Biên tập: Tiểu Vô LạiUất Trì Quan là đại đệ tử chưởng môn Thanh Sơn, Thanh Sơn môn mặc dù không bằng ngũ đại tông môn nhưng ở trong các môn phái cũng là số một số hai, hiện tại y mới qua một trăm hai mươi tuổi tu vi đã là Kim đan hậu kỳ, khi nói chuyện đều mang theo một cỗ ngạo khí.
Lần này tới Thiên Di bí cảnh, vị sư tôn từ trước đến nay không nói nhiều hơn nửa câu, chỉ một lòng tu luyện lại cư nhiên dặn đi dặn lại y nhất định phải giành được món bảo bối đó vào tay, còn trịnh trọng đem một phần bản đồ bí cảnh cho y. Mà vận khí của y cũng tốt, lúc rơi vào vừa vặn ở cách đó không xa, trên đường gặp phải ba tu giả Kim đan trung kỳ cũng coi như quen biết, mấy người liền kết bạn hành tẩu, dọc đường gặp phải yêu thú cùng ba người kia bỏ ra khá nhiều công sức mới tới được đây.
Bảo bối đến cả sư tôn cũng nhớ mãi không quên, há có thể cho phép người khác hưởng chung với mình?
Chẳng qua y tuyệt đối không ngờ tới lại có người nhanh chân tới trước!
Trên hõm vách núi cao có một người đang đứng, người nọ một thân áo xanh, nhìn bóng lưng có phần đơn bạc, tu vi Kim đan trung kỳ, có lẽ biết có người tới nên xoay người lại, khuôn mặt tuy có phần thanh tú nhưng cũng bình thường, trong đầu Uất Trì Quan suy tính nhưng không nghĩ ra đã từng gặp ngươi này ở đâu, có lẽ trong đại hội tu giả cũng không xuất sắc. Uất Trì Quan nghĩ như vậy, phi tiêu trong tay áo ban đầu tính chuẩn bị cho ba người kia đã thay đổi đối tượng.
Hai mắt Uất Trì Quan cảnh giác nhìn người nọ trên bệ đá, đồng thời cũng liếc mắt nhìn lên trái ngũ diệp thảo trên cây, thấy nó vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhóm ba người kia cũng lần lượt leo lên hõm đá, đứng nhìn phía sau Uất Trì Quan.
“Tại hạ Uất Trì Quan Thanh Sơn Môn ra mắt đạo hữu.” Uất Trì Quan chắp tay cười nói: “Xin hỏi tôn hào đạo hữu?”
Trông thấy mấy người, người nọ cũng không có nửa điểm sợ hãi, thậm chí con mắt chưa từng liếc nhìn Uất Trì Quan, lạnh lùng nói: “Tại hạ Ngô Minh.”
Uất Trì Quan chỉ một lòng chuyên tâm vào bảo bối ngay trước mắt, nào còn quan tâm đến tên người này, y đi thẳng vào vấn đề: “Đạo hữu, tại hạ tới đây có chuyện quan trọng muốn làm, nếu như đạo hữu vô sự, xin mời tránh đi, nếu không sau này đạo hữu bị thương tổn sẽ không tốt.”
Dường như đối phương không hề nghe thấy ý tứ uy hiếp trong lời y nói, giọng nói không nhanh không chậm: “Lý lẽ tới trước tới sau, nói vậy đạo hữu nên hiểu.”
Uất Trì Quan lại đưa mắt nhìn trái cây đỏ rực kia, tinh thần khẽ động, lập tức giang tay về phía Ngô Minh: “Đó là hiển nhiên, đạo hữu, xin mời.”
Ba người kia không ngờ Uất Trì Quan lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy, đồng thời kêu lên: “Đạo hữu, không thể!”
Uất Trì Quan vừa vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay cái, vừa nói lời chính trực khuyên mấy người: “Ôi chao, ba vị đạo hữu như vậy không phúc hậu rồi, người xưa nói ai tới trước phải được đầu tên, vật ấy chỉ có một, vị đạo hữu này tới trước đương nhiên trái quả phải do hắn hái xuống.”
