Biên tập: Tiểu Vô LạiDo cự thạch từ trên không rơi xuống, coi như lúc này Thẩm Vô Hoặc tiến lên phía trước vài bước, e rằng cũng không thể tránh khỏi.
Mắt thấy khoảng cách cự thạch rơi xuống càng lúc càng gần vị trí Thẩm Vô Hoặc, Vân Dục nhắm hai mắt, ngón tay bắt đầu thao tác.
Coi như bỏ lỡ một thân thuần linh thể kỳ tài tu hành thật đáng tiếc, y cũng không nỡ nhìn thấy một thiếu niên ưu tú vô tội chết ngay trước mắt mình, với tư chất của Thẩm Vô Hoặc, coi như không ở Thừa Kiếm tông, đi đến bất kỳ tông môn nào cũng sẽ vô cùng được hoan nghênh.
Nhưng ngay lúc pháp quyết của Vân Dục gần như hoàn tất, Thẩm Vô Hoặc đột nhiên hành động.
Vân Dục hầu như vô thức cắt đứt pháp quyết, sau đó cả kinh, cũng không kịp nhấc tay làm lại pháp quyết lần nữa, từ góc nhìn của y, cự thạch kia rầm một cái va lên sơn đạo chật hẹp, bàn đá sơn đạo chợt hõm vào, cự thạch kia vừa vặn kẹp ở giữa vách đá sơn đạo.
Trong nháy mắt đầu óc Vân Dục có phần trống rỗng, bắt đầu ngự kiếm bay đến chỗ cự thạch rơi xuống.
Thẩm Vô Hoặc mới từ trong khe hở cự thạch đi ra, liền thấy được Vân Dục cùng kiếm xuất hiện ngay trước mắt y trên vách đá, do xung lực khá lớn, mấy bụi cỏ dại trên vách núi bị ép hết vào trong đá.
“… Có chuyện gì?”
Bị giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên đột nhiên vang lên làm rùng mình, Vân Dục giật mình bừng tỉnh, thấy rõ Thẩm Vô Hoặc còn nguyên vẹn đứng cạnh tảng đá lớn, trong lòng dào dạt may mắn, bất chấp vỗ lên áo dính đầy nước bùn, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thẩm Vô Hoặc nói: “Không sao.”
Vân Dục nghe vậy vẫn chưa khẳng định, nhìn Thẩm Vô Hoặc một vòng từ trên xuống dưới, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, chân mày giãn ra, “May mắn ngươi không việc gì, bằng không Thẩm Trì nhất định sẽ lo lắng.”
“Hở?” Đột nhiên nghe thấy tên Thẩm Trì từ miệng người này, Thẩm Vô Hoặc tựa hồ giật mình.
“Trước đây lúc mới gặp, ngươi cự tuyệt lời mời của ta vào tông phần lớn nguyên nhân chính là vì đệ đệ ngươi đi!” Giọng nói Vân Dục có tám phần chắc chắn.
Thẩm Vô Hoặc vẫn chưa trả lời, Vân Dục tiếp tục nói, “Ta thấy tình cảm hai ngươi rất tốt, chỉ là chẳng biết vì sao thất lạc, Thẩm Trì tới Thừa Kiếm tông, ta liền nghĩ ngươi cũng sẽ tới, quả nhiên. Ngươi cũng không cần lo lắng, tuy hiện tại Thẩm Trì vào ngoại môn, chẳng qua lại được Minh Lệ trưởng lão quyết định chọn làm đệ tử thân truyền, tất nhiên sẽ không bị người khác bắt nạt.” Vân Dục vẫn chưa nói lời nào về chuyện bản thân mình từng tìm người chăm sóc Thẩm Trì trên mọi phương diện.
Dù sao y thân làm sư huynh, Thẩm Trì tuổi lại nhỏ như vậy, chăm sóc hắn nhiều một chút cũng là nên làm.
