.
Cậu hỏi hệ thống, "Mi cảm thấy nếu như ta tới gặp trực tiếp Hoắc Nghiêu hỏi mua nhà —- hoặc thuê, liệu anh ta có đồng ý không?"
"Tôi không thể đoán được suy nghĩ của nhân vật thuộc khu dữ liệu thừa ra." Hệ thống dùng giọng nói máy móc trả lời, "Có điều cậu có thể thử xem sao.

Dù sao hôm nay cậu mặc nhầm áo sơ mi chạy tới hiện trường như vậy, thật sự rất nguy hiểm."
Hôm nay Nam Bùi chọn nhầm áo sơ mi mặc trong áo vest, còn may áo ngoài đúng kiểu, cả bộ tổng thể nhìn chung vẫn phù hợp với phong cách nhà giàu mới nổi, thế nên mới không lộ tẩy.
Lời hệ thống nói khiến Nam Bùi thêm phần kiên định với suy nghĩ của mình.
Vì thế, cậu hỏi xin nhà sản xuất số điện thoại của Hoắc Nghiêu.

Nhìn hàng chữ số kia, trong lòng Nam Bùi không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác thân thiết.

Cậu cũng không biết vì sao lại thế, rõ ràng cậu chưa từng gặp Hoắc Nghiêu bao giờ.
Cảm giác thân thiết này đã từng xuất hiện, tỷ như lần đầu tiên gặp cha mẹ Nam, hay như lần đầu tiên gặp cậu sinh viên làm tay vịn nọ...
Nam Bùi lưu số lại, gửi một tin nhắn cho Hoắc Nghiêu.
Trong tin nhắn này, Nam Bùi giới thiệu bản thân, sau đó đơn giản biểu đạt cảm kích của mình với Hoắc Nghiêu, cuối cùng uyển chuyển đưa ra yêu cầu hẹn gặp.
Hoắc Nghiêu không lập tức trả lời.
Nam Bùi nhìn di động, có chút thất lạc.
Cậu nghĩ Hoắc Nghiêu chắc sẽ kêu mình tới tìm thư ký đặt lịch hẹn trước, hoặc dứt khoát không để ý gì tới mình.
Đương lúc cậu định bỏ di động xuống, một dòng thông báo lại nhảy ra:
[Cậu muốn gặp tôi?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Nam Bùi ngơ người tại chỗ.
Cậu cứ cảm thấy bốn chữ này là lạ thế nào ấy.
Hai tổng giám đốc hẹn gặp mặt, sẽ dùng loại câu cậu muốn gặp tôi này hả?
Nam Bùi không biết.
Đời trước cậu có phải tổng giám đốc đâu.
Nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, Nam Bùi mới trả lời: "Muốn."
Sau khi cậu nhấn gửi, cuộc hội thoại càng trở nên kỳ lạ.
Chẳng giống đàm thoại thương nghiệp gì, mà cứ như cuộc trò chuyện giữa hai người có quan hệ thân mật khắng khít với nhau vậy.
Hoắc Nghiêu mãi vẫn chưa hồi âm.
Chắc không phải anh ta đang thấy ngại đâu nhỉ?
Nam Bùi nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn, nghiêm túc suy nghĩ, cân nhắc cách dùng từ hồi lâu, mới chậm chạp gõ vài chữ vào khung thoại: "Hoắc tổng, đưa ra yêu cầu như vậy có lẽ có chút mạo phạm, nhưng......"
Còn chưa gõ xong, tin nhắn trả lời của Hoắc Nghiêu đã nhảy ra:
[Tôi cũng muốn.]
Nam Bùi hoảng hốt nhìn ba chữ này, một loại cảm giác kỳ quặc nào đó lướt qua trong đầu.
Nhưng rất nhanh sau đó, đã bị vui mừng thay thế.
Có thể gặp mặt Hoắc Nghiêu, đồng nghĩa với việc cậu tiến gần căn biệt thự kia thêm một bước!
Lúc này, Hoắc Nghiêu lại gửi tin tới:
[Hẹn thời gian đi.]
Tin nhắn anh gửi đều lời ít ý nhiều, dài nhất cũng không quá bốn chữ, nhưng Nam Bùi lại cảm thấy thái độ của Hoắc Nghiêu với mình rất không tệ.
"Đúng là một tổng giám đốc mẫu mực." Nam Bùi nhịn không được mở miệng tán thưởng, "Hơn hẳn tên họ Tống nào đó......"
Lục Bách Nhiễm bên cạnh thấy Nam Bùi cứ chăm chăm vào điện thoại, miệng không ngừng lẩm bẩm, không khỏi cau mày hỏi, "Anh nói gì cơ?"
Nam Bùi bị dọa nhảy dựng, vội vàng nói, "À, tôi nói là......!bây giờ em có muốn đi ăn không?"
Đã đến giờ cơm rồi, Lục Bách Nhiễm cũng đói, liền gật gật đầu.
"Vừa hay, chúng ta tìm chỗ nào ăn một bữa cơm đi." Nam Bùi vừa nghĩ vừa nói tiếp, "Tôi gọi cả người đại diện tìm cho em đến để hai người làm quen chút nhé, lịch trình tới đây sẽ khá bận rộn đấy......"