Ngô Minh gật đầu: “Như vậy thật đa ta đạo hữu.” Nói xong lập tức đi về phía bụi cây kia.
Uất Trì Quan sao có thể dễ dàng thỏa hiệp đem bảo bối gần đến tay nhường lại cho kẻ khác, thấy Thẩm Trì xoay người, ánh mắt y lạnh lẽo, phi tiêu vốn giấu trong tay áo bỗng phóng nhanh về phía đối phương, cùng lúc đó ba gã tu giả cũng đồng thời bắt đầu công kích Thẩm Trì.
Sau khi phi tiêu bắn ra, động tác của Uất Trì Quan vẫn chưa dừng lại, tiếp đó ba cây phi tiêu khác lại rời khỏi tay.
Chỉ nghe thấy tiếng phi tiêu đâm vào da thịt cùng mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba gã tu giả đi cùng y còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã đi đời nhà ma.
Cùng lúc đó, thân hình Ngô Minh đột nhiên vặn vẹo biến mất tung.
“Hử? Tiểu tử kia đâu rồi?” Phi tiêu bắn về phía Ngô Minh đều phá lệ rơi vào trong khoảng không, Uất Trì Quan thấy lạnh cả tâm: “Tu giả Kim đan trung kỳ không có khả năng chạy nhanh như vậy.” Y nhìn quanh bốn phía vẫn không phát hiện ra bóng dáng đối phương, ánh mắt thâm trầm nhìn mấy cây phi tiêu tẩm độc nằm trên mặt đất, nếu y là Nguyên anh kỳ thì tốt rồi, đến lúc đó có thể phóng thần thức ra ngoài, người nọ sẽ không thể nào chạy thoát khỏi truy đuổi của y.
Nghĩ thế, ánh mắt Uất Trì Quan nhìn về phía trái cây đỏ mọng càng thêm say mê điên cuồng.
Có điều Uất Trì Quan vẫn chưa lập tức đi hái mà đứng tại chỗ đề phòng một lúc, không phát hiện ra bóng dáng bất luận kẻ nào, vậy hẳn tên kia đã rời đi, y mới bước chân về phía ba cỗ thi thể: “Ba vị đạo hữu, xin lỗi.” Vừa nói vừa đưa tay phá vỡ đan điền một người, móc ra từ bên trong một viên châu vàng óng ước chừng bằng hạt ngọc, tán thưởng đưa mắt nhìn, sau đó làm theo như cũ lại móc ra hai viên.
“Kim đan của ba vị đạo hữu thật thuần khiết, đúng là hàng tốt.” Y cảm thán một tiếng rồi cẩn thận từng li từng tí thả chúng vào một chiếc hộp.
Tiếp theo ánh mắt Uất Trì Quan dừng lại trên quả ngũ diệp, lại nhìn quanh bốn phía, cảm thấy không có động tĩnh gì mới cẩn thận đi về phía nó.
Đương nhiên Uất Trì Quan yên tâm đến thế cũng bởi cái nhẫn ở trên tay, đây chính là bảo khí phòng hộ thượng phẩm, đủ để chống đỡ một kích toàn lực của tu giả Nguyên anh kỳ, chỉ cần nó không bị hỏng, vậy y có thể tung hoành ngang ngược ở trong Thiên Di bí cảnh này rồi.
Trong lúc ngón tay Uất Trì Quan vừa đụng vào trái quả thì bỗng nhiên nghe thấy phập một tiếng, sau đó cảm giác sau lưng mát lạnh, cúi đầu xuống đã thấy một mũi kiếm đâm xuyên qua ngực y: “Điều, điều này không có khả năng…”
Thẩm Trì thờ ơ đảo mắt qua chiếc nhẫn đã vỡ thành hai nửa trên mặt đất, rút thân kiếm ra khỏi ngực Uất Trì Quan rồi lại đâm vào đan điền y, lưu loát hất ra ngoài một viên kim đan lớn hơn hạt châu một chút nhanh như chớp đã lăn xuống đất.
Thẩm Trì nhặt lên một cây phi tiêu Uất Trì Quan đã sử dụng tỉ mỉ xem xét, bên trên bôi một loại chất độc có thể khiến tu giả dưới Nguyên Anh mất mạng ngay tức khắc.