Không biết có phải ảo giác của Vân Dục không, lúc y nói đến tình cảm huynh đệ của bọn họ tốt, trong mắt Thẩm Vô Hoặc tựa hồ xẹt qua một chút bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn kỹ lại, trong mắt đối phương cũng không có nửa điểm ưu tư, còn như biểu cảm… Ngược lại từ đầu đến cuối không tỏ vẻ gì.
Tương đối im lặng đến khó hiểu, Vân Dục cảm thấy có chút xấu hổ, đem kiếm cắm ở trong vách đá rút ra, mỉm cười với Thẩm Vô Hoặc, “Ngươi đã không sao, liền tiếp tục lên thiên giai đi, ta sẽ không quấy rầy nữa.”
“Đa tạ.”
Phía sau vang lên một tiếng cảm ơn, chân Vân Dục đạp phi kiếm chợt run rẩy, suýt chút nữa ngã bổ chửng.
Khó khăn lắm mới thăng bằng ngoảnh đầu lại, phát hiện Thẩm Vô Hoặc đã tiến lên phía trước được một khoảng, không khỏi lắc đầu, trên mặt không giấu nổi tiếu ý, hai huynh đệ này đều thật có ý tứ.
Thẩm Vô Hoặc đưa tay lau đi bọt nước trên mặt, lúc này trên người y đã ướt đẫm, quần áo vốn được xem là rộng thùng thình vừa vặn dính sát vào người, vừa nhìn đã cảm giác có chút khó chịu, y đưa tay sờ lên vị trí trước ngực, ngọc trụy lớn bằng ngón tay cái mang theo chút cảm giác mát lạnh, ánh mắt y nhu hòa mấy phần, tiếp tục cất bước đi lên trên.
Ban đầu Vân Dục còn tưởng rằng trước đó chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh y liền phát hiện, Thẩm Vô Hoặc dường như hết sức… Xui xẻo.
Phàm là nơi y đi qua, luôn thi thoảng có chút đá rơi, phát sinh các loại chuyện thềm đá nứt vỡ, thậm chí ngay cả tiên hạc thường ngày nổi danh ôn hòa dịu ngoan cũng chống lại Thẩm Vô Hoặc, luôn đạp nước về phía thân thể y.
Nhưng mặc dù như thế, Thẩm Vô Hoặc tựa hồ cũng không có nửa điểm chịu ảnh hưởng, mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an, phương thức y dùng cực kỳ đơn giản hữu hiệu, tốc độ phản ứng cũng cực nhanh, ngược lại làm Vân Dục mở rộng tầm mắt. Điều này không khỏi khiến Vân Dục có chút đồng tình với đối phương, thậm chí hơi hoài nghi, lẽ nào cũng bởi vì xui xẻo như vậy nên mới thất lạc em trai.
Đến ngày thứ ba, mưa rốt cục cũng đã ngừng, hiếm có người khiêu chiến thiên giai, vả lại lâu như vậy cũng không thấy thất bại, không thiếu đệ tử ngoại môn nghe tin mà đến.
Nhìn dáng vẻ mọi người mới thấy đã hoảng, Vân Dục đứng trông coi hồi lâu cuối cùng cũng cảm thấy biểu hiện của mình lúc trước không tính là quá mất mặt.
Xích Nhạn phong, bìa rừng phía sau núi.
Trương Ngọc Hằng bước chân giẫm lên cây khô, đưa tay che đầu, mồ hôi đổ ra như mưa, chợt nhớ tới tin tức nghe được sáng nay, giống như lơ đãng nhìn về phía Thẩm Trì, nói: “Hôm nay là ngày thứ ba người nọ leo lên thiên giai, nghe nói y sắp lên đến đỉnh rồi, rất nhiều các đệ tử đều đi vây xem, Thẩm Trì, ngươi muốn đi xem không?”