Trong tiểu thuyết giới giải trí, người đại diện mà Nam Bùi tìm cho Lục Bách Nhiễm rất lợi hại, trên con đường nổi nhờ scandal của Lục Bách Nhiễm, người này đã giúp y tránh thoát nguy hiểm hết lần này đến lần khác.

Hơn nữa, Lục Bách Nhiễm còn thông qua người này quen biết với thụ chính.
Cũng chính là nói, vị đại diện này là người không thể thiếu trong cả tuyến tình cảm lẫn tuyến sự nghiệp của tiểu thuyết giới giải trí.
"Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Lục Tấn ở ngay gần đây, trong đó có một nhà hàng đồ Thái tên là Nhân Thái Đa." Nam Bùi nhìn nhìn bản đồ, nói, "Đồ ăn ở nhà hàng ấy khá ngon, tôi từng ăn ở đó mấy lần."
Nhà hàng này Lục Bách Nhiễm có ấn tượng, hình như Nam Bùi từng đăng trên vòng bạn bè một lần thì phải.
Trong cốt truyện chỉ nói nhân lúc dùng cơm, Nam Bùi giới thiệu người đại diện cho Lục Bách Nhiễm thôi, nhưng không nói cụ thể ăn ở đâu, Nam Bùi liền chọn dựa theo sở thích của mình.
Trước khi xuất phát, Nam Bùi add weixin của Hoắc Nghiêu.
Mấy công cụ liên lạc như weixin này, Nam Bùi sử dụng đều hết sức cẩn thận, phân nhóm cụ thể cho từng người.
Những người thuộc khu nam đều được phân vào nhóm bá đạo tổng tài, khu đông và khu tây lần lượt phân vào nhóm esport và nhóm giới giải trí.
Cậu nghĩ nghĩ, cho Hoắc Nghiêu vào một nhóm riêng mình anh, đặt tên là đại lão.
Với Nam Bùi mà nói, việc cần kíp nhất bây giờ là ôm đùi Hoắc Nghiêu, cầu anh cho mình ở lại nhà anh.
Nam Bùi nhắn một tin cho Hoắc Nghiêu, "Anh cứ chọn thời gian, địa điểm tiện cho anh đi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm."
Nam Bùi vốn cho rằng Hoắc Nghiêu còn phải xem lịch trình rồi mới trả lời, không ngờ anh nhắn lại ngay lập tức:
[Được.]
[Đợi tôi chọn xong sẽ nhắn cho cậu.]
Trông thấy dòng hồi âm này, Nam Bùi nhếch khóe môi, tâm tình tốt vô cùng.
Cậu cảm thấy Hoắc Nghiêu đơn giản chính là người tốt nhất mình gặp kể từ khi xuyên thư tới giờ.
Tuy là người quyền cao chức trọng, nhưng không làm cao chút nào, ngược lại rất lương thiện, quan trọng là...!cậu có thể cảm thấy, Hoắc Nghiêu rất chân thành.
Hai người qua lại với nhau, quan trọng nhất chính là chân thành.
Lục Bách Nhiễm ngồi vào ghế phó lái, cài dây an toàn xong, xe lại mãi vẫn chưa khởi động.
Y quay đầu nhìn thì thấy Nam Bùi đang nhìn di động cười ngu, đáy mắt không khỏi xẹt qua một tia nghi hoặc.
Lát sau, y nhẹ giọng đánh thức Nam Bùi, "Tôi đói rồi."
Nam Bùi phát hiện Lục Bách Nhiễm đang nhìn, vội vàng cất di động đi, thanh thanh cổ họng, "Xin lỗi em, vừa rồi mải nói chuyện với bên đại lý bất động sản."
"Không biết còn tưởng anh mới bán được nhà đấy." Lục Bách Nhiễm liếc cậu một cái, lười nhác mở miệng, nốt ruồi bên khóe mắt quyến rũ bức người, "Cười vui vẻ như vậy cơ mà."
"Tôi sai rồi, đưa em đi ăn ngay bây giờ đây."
Cùng Lục Bách Nhiễm ăn bữa cơm này là việc hết sức hệ trọng.
Hai mươi phút sau, Nam Bùi đưa Lục Bách Nhiễm tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Lục Tấn, vào nhà hàng Nhân Thái Đa.
Thiết kế của nhà hàng này vô cùng sang trọng, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương đặc trưng của đồ ăn Thái.
Đây là một trong số không nhiều những nhà hàng Nam Bùi yêu thích sau khi xuyên.
Không chỉ đồ ăn ngon, mà còn cách cả ba nơi thực hiện nhiệm vụ đều rất gần nữa, là niềm an ủi khó có được trong quãng thời gian kiêm ba nghề gian khổ của Nam Bùi.
Chỉ tiếc là ngày thường bận quá, thi thoảng mới tới được một lần.

