*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập: Tiểu Vô LạiĐại tuyển tông môn Thừa Kiếm tông trăm năm diễn ra một lần, tu giả Trúc cơ kỳ cùng tu giả Kim đan kỳ tỷ thí tách biệt, hiện tại nhìn từ ngoài vào tu vi của Thẩm Trì chỉ mới tới Trúc cơ sơ kỳ, đương nhiên chỉ có thể tỷ thí cùng đệ tử Trúc cơ kỳ.
Thẩm Vô Hoặc đã là Kim đan sơ kỳ, nói cách khác, cho dù lần này Thẩm Trì tham gia đại tuyển cũng không có khả năng gặp được Thẩm Vô Hoặc, càng chớ bàn đến chuyện đánh với y một trận. Còn về những người khác, đúng như Minh Lệ từng nói, công pháp kiếm quyết mặc dù bất đồng nhưng nền móng vẫn là Trúc cơ kỳ, tất nhiên chênh lệch không bao nhiêu, tham tuyển chỉ lãng phí thời gian.
Nghĩ thế, Thẩm Trì liền thêm vài phần chờ mong về đại tuyển tông môn lần này.
Để ba năm sau có thể quang minh chính đại đấu một trận với Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì quyết định vẫn nên đi tu luyện thật tốt.
Gần đến đại hội tu giả trăm năm mới có một lần, toàn thể tu giới đều hân hoan vui mừng, bất kể là tu giả tông môn hay tán tu, hễ là tu giả Kim đan trở xuống, Trúc cơ trở lên đều xôn xao tiến về Chấp Phù tông.
Thừa Kiếm tông, Thương Linh phong, bóng người nhốn nháo trên quảng trường ngoài Vân Thiên Các, thỉnh thoảng có kiếm quang dừng lại, phần nhiều là tu giả đệ tử nội môn, còn có một số là đệ tử thân truyền.
Lại một đạo kiếm quang hạ xuống, một nam tử bạch y tuấn tú tiến lên vài bước nghên đón, cười nói: “Vân Nguyên sư huynh, đã lâu chưa gặp tu vi tinh tiến không ít nha, chúc mừng chúc mừng!”
Sắc mặt người đến hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại bày ra khuôn mặt tươi cười, “Vân Lộc sư đệ ngươi lại trêu ghẹo ta, không phải đại tuyển tông môn lần trước vừa mới gặp sao? Tu vi khi đó cho đến bây giờ sao lại không thay đổi.”
Cách đó xa xa, hai gã đệ tử nội môn đè thấp giọng.
“Nghe nói Vân Nguyên sư huynh cùng Vân Lộc sư huynh là tình địch đấy, hừ, nụ cười thật giả tạo.”
“Không thể nào, hai người đều là đơn linh căn, lại là sư huynh thân truyền, nếu ta có thiên phú như bọn họ khẳng định nghiêm túc tu luyện, nào còn có thời gian tranh giành đạo lữ. Hơn nữa sư tỷ kia còn chẳng so được với Vân Nhiêu sư tỷ đâu… Xem! Là Vô Hoặc sư thúc!”
“Nhỏ giọng một chút, Vô Hoặc sư thúc nhìn tới!”
“Được rồi, ta có lớn tiếng đến đâu Vô Hoặc sư thúc cũng sẽ không nhìn tới, ai chẳng biết Vô Hoặc sư thúc so với Minh Lệ trưởng lão còn lãnh hơn… Hắn, hắn thực sự nhìn tới.”
Lúc đại tuyển tông môn Thẩm Vô Hoặc từng xuất ra chiêu kiếm pháp trí mạng gần như khiến cho tất cả các đệ tử thấy qua đều ghi nhớ như in. Đại sư huynh Vân Dục vốn được cho rằng sẽ không chút lo âu mà thu được hạng nhất dĩ nhiên chỉ trong mấy chiêu liền bại dưới tay Thẩm Vô Hoặc, chấn động lúc đó vẫn còn lưu lại trong lòng chúng đệ tử nội môn đến tận bây giờ.
