Biên tập: Tiểu Vô LạiSau khi nói xong tin tức mới nghe được từ miệng người khác, Trương Ngọc Hằng lau đi nước mưa trên mặt, từ trong túi áo lấy ra một cái túi trữ vật, mỉm cười có chút áy náy, “Buổi trưa đi quá vội vàng, quên mất không đưa, đây là tiền tiêu hàng tháng một năm qua của ngươi, Thanh Nghiêm quản sự đặc biệt phê chuẩn ta mang tới. Đã bị ướt, thế nhưng trong túi cũng không bị nước vào, vẫn còn khô.”
“Đa tạ.” Thẩm Trì liếc nhìn cái túi đựng đồ đơn giản kia, đưa tay tiếp nhận, nói với thiếu niên cao lớn còn đang cười ngây ngô, “Đi theo ta.”
Trương Ngọc Hằng so với Thẩm Trì cao hơn ước chừng hai cái đầu, bước chân hiển nhiên cũng lớn hơn so với Thẩm Trì, mà trong mắt y Thẩm Trì đi cũng không tính là nhanh, nhưng bây giờ chính y là Luyện khí kỳ tầng bốn đi theo phía sau Thẩm Trì lại có chút mệt mỏi, ban đầu y còn cảm thấy là ảo giác của mình, nhưng rất nhanh y liền phát hiện không đúng, bất luận y bước nhanh hơn bao nhiêu, cuối cùng vẫn cách Thẩm Trì trước mặt mấy bước, hơn nữa Thẩm Trì bước đi cũng quá ung dung.
Phát hiện này khiến cho Trương Ngọc Hằng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, lúc đầu y kết giao với Thẩm Trì, ngoại trừ diện mạo đối phương đẹp, hành động làm người ta kính nể, cũng mang theo vài phần đồng tình, tuy y không phải quá hiểu rõ về băng hỏa linh căn, thế nhưng mấy chữ phế linh căn này lại như sấm bên tai.
Không nói đến tính nguy hiểm của phế linh căn khi tu hành, chỉ riêng độ khó tu hành cũng khiến người ta chùn bước.
Nhưng hiện tại tu vi của Thẩm Trì lại tuyệt đối ở trên y! Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Hằng vốn một năm lên đến Luyện khí tầng bốn có chút kiêu ngạo trong khoảnh khắc biến mất không sót lại chút gì.
Sau khoảnh khắc bị đả kích, tiếp theo Trương Ngọc Hằng liền sinh ra cảm giác lo lắng về việc Thẩm Trì tiến cảnh nhanh như vậy, nghĩ đến người trước mắt này có thể sẽ bạo thể mà chết, nhất thời đứng không vững, nhìn Thẩm Trì đứng bên cạnh căn nhà nhỏ ven hồ, hỏi: “Tiểu sư thúc, bây giờ tu vi của ngươi là tầng thứ mấy rồi?”
Trong nháy mắt Trương Ngọc Hằng mở miệng, Thẩm Trì liền thấy rõ tâm tư của y, hỏi lại: “Ngươi lo lắng ta sẽ bạo thể mà chết?”
Cho rằng Thẩm Trì hiểu lầm ý mình, Trương Ngọc Hằng vội vã xua tay, gấp gáp nói: “Ta, ta…”
“Không cần phải lo lắng.” Thẩm Trì gập cây dù vào, đẩy cửa ra, “Minh Lệ trưởng lão có biện pháp, vào đi.”
Nghe Thẩm Trì nói như vậy, Trương Ngọc Hằng nhất thời yên tâm, không chỉ riêng y mà hầu như trong lòng các đệ tử ở Thừa Kiếm tông đều đã thần thoại hóa Minh Lệ, phàm là chuyện liên quan đến bốn chữ Minh Lệ trưởng lão, không có chuyện gì là không làm được.
Nghĩ đến sư tôn tương lai của Thẩm Trì chính là Minh Lệ, vẻ mặt Trương Ngọc Hằng lóe lên một tia ước ao rồi biến mất, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thẩm Trì vào cửa.
Thẩm Trì bảo: “Sau khi hết mưa ngươi hãy rời đi.”
Nghe xong lời Thẩm Trì, mặt mày Trương Ngọc Hằng hớn hở gật đầu, hơi có chút cảm giác thụ sủng ngược kinh, sau đó lại nghe hắn nói: “Trong thư phòng bên trái ngươi có tấm ván gỗ, ngươi giúp ta làm mấy cái ghế dài cùng một cái bàn học đi, trước lúc mưa tạnh vừa vặn có thể làm xong.”