"Hoan nghênh quý khách." Vừa bước vào, nhân viên phục vụ đã nhiệt tình đón tiếp Nam Bùi, nói với cậu, "Thưa ngài, gần đây nhà hàng chúng tôi mới có chương trình khuyến mãi mới đấy ạ."
Nói xong, cậu ta liền đưa một tấm phiếu giảm giá cho Nam Bùi, "Chỉ cần cầm theo phiếu giảm giá này, thanh toán chuyển khoản lần đầu tiên sẽ được giảm 10%, lần thứ hai được giảm 30%, lần thứ ba được giảm 50%, lần thứ tư được giảm 70% đấy ạ."
Nam Bùi nhận lấy tấm phiếu giảm giá, nhân viên phục vụ còn tiếp tục nói, "Thời gian hiệu lực của phiếu giảm giá là trong vòng ba ngày."
Nam Bùi cau mày, nhỏ giọng mắng thầm, "Ai nhàn rỗi đến độ trong ba ngày qua đây ăn bốn bận chứ?"
Chẳng có thành ý gì hết.
Có điều, được giảm giá cũng không tệ, Nam Bùi vẫn cất tấm phiếu kia đi.
Cậu cùng Lục Bách Nhiễm đi vào phòng bao, người đại diện đã đợi sẵn bên trong.
Người đại diện này tên là Trần Tự Hiểu, biệt danh Tiểu Chanh Tử*, là một người đại diện còn khá trẻ, bộ dạng thành thật, nhưng năng lực rất mạnh, được Nam Bùi dùng giá cao lôi kéo từ công ty khác về.
*Tiểu Chanh Tử có nghĩa là quả cam nhỏ, đặt biệt danh như vậy có lẽ vì Chanh Tử phát âm gần giống với Trần Tự
Gọi món xong, Nam Bùi giới thiệu Lục Bách Nhiễm và Tiểu Chanh Tử cho nhau, sau đó nói với hai người, "Sau này hai người là người trên cùng một chiếc thuyền rồi, ước mơ trở thành đỉnh lưu dựa cả vào hai người đó."
Tiểu Chanh Tử biết Nam Bùi đang theo đuổi Lục Bách Nhiễm, cộng thêm điều kiện của bản thân Lục Bách Nhiễm cũng không tồi, vì thế thái độ với y rất tốt.
Tuy Lục Bách Nhiễm không thích thái độ nịnh nọt này lắm, nhưng sau khi nói chuyện vài câu, vẫn biết năng lực nghiệp vụ của đối phương rất lợi hại, nên ngoài mặt xem như chấp nhận người đại diện này.
"Anh Nam, anh cứ yên tâm." Tiểu Chanh Tử nói với Nam Bùi, "Ba chúng ta hợp sức với nhau, nhất định có thể làm khuynh đảo giới giải trí."
Thấy Tiểu Chanh Tử có dã tâm như thế, Nam Bùi cũng yên tâm phần nào.
Tựa như nhìn nhân vật mình kỳ công nuôi dưỡng trong game gặp được NPC đồng hành đáng tin cậy vậy, nhiệm vụ kế tiếp lập tức trở nên đơn giản hơn nhiều.
Cùng lúc đó, thay đổi trên màn hình hệ thống cũng chứng minh cho suy nghĩ của Nam Bùi: Thanh tiến độ sự nghiệp của Lục Bách Nhiễm tiến một quãng lớn, đạt 15%.
Mọi chuyện đều đang chuyển biến theo hướng tốt, tâm tình Nam Bùi vui vẻ, cảm thấy đồ ăn trong quán cũng ngon hơn ngày thường, thành ra ăn không ít.
Giữa chừng cậu có mở di động
một lần, lúc nhấn vào weixin, mới phát hiện lúc sáng Đoạn Hành gửi vài tin cho cậu, mà cậu vẫn chưa mở ra xem.
Hai tiếng trước: [Đoạn Hành: Đang ở đâu?]
Một tiếng trước: [Đoạn Hành: Bận lắm à?]
Nửa tiếng trước: [Đoạn Hành: Đâu rồi?]
Mười phút trước: [Đoạn Hành:......]
Cả buổi sáng Nam Bùi đều bận rộn xử lý chuyện của Lục Bách Nhiễm, rồi lại liên hệ với Hoắc Nghiêu, thế nên không chú ý tới tin nhắn của Đoạn Hành.
Nhưng cũng không thể trách cậu được.
Bởi vì......
Cậu căn bản không ngờ Đoạn Hành lại gửi tin nhắn cho mình mà.
Dựa theo lịch sử chat của hai người trước đây, Đoạn Hành chưa từng để ý tới cậu lần nào.
Hôm nay lại liên tục gửi bốn tin liền, quả thật có chút kỳ lạ.
"Hệ thống, bên phía Đoạn Hành có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không?" Nam Bùi cau mày hỏi.
Hệ thống kiểm tra lại cốt truyện, sau đó trả lời, "Hiện giờ chiến đội TKT mới đã bộc lộ khả năng vượt trội của mình, Đoạn Hành cũng bắt đầu có trù định mới cho chiến đội.