Thẩm Vô Hoặc chẳng qua mới tu hành được mấy năm, mà Vân Dục đã tu hành vài thập niên, tu vi hai người tương đương cũng được, nhưng không nghĩ tới ngay cả kiếm pháp của Thẩm Vô Hoặc cũng lợi hại như vậy, nghĩ thế, đệ tử nội môn bị “nhìn tới” không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện ánh mắt Thẩm Vô Hoặc cũng không nhìn lên người hắn mà rơi vào phía sau lưng mình, càng kỳ lạ hơn là đồng môn đang nói chuyện cùng hắn cũng trực tiếp ngây người nhìn ra sau lưng.
Quay đầu lại nhìn về phía ánh mắt Thẩm Vô Hoặc, tên đệ tử kia đột nhiên trợn to mắt, rốt cục đơ lại ở đó, đợi sau khi người nọ đi qua mới đưa tay vặn cái cổ đang cứng ngắc, chậm rãi mở miệng: “Tại sao trên thế gian lại có nhan sắc như vậy? Khắp thiên địa chỉ mê luyến thiếu niên này.”
Ba năm nay ngũ quan Thẩm Trì đã nẩy nở rất nhiều, mặc dù vẫn có chút ngây ngô như cũ nhưng so với trước kia càng khiến cho người ta phải dừng mắt gấp bội, chẳng qua Thẩm Trì cũng chưa ý thức được vấn đề này, chỉ mới hài lòng về chiều cao hiện tại của mình. Theo tính toán bây giờ tuổi mụ của hắn mới là mười bốn, đã gần đứng đến bả vai Minh Lệ, biết đâu kiếp này có thể cao lớn được giống như sư tôn.
Kiếp trước lúc Thẩm Trì bái sư Minh Lệ cũng đã hơn hai mươi tuổi, chiều cao chỉ đến tai đối phương, cũng chính vì vậy, Thẩm Trì mới xác nhận được Thẩm Vô Hoặc cùng Minh Lệ chiều cao tương đương.
Sau khi Thẩm Trì đi qua, mọi người thảo luận ầm ĩ.
“Thiếu niên này là ai? Tại sao chưa từng thấy? Dung mạo thật quá đẹp! Cho dù trông thấy Vân Nhiêu sư tỷ ta cũng chưa từng thất thần như thế.”
“Ngươi đúng là đồ kiến thức nông cạn, có biết Minh Lệ trưởng lão không.”
“Lẽ nào hắn chính là đệ tử của Minh Lệ trưởng lão.”
“Không chỉ như vậy, hắn còn là đệ tử quan môn của Minh Lệ trưởng lão, nghe nói sáu năm trước biết rõ hắn là phế linh căn, Minh Lệ trưởng lão vẫn khư khư cố chấp theo ý mình kiên trì muốn thu hắn làm đồ đệ, nghe đâu bởi vì nguyên nhân tướng mạo của hắn, không nghĩ tới hôm nay được gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Ôi trời! Ngươi xem Vô Hoặc sư thúc, hắn cư nhiên động!”
Thẩm Vô Hoặc trong ấn tượng của mọi người bất cứ lúc nào đều sừng sững bất động, mà bây giờ lại tiến lên mấy bước nghênh đón người phía trước, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng nhu hòa chưa từng thấy qua.
Thấy cảnh này, mọi người không khỏi trợn mắt há mồm, lẽ nào ngay cả Vô Hoặc sư thúc cũng bị mỹ nhân mê hoặc sao? Sau đó bọn họ nghe được xưng hô của Thẩm Trì với Thẩm Vô Hoặc, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là huynh đệ.
Vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc “nhu hòa” trong mắt mọi người nhưng vẫn như trước là vẻ mặt vô cảm trong mắt Thẩm Trì, hắn nở một nụ cười với Thẩm Vô Hoặc, “Đại ca, đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không?”
Thẩm Vô Hoặc gật đầu, “Khỏe.”
Thẩm Trì: “…”
Từ lúc Thẩm Trì nói xong câu kia Thẩm Vô Hoặc liền lặng lẽ lui về phía sau bên phải Thẩm Trì, từ xa nhìn lại rất có tư thái của người bảo hộ. Thẩm Trì có hơi kỳ lạ nhìn y một lát, vị trí này vốn thích hợp nhất để bảo vệ người đứng đằng trước. Kiếp trước hộ pháp luôn nhìn chòng chọc vào y cũng đã từng đứng ở vị trí đó.
Chẳng qua trước khi bọn họ hạ thủ đều bị Thẩm Vô Hoặc giải quyết xong xuôi, bây giờ Thẩm Trì cũng không biết rốt cục Thẩm Vô Hoặc là trùng hợp hay cố ý.