Tựa hồ bị Trương Ngọc Hằng khích lệ, hệ thống đề nghị liên tục hai ngày bị cự tuyệt lần nữa lên tiếng, [Để hoàn thành nhiệm vụ phản kích tốt hơn, kiến nghị chủ nhân nên đi kiểm tra tiến độ của nam chính.]
Thẩm Trì dứt khoát vung dao trong tay tước sạch sẽ vỏ cây khô, nhìn về phía Trương Ngọc Hằng, “Đi thì thế nào?”
“Thì là …” Từ ngày đó sau khi được Thẩm Trì đưa về, Trương Ngọc Hằng đều cực kỳ tôn sùng mỗi lời nói hành động của Thẩm Trì, nghe thấy Thẩm Trì hỏi ngược lại, cho rằng hắn không muốn đi, vỗ nhẹ lên bọt nước trong lòng bàn tay, cười ngây ngô một tiếng, “Cùng đi xem náo nhiệt chẳng bằng trước tiên xây xong phòng ở đã.”
Thẩm Trì nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn đối phương một lúc, sau đó mới thu hồi dao găm, “Đi thôi.”
“Hả?” Vẻ mặt Trương Ngọc Hằng mù mờ.
“Đi xem.”
Lúc này ở tận cùng thiên giai đã có không ít người đứng xem, bọn họ thi thoảng thốt lên một tiếng kinh ngạc, thật ra biểu cảm so với Thẩm Vô Hoặc lúc này đang leo trên thiên giai còn phong phú hơn rất nhiều.
“Y chính là người leo lên thiên giai đó!” Đứng ở đỉnh núi đối diện, xa xa trông thấy rõ thân hình thon dài, Trương Ngọc Hằng cảm thán một tiếng, đôi mắt có hơi tỏa sáng, “Y cũng thật là lợi hại, dĩ nhiên trèo cao được như vậy rồi!”
Ánh mắt Thẩm Trì rơi lên người Thẩm Vô Hoặc, nghe thấy lời Trương Ngọc Hằng cảm thán, ừ một tiếng.
Hắn chưa bao giờ từng cảm thấy Thẩm Vô Hoặc là một người vô năng, kiếp trước có thể đạt được thành tựu như vậy, tất nhiên không phải chỉ dựa vào vận khí.
Tựa như có cảm ứng, Thẩm Vô Hoặc vẫn chưa từng quan tâm đến những người vây xem lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Thẩm Trì.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt, trên đầu Thẩm Vô Hoặc chợt xuất hiện một bóng đen — lại một tảng đá trên vách núi sắp rơi xuống đầu y. Nhưng dường như Thẩm Vô Hoặc không hề có cảm giác gì về nó, mắt thấy Thẩm Vô Hoặc sẽ bị đập phải, vốn lúc đầu các đệ tử tràn đầy lòng tin với y về lần khiêu chiến này không khỏi thót tim, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên hỗ trợ.
Cách quá xa, Thẩm Trì không thấy rõ thần sắc trong mắt đối phương, liếc mắt một cái rồi dời tầm nhìn, hướng về phía Vân Dục đang đi tới gần hắn.
Nếu trước đây hắn trù tính rời khỏi Thẩm Vô Hoặc, vậy hắn cũng chuẩn bị xong để hai người sẽ không gặp lại nhau, thậm chí dự định trở mặt, chẳng qua hệ thống kỳ quái cũng chưa khấu trừ 5% giá trị phản kích.
Thấy Thẩm Trì không tiếp tục nhìn về phía mình, Thẩm Vô Hoặc mới quay ra đối phó với tảng đá trước mắt, may mà tảng đá này cũng không đặc biệt vĩ đại, y chỉ khó khăn dịch một bước sang bên cạnh, liền hoàn toàn tránh thoát.
Vốn những người vây xem đang nơm nớp lo sợ nhất thời thở ra một hơi, không lâu sau nữa, Thẩm Vô Hoặc sẽ đến điểm kết thúc rồi.