Trương Ngọc Hằng gãi gãi cái ót đã ướt sũng, mỉm cười đáp ứng Thẩm Trì, đúng là tỏ ra hết sức cao hứng.
Có lẽ do kiếp trước làm Ma tôn hơi lâu, vừa rồi Thẩm Trì theo thói quen sử dụng ngữ khí mệnh lệnh, nhưng Trương Ngọc Hằng lại không tức giận chút nào, ngược lại là dáng vẻ rất vui, khiến cho Thẩm Trì hiếm thấy có chút kinh ngạc nhìn y một cái, sau đó gật đầu, “Hong khô nước trên người ngươi rồi hãy vào.”
“Dạ! Cảm tạ tiểu sư thúc quan tâm!” Trương Ngọc Hằng lớn tiếng đáp.
“…”
Động tác của Trương Ngọc Hằng vô cùng nhanh nhẹn, sử dụng tấm gỗ làm ra một tủ sách, bốn cái ghế dựa, sáu cái ghế dài, thậm chí còn thêm hai cái bàn trà nhỏ, tuy bề ngoài đều không coi là tinh mỹ, nhưng cũng kiên cố vững chắc.
Làm xong hết chỗ này, vừa lúc mưa tạnh.
Thẩm Trì ôm một quyển điển tịch tựa ở góc phòng xem, lúc Trương Ngọc Hằng đi ra, vừa vặn lật xong trang cuối cùng.
Vừa đúng lúc Trương Ngọc Hằng ôm hai cái ghế dài đụng phải tầm mắt Thẩm Trì, buông lỏng tay suýt chút nữa rơi trên mặt đất, vội vã ổn định, một lát sau mới tiếp tục nhìn về phía Thẩm Trì, nở một nụ cười với hắn, “Tiểu sư thúc, ta đã làm xong, ngươi đến xem thử?”
“Không cần, ngươi làm tốt.” Thẩm Trì thu hồi ánh mắt từ trên hai cái ghế băng, mở một cửa sổ bên gian phòng, sau cơn mưa bầu trời trong veo như được gột rửa, chiếu sáng trưng cả căn phòng vốn có chút mờ ảo, hắn quay sang Trương Ngọc Hằng, “Trời tạnh, ngươi có thể đi.”
Nghe thấy hai chữ làm tốt từ miệng Thẩm Trì thốt ra, trong mắt Trương Ngọc Hằng đầy mừng rỡ, lại nghe được lệnh đuổi khách của Thẩm Trì, đem ghế cất xong cũng không làm phiền nữa, chắp tay trả lời: “Dạ, tiểu sư thúc, ta đây cáo từ trước.”
“Chờ đã.” Trương Ngọc Hằng vừa đi ra cửa hai bước, Thẩm Trì gọi y lại, giơ tay ném đi, “Cái này cho ngươi, tính là thù lao.”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Trì, Trương Ngọc Hằng vô thức quay đầu, chỉ thấy một vật cấp tốc bay về phía mình, vô thức tiếp được, y nhất thời cả kinh, đây đúng là cái túi trữ vật vừa rồi mình đưa cho Thẩm Trì.
Tiền tiêu hàng tháng cả năm của đệ tử ngoại môn chính là một ngàn hai trăm miếng linh thạch hạ phẩm, sáu mươi miếng linh thạch trung phẩm.
Nghĩ thế, đôi tay Trương Ngọc Hằng có chút run rẩy, “Cái này quá quý trọng…”
“Cho ngươi cứ cầm.”
Trương Ngọc Hằng còn muốn tiếp tục nói gì, lại phát hiện đối phương đã đóng cửa, muốn gõ lại sợ Thẩm Trì cảm thấy mình phiền chán, cuối cùng chỉ chân thành nói tiếng cảm ơn liền rời đi, mà hiện tại y xác thực rất cần linh thạch.
Mãi đến khi trở lại chỗ ở của mình, thần sắc Trương Ngọc Hằng vẫn mơ mơ hồ hồ, nắm trong tay túi trữ vật vẻ mặt cười ngây ngô.
Ở Sơ Linh giới, linh thạch cũng không phải chỉ có thể sử dụng làm tiền tệ.