Đứng tại chỗ một lúc, Thẩm Trì nhấc chân đạp vỡ viên kim đan này, lại vung tay lên, nhất thời từ xung quanh hõm đá bay tới hơn mười miếng linh thạch thượng phẩm, lập tức phong cảnh vặn vẹo một hồi, nguyên bản mười trượng hõm đá biến thành có ba trượng, mà quả ngũ diệp vốn ở ngay dưới tay Uất Trì Quan lại bất ngờ cách đó hơn vài chục bước.
Đây là mê trận biến đổi, Thẩm Trì gọi là mê sát trận, chỉ cần đụng vào tâm trận thì sẽ khởi động sát trận, mà ngũ diệp quả chính là tâm trận này.
Lúc mới nghe thấy giọng nói hắn đã cảm giác đây là người quen, chẳng qua không nhớ rõ dáng vẻ tên này, mà sau khi trông thấy chiếc nhẫn kia hắn đã xác định được thân phận, người này chính là tên tu giả chẳng những từng làm nhục hắn kiếp trước, còn đá hắn xuống vách núi lúc hắn đến Thanh Sơn môn cầu tiên.
Nếu không phải mạng hắn lớn, được một gốc cây già đỡ cho, chỉ sợ đã sớm mất mạng dưới vách đá vạn trượng rồi.
Đáng tiếc sau khi hắn trở thành ma tu có chút thành tựu, tên này đã chết một cách khó hiểu vô cùng đáng tiếc, mà hiện tại vừa đúng lúc có thể bù đắp.
Lại đưa mắt nhìn mấy cỗ thi thể, Thẩm Trì búng mấy cái thủ quyết, một ánh lửa đỏ rực rỡ chiếm trọn mấy người, trong giây lát đã hóa thành hư ảo, ngay cả máu tươi chảy đầy đất cũng biến mất.
Thanh Sơn môn, chưởng môn đang bế quan tu luyện bỗng nhiên mở mắt miệng phun ra máu tươi, bất chấp lau đi vết máu trên miệng, lão lập tức đứng dậy chạy đến mật thất tông môn nhìn ngọn đèn dĩ nhiên đã tắt lụi, siết chặt nắm tay kêu lên rôm rốp.
Hồi lâu lão mới lấy ra một tấm phù chú, vung tay lên, nó liền hóa thành một vệt sáng bay về phía đông.
Linh thú canh giữ ngũ diệp quả là một Kim quan xà dài bảy thước, Thẩm Trì vừa mới tới gần nó liền vọt ra, há miệng phun một ngọn lửa màu trắng bay vèo về phía Thẩm Trì.
[Đây là linh xà Kim đan viên mãn, xin chủ nhân cẩn thận.]
Thẩm Trì đã sớm có phòng bị, linh bảo như vậy đương nhiên có linh thú thủ hộ, hắn nghiêng người né tránh ngọn lửa, thần sắc bất biến cầm kiếm tấn công về phía nó.
“Ầm!”
Đám lửa trắng đập vào trên vách đá, nham bích nhất thời bị đốt thành một cái hắc động không biết độ nông sâu, đá trên động rào rào trút xuống rơi vãi lung tung trên hõm đá thành một đống hỗn độn.
Kim quan xà hiển nhiên đã mở linh trí, đánh lén không trúng, mắt thấy mũi kiếm Thẩm Trì đã đâm thẳng về phía nó, vội vã uốn người né tránh, nhưng động tác so với Thẩm Trì vẫn chậm hơn một nhịp, đuôi trúng ngay một kiếm.
“Xì xì!”
Thấy đuôi mình bị chém đứt, Kim quan xà hiển nhiên nổi giận, loài giun dế này cư nhiên chém đứt đuôi nó! Há miệng lại phun ra mấy hỏa cầu bên trong còn kèm theo nọc độc, ắt muốn một kích giết chết Thẩm Trì.