Có lẽ cậu ta tìm cậu để nói chuyện này đấy."
Đúng lúc này, Đoạn Hành lại gửi thêm một tin, lần này cuối cùng cũng vượt qua ba chữ:
[Anh rốt cuộc đang ở đâu?]
Nam Bùi nghe thấy có liên quan tới cốt truyện, cũng không dám lờ đi nữa, trả lời, "Tôi đang ăn trưa."
Đoạn Hành lập tức hồi âm, mang theo chút bực bội chất vấn: [Ăn hết nguyên buổi sáng à?]
Nam Bùi gửi định vị cho Đoạn Hành, chứng minh lời mình nói là thật, rồi mới giải thích, "Tôi đang ăn trưa thật mà.

Sáng nay bận xử lý mấy việc, không phải cố tình không trả lời tin nhắn của em đâu."

Mà giờ phút này.
Kể từ sau khi kết thúc huấn luyện buổi sáng, không tìm thấy Nam Bùi đâu, Đoạn Hành đã không còn tâm tình huấn luyện tiếp nữa.
Chiến đội TKT nếm được thành công đầu tiên sau khi điều chỉnh nhân sự, các huấn luyện viên đều rất vui mừng, quyết định cho đội viên đã vất vả huấn luyện mấy ngày nay được nghỉ ngơi một lát.
Vừa hay các đội viên cũng đang muốn ra ngoài mua sắm đồ dùng thường ngày, cậu ta liền lơ đãng theo mọi người tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Lục Tấn.
Kể từ khi Nam Bùi đầu tư cho câu lạc bộ, điều kiện sống của mọi người được cải thiện hơn không ít.
Đám choai choai của TKT lượn khắp các gian hàng, mua quần áo, đồ ăn vặt linh tinh, trên tay ai cũng đều xách đầy túi to túi nhỏ.
Chỉ mình Đoạn Hành suốt dọc đường đều nhìn di động, như đang chờ tin nhắn của ai đó.
Đoạn Hành vốn không nên quá để tâm tới chuyện này.
Cậu ta chỉ cảm thấy, thành tích chiến đội TKT đạt được có một phần công lao của Nam Bùi, nhưng cậu lại bị người trong câu lạc bộ hiểu nhầm, mình hẳn nên an ủi cậu đôi chút.
Nhưng cũng chỉ là an ủi mà thôi, cậu ta sẽ không cho Nam Bùi chút xíu hy vọng nào trên phương diện tình cảm hết.
Ai biết sau khi gửi tin nhắn đi, mãi cậu ta vẫn không nhận được hồi âm.
Chuyện này khiến Đoạn Hành càng lúc càng thêm để ý, hận không thể ngay lập tức gặp Nam Bùi, hỏi cậu rốt cuộc bị làm sao.