Bởi thể chất có hạn, cơ thể hấp thu linh khí xung quanh thường có rất nhiều hạn chế, linh căn càng hỗn tạp việc hấp thu linh khí của tu giả càng trắc trở, mà đối lập, bên trong linh thạch cũng ẩn chứa linh khí, phần linh khí này lại có sẵn, không cần tu giả tận lực dẫn dắt chắt lọc cũng liền có thể hấp thu, đại đa số tu giả đang tu hành bước đầu đều cần linh thạch phụ trợ, điều này ở tu giới hiện nay đã thành thông lệ.
Càng là môn phái lớn thì khả năng cung cấp linh thạch cho đệ tử càng nhiều, cho nên mới có rất đông người chen chúc vỡ đầu cũng muốn tranh một suất vào môn phái lớn.
Linh thạch trong mắt những tu giả khác cực kỳ quan trọng nhưng đối với Thẩm Trì mà nói, ngoại trừ chỉ sử dụng như tiền tệ cũng không làm vào việc gì khác, thuần linh thể vốn là thể chất linh khí tự nhiên tụ hội, căn bản không cần linh thạch phụ trợ, càng chớ bàn đến trong cơ thể hắn còn có một Xích Linh châu, cho dù bên ngoài nửa điểm linh khí cũng không có, nó cũng có thể không ngừng liên tục cung cấp linh khí cho hắn.
Cho nên Thẩm Trì mới có thể dễ dàng đem túi trữ vật kia ném cho Trương Ngọc Hằng như vậy.
Sau khi Trương Ngọc Hằng rời đi không lâu, căn nhà của Thẩm Trì lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến, chỉ thấy người nọ cao lớn thô kệch, một thân y phục đệ tử nội môn, mở miệng liền quát: “Người trong phòng, đi ra!”
Nói đến sau khi Thẩm Trì đi rồi, Minh Lệ vẫn đứng chắp tay tại chỗ như trước nhìn chằm chằm về hướng Thẩm Trì rời khỏi, qua một hồi mới quay người sang, ngồi xuống bên bàn cờ quân đen, trong tay cầm một quân cờ hồi lâu hạ xuống trên bàn cờ.
Chỉ xê dịch một chút, nguyên bản quân trắng đang ở thế cục áp đảo nhất thời xoay chuyển, quân đen ngổn ngang như một cự lang ngủ đông đã lâu trong nháy mắt thanh tỉnh, đằng đằng sát khí, chỉ đợi quân trắng khẽ động liền đem chúng nuốt vào trong bụng.
Kế tiếp, không ngờ đã hình thành nên một thế tàn cục mới, chẳng qua ưu thế vừa rồi đã xoay chuyển.
Không nhìn vào bàn cờ nữa, Minh Lệ giương mắt nhìn về phía ngoài đình, “Tới một ván.”
Minh Lệ vừa dứt lời, bên đình mới vừa rồi không có vật gì đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn đứng ở trong mưa, toàn thân không có mảy may phòng hộ, nước mưa dọc theo vạt áo chảy vào cổ lộ ra những đường nét thâm thúy, đôi mắt bị mưa xối ướt có vẻ cực kỳ tĩnh mịch.
Người này chính là Thẩm Vô Hoặc rất lâu chưa từng xuất hiện.
Liếc nhìn Minh Lệ, nước mưa trên người Thẩm Vô Hoặc trong nháy mắt biến mất, y bước vào trong đình, tự tại ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận tay kẹp lên một quân cờ trắng đặt lên bàn cờ, quân trắng hạ xuống bình thường, nhưng ở trên bàn cờ lại có cảm giác cực kỳ khí phách, ưu thế vừa rồi của quân đen lại biến mất.
Minh Lệ cũng không giận, lại hạ quân đen, ngươi tới ta đi, hai người tương đối có chút ý vị tranh đoạt, đúng là trực tiếp đem một ván cờ chết sống lại.
Mưa to dần dần ngớt đi, mái đình vẫn nhỏ nước xuống tí tách, trên những lá cây thông thấp nhỏ bên đình còn đọng bọt nước, lộ ra một màu xanh biếc lạ thường.
Hai người từ lúc bắt đầu chơi cờ liền chưa từng nói câu nào, bên trong đình chỉ có tiếng hạ cờ lạch cạch rất nhỏ, xem ra cực kỳ an tĩnh.
Một lần nữa hạ xuống một quân, Thẩm Vô Hoặc đột nhiên nhíu mày, đứng lên nói: “Có việc, đi trước.”