“Bái kiến đại sư huynh.” Thấy Vân Dục qua đây, Trương Ngọc Hằng liền vội vã hành lễ.
Có chút ấn tượng với thiếu niên cao lớn này, Vân Dục gật đầu với y, “Chào Trương sư đệ.” Lập tức nhìn về phía Thẩm Trì, ngữ khí ôn hòa, “Ở ngoại môn đã quen thuộc chưa? Thư ta lưu lại cho ngươi lúc trước đã xem rồi chứ.”
“Rất quen thuộc, cảm tạ.” Thẩm Trì đưa mắt nhìn Vân Dục, “Đã thấy, y sẽ thông qua.”
Nghe vậy, Vân Dục cười nói: “Haha, đoạn đường này của huynh trưởng ngươi quá gian nan, khó có được ngươi lại tin tưởng y như vậy.”
Nhìn Vân Dục, Thẩm Trì nói: “Không phải ta tin tưởng y, mà là y nhất định sẽ qua.” Nếu như ngay cả khảo nghiệm ấy Thẩm Vô Hoặc cũng không thông qua, vậy thì không phải là Thẩm Vô Hoặc hắn biết trước kia rồi.
Lời nói lần thứ hai kiên định của Thẩm Trì khiến Vân Dục nhận định kết luận hai huynh đệ này quan hệ rất tốt, trong lúc y dự định tiếp tục mở miệng, lại phát hiện Minh Lệ mấy năm khó gặp dĩ nhiên đi tới.
Lẽ nào nhìn thấy người cũng giống mình trèo lên thiên giai, Minh Lệ trưởng lão động lòng?
Vân Dục chưa nghĩ xong, liền phát hiện đối phương đúng là không hề liếc mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, ngược lại đi qua phía bên mình.
Đối với vị không hổ được xưng là đệ nhất trưởng lão Thừa Kiếm tông, Vân Dục hiển nhiên là cực kỳ tôn kính, nhìn thấy đối phương càng lúc đến gần, mặc dù biết rõ y không phải đến tìm mình, nhưng lại có chút không khỏi hoảng hồn.
“Bái kiến Minh Lệ trưởng lão.” Vân Dục cuống quýt vội vàng hành lễ, trong mắt tràn đầy kính nể.
“Ừ.”
“Bái kiến Minh Lệ trưởng lão.” Thẩm Trì hành lễ theo.
Tuy đã đáp ứng ba năm sau sẽ bái Minh Lệ làm vi sư, nhưng ít ra hiện tại hai người chưa phải là quan hệ thầy trò, Thẩm Trì vẫn như trước gọi Minh Lệ là trưởng lão, ngược lại cũng không có gì không ổn.
“Ừ.” Minh Lệ gật đầu với Thẩm Trì, giọng nói mặc dù không dao động, nhưng cũng không hề lạnh nhạt như đối với những người khác, “Ngươi theo ta qua đây.”
Hôm nay Minh Lệ vẫn mặc một thân bạch y như trước, phong thái lạnh lùng cao ngạo, Thẩm Trì vô thức ngắm nhìn Thẩm Vô Hoặc trên sơn đạo đối diện, lần thứ hai cảm thấy hai người này thực sự có một số đặc điểm tương tự, rất nhanh Thẩm Trì liền kìm nén sự nghi hoặc, đi theo phía sau Minh Lệ về phía xa xa.
Đi được không xa, phía sau vang lên một hồi hoan hô, nói vậy là Thẩm Vô Hoặc đã leo lên được thiên giai rồi.
Thẩm Trì không quay đầu lại, Minh Lệ lại càng từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn qua Thẩm Vô Hoặc, hai sư đồ tương lai một trước một sau, bóng lưng có vẻ cực kỳ hài hòa.
Thẩm Vô Hoặc phủi đi bùn cát trên người, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai bóng lưng kia cho đến khi bọn họ biến mất, mới nói với Vân Dục, “Ta phải chăng đã thông qua kiểm tra?”