Lẽ nào cậu thật sự vì bị hiểu nhầm mà trốn một góc khóc thầm, giống như lần chơi game thua trước đó?
Có cần thiết phải yếu đuối vậy không?
Ngay lúc Đoạn Hành tâm phiền ý loạn, tính rời khỏi trung tâm thương mại, lại nhận được tin nhắn trả lời cùng định vị Nam Bùi gửi.
Đoạn Hành nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay khẽ nhấn, mở định vị lên xem, phát hiện nhà hàng đồ Thái tên Nhân Thái Đa kia nằm ngay trên tầng bảy trung tâm thương mại này.
Mà hiện giờ cậu ta đang ở tầng một.
Các đội viên bên cạnh đang bàn xem có nên vào nhà hàng thịt nướng ở tầng một ăn một bữa ra trò không.
Trong đám bọn họ có người gọi Đoạn Hành, "Anh Hành, chúng ta qua bên kia ăn thịt nướng đi."
Ngón tay Đoạn Hành gõ mạnh trên màn hình, gửi tin nhắn trả lời cho Nam Bùi, "Một mình à?"
Bên trong nhà hàng.
Nam Bùi chờ thật lâu mới nhận được hồi âm của Đoạn Hành, trông thấy câu nghi vấn kia, cậu vô thức định trả lời là ba người.
Nhưng thanh âm hệ thống đúng lúc này vang lên, "Ký chủ, không được để các nam chính phát hiện ra sự tồn tại của nhau."
Nam Bùi cũng lập tức phản ứng lại.
Nếu như trả lời là ba người, có lẽ sẽ để lộ sự tồn tại của Lục Bách Nhiễm.
Vì thế, cậu trả lời, "Uh, một mình."
Tầng một.
Đoạn Hành thấy tin nhắn trả lời của Nam Bùi, hít thở sâu một hơi, đưa ra một quyết định mà đến chính cậu ta cũng không ngờ tới.
"Tôi không đi đâu." Đoạn Hành trả lời mấy đồng đội của mình, "Các cậu đi đi."
Nói xong, cậu ta lạnh mặt tiến về phía thang máy.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, không biết Đoạn Hành vội đi làm gì.
Lúc này.
Điện thoại của Nam Bùi lại nhận được tin nhắn từ Đoạn Hành.
Chỉ ngắn ngủi sáu chữ thôi, lại khiến cậu nhất thời mở to hai mắt —-
[Mười phút nữa tôi sẽ tới.]
"Tinh —-"
Thang máy ở tầng một mở ra.
Đoạn Hành bước vào, tín hiệu liền bị gián đoạn.
Cậu ta cất di động, không trông thấy chuỗi tin nhắn Nam Bùi gửi cho mình..

Bình Luận (0)
Comment