Minh Lệ cũng không ngăn cản, liếc nhìn ván cờ, đem quân cờ đen trong tay thu lại, quay đầu nhìn về phía bóng người diễm lệ ở xa xa đang nhanh chóng tiến đến chỗ này.
“Bái kiến sư thúc tổ.” Trông thấy Minh Lệ, Vân Nhiêu khom mình hành lễ, “Đệ tử đã đem người nọ giao cho chưởng môn xử trí, hiện tại đã bị trục xuất khỏi tông môn.”
Minh Lệ gật đầu, đặt xuống một bình sứ vào chỗ ghế trống bên bàn cờ, “Ba năm.”
Thấy được bình sứ, ánh mắt Vân Nhiêu sáng lên, nhanh chóng thu vào ống tay áo, “Đa tạ sư thúc tổ!” Sau khi nhận lấy bình sứ, vẻ mặt của nàng thoải mái hơn rất nhiều, “Đệ tử cáo lui trước.”
Tựa như sau lưng có ác quỷ đuổi theo, Vân Nhiêu trực tiếp ngự kiếm bay trở về động phủ của mình, vẻ mặt mới lạnh xuống, hung hăng đạp chân vào ba khối đá cao bên cạnh động phủ, ra sức đạp nó lăn lông lốc vài vòng, “Hệ thống chết tiệt! Minh Lệ chết tiệt!”
Nghĩ đến Minh Lệ, Vân Nhiêu không khỏi sợ run cả người, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy, lần đầu tiên độc thoại chẳng những bị nam chính nghe được, còn bị Minh Lệ bắt ngay quả tang, không chỉ như vậy, nàng còn chẳng có một chút chí tiến thủ, dĩ nhiên dưới uy thế của đối phương không tự chủ được nói ra hết chuyện hệ thống cùng xuyên việt.
Mà không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, mục tiêu công lược trong miệng nàng chính là đệ tử nội định của Minh Lệ, lúc đó nàng liền thình thịch một cái, thầm nghĩ xong rồi, chẳng những bại lộ nhiệm vụ, khả năng còn đắc tội Minh Lệ.
Quả nhiên, lúc đó hệ thống liền muốn xóa bỏ Vân Nhiêu, may mắn Minh Lệ tạm thời chế trụ hệ thống trong cơ thể nàng, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện, trước kia dựa vào hệ thống để tạm thời khôi phục dung mạo một lần nữa nàng biến thành dáng vẻ quái dị lúc mới xuyên qua.
Mà Minh Lệ cũng biểu thị, y có thể áp chế hệ thống trong thời gian không lâu.
Trong lúc đang tuyệt vọng, Minh Lệ lấy ra một viên thuốc, lúc đó y nói: “Thuốc này tạm thời có thể áp chế một ý thức thể khác trong cơ thể ngươi, nhưng chỉ có thể duy trì ba tháng.”
Vì mạng sống, Vân Nhiêu tất nhiên là không chút do dự đem thuốc đó nuốt vào, sau khi uống xong, nàng phát hiện chẳng những mất đi liên lạc với hệ thống, thậm chí mặt của nàng cũng duy trì ở thời điểm xinh đẹp nhất.
Đây vốn nên là chuyện tốt, nhưng ngay sau đó nàng liền phát hiện, bởi vì đan dược này cực kỳ ít ỏi, đồng thời tác dụng chỉ tồn tại trong thời gian có hạn, nàng tựa hồ đã đem chính mình bán cho Minh Lệ.
Còn về Thẩm Trì… Bây giờ nàng lấy lòng còn không kịp, nào còn dám công lược.
Lại đem viên đá vô tội kia đá lăn vài vòng, Vân Nhiêu mới tỉnh táo lại, lấy ra một viên đan dược trắng muốt trong chiếc bình lớn bằng ngón tay út bỏ vào trong miệng.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Ai nói ta là Minh Lệ? Ta rõ ràng đẹp trai hơn y, chơi cờ cũng lợi hại hơn hẳn!
Minh Lệ: Hứ.
Thẩm Trì: Dáng vẻ không giống, giọng nói không giống, vị đạo không giống, tuổi tác không giống, chiều cao tương tự, linh căn tương tự, cảm giác tương tự.
Thẩm Vô Hoặc: QAQ Tiểu Trì ngươi không nên tùy tiện nhận bừa người nha!
Thẩm Trì: …
Vân Nhiêu: Hức hức hức cho tới bây giờ chưa từng thấy ai xuyên việt lại xui xẻo như ta, ta muốn khiếu nại ta muốn về lại nhà!