Bỗng nhiên trầm mặc khiến bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo chợt xen vào, “Bái kiến Vô Hoặc sư thúc, bái kiến tiểu sư thúc.”
Vân Dục sải bước đến gần hai huynh đệ, trên gương mặt vẫn luôn là nụ cười ấm áp, Vân Nhiêu đi phía sau hắn, trông thấy Thẩm Trì ánh mắt sáng rực lên, tỏ vẻ hơi hưng phấn, có điều rất nhanh liền kiềm chế, đồng dạng chắp tay hành lễ: “Bái kiến Vô Hoặc sư thúc, bái kiến tiểu sư thúc.” Lập tức quay sang Thẩm Trì, “Tiểu sư thúc, ngươi, ngài đến tham gia đại hội tu giả sao?”
Đây không phải là lần đầu tiên Vân Nhiêu nhiệt tình với hắn như vậy, Thẩm Trì chỉ nhìn nàng một cái, gật đầu đáp lại.
Thấy Thẩm Trì gật đầu, vẻ mặt Vân Nhiêu càng sáng lạn hơn, khuôn mặt vốn diễm lệ lại thêm không gì sánh được, thần sắc các đệ tử cách đó không xa luôn chú ý phía bên này đều nhất thời ngẩn ngơ.
Chẳng qua Vân Nhiêu cũng không để ý đến người bên ngoài thế nào, chỉ chuyên tâm nói với Thẩm Trì: “Thật tốt quá, nghe nói sau đại hội tu giả lần này chính là Thiên Di bí cảnh, hy vọng chúng ta có thể vào chung.”
Mặc dù không công lược Thẩm Trì nữa, nhưng diện mạo của hắn quả thực quá phù hợp với gu thẩm mỹ của nàng, ban đầu Vân Nhiêu còn lo lắng tiểu shota năm đó lớn lên sẽ xấu đi, nhưng hôm nay vừa nhìn, chẳng những không xấu mà so với trước kia còn đẹp hơn rất nhiều lần, thật sự là… Quá tuyệt vời!
Nếu như có thể cùng nhau vào bí cảnh không chừng còn giúp hắn kiếm thêm vài cơ duyên nữa, Vân Nhiêu âm thầm quyết định chủ kiến, còn về Thẩm Vô Hoặc? Cơ duyên của nam chính nhiều như vậy, cũng chẳng thiếu mấy thứ này đi…
Tâm tư Vân Nhiêu thế nào Thẩm Trì không nhìn ra, chỉ có thể xác định nàng không có ác ý gì, bèn hỏi: “Ngươi không lo lắng ta không chiếm được danh ngạch vào bí cảnh sao?”
“Sẽ không, ngươi chính là đệ tử của Minh Lệ sư thúc tổ!” Vẻ mặt Vân Nhiêu rất chắc chắn, trong cốt truyện không nhắc đến Thẩm Trì, nàng cũng vô pháp xác minh Thẩm Trì có phải là người xuyên việt hay vẫn là chính hắn. Nhưng nàng lại có thể xác định, đồ đệ Minh Lệ tự thu, vô luận trước đó là tư chất gì chắc chắn đều không đơn giản, huống chi hiện tại chẳng qua Thẩm Trì mới nhập thân truyền ba năm, tính toán cũng chỉ tu hành sáu năm, nhìn từ khí tức trên người hắn tu vi đã là Kim đan kỳ, tiến cảnh kiểu này thực sự quá kinh người.
Nghĩ đến đây, Vân Nhiêu vô thức liếc qua Thẩm Vô Hoặc, hai người này quả nhiên là huynh đệ.
Lần này tổng cộng có ba trăm đệ tử đi Chấp Phù tông, trong đó đại đa số là đệ tử nội môn, số ít đệ tử thân truyền, mà trong những đệ tử này bối phận cao nhất chính là hai người Thẩm Vô Hoặc và Thẩm Trì.
Đại tuyển tông môn diễn ra trước mỗi lần đại hội tu giả, vẻn vẹn chỉ có một danh ngạch đặc biệt không cần tham tuyển vẫn trực tiếp giành được tư cách tham dự đại hội tu giả. Ở năm trước, danh ngạch này để trống, đại tuyển trực tiếp chọn ra ba trăm người, mà lần này cũng chỉ chọn 299 đệ tử.