“Đúng vậy, dựa theo quy định tông môn, ngươi đã là một thành viên đệ tử nội môn.” Vân Dục chưa kịp trả lời, một giọng nói khác chen vào, cũng chính là Vân Đàm chưởng môn Thừa Kiếm tông, “Vân Dục, mang theo vị tân đệ tử này tới Vân Thiên Các, tiến hành kiểm tra linh căn.”
“Dạ, trưởng môn sư thúc.” Vân Dục gật đầu với Thẩm Vô Hoặc, “Xin mời.”
Vân Thiên Các chính là tên chủ điện của Thương Linh phong, lúc Thẩm Vô Hoặc theo Vân Dục đến nơi đã không ít đại tu đang chờ, thậm chí so với mấy ngày trước đây còn nhiều hơn vài vị trưởng lão, Thẩm Vô Hoặc đếm, Thừa Kiếm tông tổng cộng chỉ có mười hai vị trưởng lão, ngoại trừ Minh Lệ, đúng mười một vị có mặt, hẳn là so với đại hội tu chân còn hoành tráng hơn.
Đối với tình cảnh này, Vân Dục cũng cả kinh, đặc biệt ánh mắt các trưởng lão như lang như hổ, càng khiến cho y áp lực tăng gấp bội, chẳng qua Vân Dục rất nhanh liền lấy lại tinh thần, hành lễ với từng người, liền dẫn Thẩm Vô Hoặc đi về phía trắc linh thạch.
Không ngoài ý liệu nhìn ánh tím sáng lên, qua một chén trà nhỏ, Thẩm Vô Hoặc thu tay về, nhìn về phía chư vị trưởng lão vẫn chưa nói gì.
Sau khoảnh khắc yên tĩnh, trong điện bắt đầu lớn tiếng xôn xao lên.
“Thẩm Vô Hoặc phải không, không biết ngươi có ý định tới Khải Hoa phong của ta.”
“Ngược lại ta cảm thấy ngươi tương đối thích hợp với Minh Dương phong.”
“Lời ấy sai rồi, ta cho là…”
Có năng lực có kiên nhẫn leo lên thiên giai, tâm tính tất nhiên không kém, hơn nữa còn là dị linh căn nghìn năm khó gặp, còn thêm thuần linh thể, người này tương lai nhất định phi phàm, các vị trưởng lão rất ít thu đồ đệ nhất thời tranh luận không ngớt.
Mấy lần nỗ lực nói chen vào thất bại, trên mặt Vô Đàm đều là bất đắc dĩ, nở một nụ cười hòa ái với Thẩm Vô Hoặc, lập tức mạnh mẽ lên giọng, “Chư vị trưởng lão xin bình tĩnh chớ nóng nảy! Tu giả chúng ta từ trước đến nay tuân theo nhân quả, thuận theo thiên đạo, nếu chư vị đều muốn thu vị tiểu hữu này làm đồ đệ, như vậy vãn bối có đề nghị này, thay vì tranh chấp khiến người ta chê cười, không bằng để cho vị tiểu hữu này lựa chọn người hợp duyên làm thầy, thế nào?”
“Có thể.” Các vị trưởng lão tranh luận một phen cũng không có kết quả xôn xao đình chiến.
“Như vậy mời tiểu hữu ở trong số các trưởng lão chọn ra một vị làm ân sư thân truyền thôi.”
Nghe vậy, các trưởng lão về lại chỗ ngồi lần thứ hai nhìn Thẩm Vô Hoặc đầy chờ mong.
Kiếp trước tiếp xúc không ít cùng những trưởng lão này, nhưng Thẩm Vô Hoặc lại chưa bao giờ phát hiện biểu cảm của bọn họ lại… Phong phú như vậy.
Ánh mắt băn khoăn dạo qua một vòng giữa các trưởng lão, Thẩm Vô Hoặc dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người không nhanh không chậm giơ tay lên.