Kim quan xà là linh thú hiếm thấy ở Sơ Linh giới, ai trông thấy nó cũng tránh không kịp, cho dù là tu giả Ngự Thú tông cũng không dám tìm nó làm ngự thú, chỉ vì nọc độc quá độc, dù chủ nhân của nó dính phải cũng khó thoát khỏi cái chết.
Mắt thấy ngọn lửa cùng nọc độc đã cắt đứt con đường phía trước của Thẩm Trì, phía sau hắn là vách núi, trong mắt Kim quan xà hiện lên vẻ đắc ý, ngoe nguẩy cái đuôi thiếu nửa tấc, lại phun ra một ngọn lửa.
Thấy hỏa cầu có độc tấn công tới, Thẩm Trì vội vã lui lại, rốt cục hụt chân rơi xuống vách núi, chỉ nghe thấy vài tiếng lộp độp, sau đó nơi này không còn tiếng hít thở nữa.
Kim quan xà gật gù đắc ý phì phì vài tiếng rồi xoay người ngậm đuôi bò về phía ngũ diệp quả.
Đúng lúc này, Thẩm Trì vốn phải rơi xuống vách đá lặng lẽ nhảy lên, mũi kiếm một lần nữa tập kích về phía Kim quan xà bảy tấc.
“Phì!”
Ré lên một tiếng, Kim quan xà vừa rồi còn dương dương đắc ý đang vặn vẹo thống khổ dưới kiếm của Thẩm Trì, sau đó liền mất đi hơi thở.
Thẩm Trì cũng như mọi lần móc ra kim đan của Kim quan xà, sau đó thu trọn toàn bộ xác rắn cất đi, da răng xương của rắn đều là đồ tốt.
Trong lúc Thẩm Trì đưa tay về phía ngũ diệp quả, hắn bỗng phát hiện trong túi trữ vật rung lên một hồi.
Thẩm Trì hơi ngẩn ra, dùng thần niệm quét qua một vòng trong không gian túi trữ vật, một lát sau mới lấy ra vật đang động đậy, ném lên mặt đất trước mặt, vật ấy chính là cục đá Vân Nhiêu tặng cho hắn lúc tham gia đại hội tu giả ở Chấp Phù tông.
Sau khi tiếp đất, nó càng lay động mạnh hơn, một lát sau, lớp vỏ ngoài rực rỡ sắc màu cứng cáp như đá kêu lên răng rắc, lộ ra một quả trứng trắng như tuyết cỡ chỉ bằng nắm đấm.
Tiếp theo vỏ trứng bắt đầu nứt ra, sau đó vết nứt dày đặc li ti mở rộng như gân lá, cuối cùng rốt cục nó cũng không chịu nổi gánh nặng, bửa ra làm đôi.
Trong trứng lộ ra một con mắt híp, cái đầu nhỏ màu trắng ướt sũng, nó lí nhí kêu lên một tiếng: “Meo!” Sau đó tung mình nhanh như chớp lao về phía ngũ diệp quả.
Thẩm Trì nhanh tay nhanh mắt, một tay túm lấy nó, [Đây là thứ gì?]
[Thưa chủ nhân, đây là mèo.] Hệ thống trả lời nghiêm chỉnh.
Dường như hệ thống này ngày càng không đáng tin cậy, Thẩm Trì nhớ lần trước nó đáp quả trứng kia là đá, lần này lại bảo thứ này là mèo.
Tuy hắn chưa từng nuôi mèo nhưng tìm trong lịch sử Sơ Linh giới cũng chưa từng xuất hiện quả trứng nào có thể sinh ra mèo.
“Meo meo!” Dường như bị Thẩm Trì túm lâu, tiểu miêu bị mất tự do co chân lên kêu thảm thiết, thỉnh thoảng thè đầu lưỡi non mềm liếm ngón tay Thẩm Trì.
[Mèo này nguồn gốc kỳ lạ, vì lý do an toàn, kiến nghị chủ nhân đem vứt bỏ.] Hệ thống lên tiếng lần nữa.
Đây không phải là mèo, đôi mắt Thẩm Trì hơi híp lại lật qua lật lại xem một lượt, đưa ra kết luận này, vì mèo chắc chắn sẽ không mọc cánh.