Đối với việc Thẩm Trì không tham gia đại tuyển tông môn mà vẫn tiến vào danh sách, trong lòng chúng đệ tử tuy cảm thấy có chút khó chịu nhưng lại ngại vì bối phận nên không dám nói lên dị nghị, vả lại cũng hâm mộ Thẩm Trì có được Minh Lệ làm sư tôn, chẳng qua không dám thể hiện ra mặt.
“Ta là trưởng lão đưa các ngươi đi, nửa năm này, các ngươi đều thuộc quản thúc của ta.”
Chưa thấy người đã thấy tiếng, mọi người bỗng nghe thấy một giọng nói như tiếng sấm truyền đến từ chân trời, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy một lão tu giả áo xám tóc đen từ chân trời từng bước đạp xuống, không hề mượn bất kỳ pháp bảo phi kiếm nào, động tác nhàn nhã tựa như dạo chơi, chỉ trong giây lát liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Bấy giờ mọi người mới thấy rõ bộ dáng của lão, vóc người thấp bé, khuôn mặt tròn trịa, con mắt cười có hơi cong cong, trên cằm giữ lại một chòm râu dê, vung vẩy theo bước chân của lão, có vẻ hết sức vui mừng. Cách thức lên sàn nghiêm túc không gì sánh được của lão liền bị chỏm râu kia phá hoại hoàn toàn.
Có điều bản thân trưởng lão hiển nhiên không ý thức được chuyện này, lão tràn đầy kiêu ngạo vuốt ve chỏm râu chính mình đã cố ý nuôi dài cho lần đại hội tu giả này, cười nói: “Ta là Minh Đường, nói vậy các ngươi hẳn đã nghe nói qua ta, ta đây cũng không tự giới thiệu nữa, thời gian cấp bách, thỉnh các vị đệ tử cùng ta cùng nhau tới Chấp Phù tông.”
Dứt lời, Minh Đường lấy ra pháp bảo phi hành, cũng không phải thuyền xanh của tông môn thường dùng, mà là… Một điều đại ngư, mọi người xôn xao ồ lên một hồi.
*Điều đại ngư = con cá lớn.
Nghe thấy lời nghi vấn của mọi người, Minh Đường trưởng lão bất mãn bĩu môi: “Các ngươi cũng đừng chớ coi thường con cá này, nó bơi trên không so với các ngươi phi kiếm còn nhanh hơn.”
“Thế nhưng Minh Đường trưởng lão, chúng ta phải ngồi ở chỗ nào?” Một đệ tử giơ tay hỏi.
“Cái gì? Các ngươi còn muốn chỗ ngồi? Thân làm một gã kiếm tu, mỗi ngày chuyên cần luyện khổ học, không thể buông thả, trạm công* chẳng qua chỉ là nền tảng, nếu người người đều lười biếng giống như ngươi, tiền đồ kiếm tu thật đáng lo ngại. Ôi, không được, không được.”
*Là một trong tam đại khí công.
Nói đến câu sau, Minh Đường lắc đầu, mà tên đệ tử đưa ra dị nghị mặt đỏ tới mang tai, có vẻ cực kỳ xấu hổ, vội vã dang tay nhảy lên lưng con cá, rất sợ chậm trễ liền thực sự bị gán cho cái danh lười biếng.
Thẩm Trì mở to mắt nhìn con đại ngư trước mặt, nếu như hắn nhớ không lầm, Minh Đường trưởng lão chính là sư tôn của Thẩm Vô Hoặc, không nghĩ Thẩm Vô Hoặc dĩ nhiên lại chọn một người thú vị như thế.
Nghĩ đến đây, Thẩm Trì không khỏi ngoảnh lại liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc, lại phát hiện vẻ mặt đối phương vẫn như cũ không thay đổi, hiển nhiên vô cùng lãnh đạm với vị sư tôn này.
Có điều Minh Đường cũng rất nhiệt tình, đứng ở bên trên đầu cá vẫy tay với Thẩm Vô Hoặc, “Đồ nhi Vô Hoặc! Qua đây qua đây, đến bên sư tôn này, còn có bé con xinh đẹp đứng bên cạnh, cũng cùng qua đi!”
— —
Một tấm minh họa cho Vân Nhiêu mỹ nhân ╰(✿´⌣`✿)╯♡