EDIT: HthyyhtH
Triển Xán: "Sư phụ cao thủ, xin người nhận ta làm đồ đệ đi QAQ. Ta nhất định sẽ hiếu kính ngài!"
Tiêu Duyệt Vân có chút cạn lời, tại sao đều là báo ân giống nhau, tại sao người này không thể khí thế phong độ giống Ninh Tắc Chiến được vậy trời?
"Tuổi anh lớn rồi, không thích hợp học võ, hơn nữa võ học của nhà chúng tôi không truyền cho người ngoài." Tiêu Duyệt Vân nói trắng ra, huống hồ gì y nhìn cảm thấy người này cũng không giống như chịu được khổ, nhân lúc còn sớm chặt đứt ý niệm này đi thì hơn, miễn cho đối phương dây dưa không dứt.
Triển Xán cũng đã nghe qua cách nói tương tự này trong phim truyền hình, lúc này nghe thấy lại cảm thấy khá có đạo lý, vốn chính là ôm tâm lý may mắn tới xin làm đồ đệ, hiện tại thấy không có gì trông cậy được cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ, vì thế tiếp tục hỏi thông tin cá nhân của Tiêu Duyệt Vân, chung quy cũng là muốn báo đáo Tiêu Duyệt Vân một chút.
"Tạ lễ và báo đáp gì gì đó thì không cần, xem như là kết bạn đi. Chỉ hi vọng anh có thể giữ bí mật về công phu của tôi."
Lúc này đây, Tiêu Duyệt Vân không muốn nhận tạ lễ gì nữa.
Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.*
(*): Một câu nói của Khổng Tử, ý nói người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.
Y cứu người vốn dĩ chỉ dễ dàng như một cái nhấc tay thôi. Huống chi người này tuổi còn trẻ, vẫn còn phải xài tiền của gia đình.
Lần trước... Lần trước là do hắn vừa tới nơi này, trong lòng không đặt nặng nên mới nhận lấy mà không cân nhắc thiệt hơn, lần này khẳng định sẽ không có ý định nhận quà gì nữa, miễn cho trong lòng mình băn khoăn.
Triển Xán nghe vậy, lại cảm thấy ẩn ẩn hung phấn mà hỏi: "Cậu có phải là truyền nhân của ẩn sĩ giang hồ trong truyền thuyết không?"
Tiêu Duyệt Vân trả lời: "Anh cứ xem là như vậy đi, đừng hỏi nữa."
Triển Xán lập tức điều chỉnh biểu tình, tựa như binh sĩ nhận được nhiệm vụ, nghiêm túc gật gật đầu.
Tiêu Duyệt Vân vừa an tâm thì lại nghe đối phương hỏi: "Hôm nay tôi thấy trên lưng cậu có đeo thanh kiếm, là vào rừng dạy em trai luyện kiếm sao? Sau này tôi có thể đi theo đứng nhìn được không?"
Tiêu Duyệt Vân: "..."
"Tất nhiên là không được rồi."
Sau đó, Triển Xán liền ở lại làng du lịch kế bên viện dưỡng lão, thử mấy ngày cũng không thể dậy sớm, cuối cùng cũng không thể nào học lỏm được gì.
Sau hai ngày tịnh dưỡng vết thương ở tay bị lá cây tùng cắt trúng và vết thương trên mông, hắn lại có thể không sợ chết mà theo mấy tên phượt thủ mới quen biết gia nhập vào đoàn cắm trại núi Lưu Dương.
Lần này bọn hắn đi chính là đường lớn, rất an toàn.
Hắn vừa đi, Tiêu Duyệt Vân liền cảm thấy lỗ tai mình yên tĩnh rất nhiều.
Nắm chặt thời gian buổi sáng luyện võ, buổi chiều bồi Tiêu gia gia, buổi tối có thời gian thì ôn lại một ít bài học, mỗi ngày đều trôi qua một cách có quy luật.
Thời gian trôi nhanh, tám ngày nghỉ rất nhanh đã kết thúc.
Mà trong khoảng thời gian này, một tháng bình chọn giáo thảo của cao trung Hoa Phong trên diễn đàn trường cũng đã hết hạn.
Sau khi thành tích thi tháng lần đầu tiên được công bố, bài bình chọn liền nghênh đón một đợt cao trào cuối cùng, sau cùng kết quả như sau----
[Bảng xếp hạng giáo thảo trường cao trung Hoa Phong]
Hạng nhất: Phó Nhã Khiêm (Lớp 8 ban tự nhiên cao trung năm hai)
Hạng nhì: Trâu Văn Đào (Lớp 2 ban xã hội cao trung năm hai)
Hạng ba: Khâu Chí (Lớp 6 ban tự nhiên năm ba)
Hạng tư: Lâm Viên Châu (Lớp 9 cao trung năm nhất)
Hạng năm: Tiêu Duyệt Vân (Lớp 2 ban tự nhiên cao trung năm hai)
.........................
Lần bỏ phiếu này nghe nói cũng hấp dẫn cả trường tiểu học và trung học bầu chọn, bên cạnh còn có bài đăng phụ bao gốm tư liệu của các người được đề cử, quả thật là thời gian còn mới hơn lúc có bảng xếp hạng kì thi tháng lần đầu nữa.
Phân tích một cách lý trí, giá trị nhan sắc và khí chất của Tiêu Duyệt Vân tuyệt đối xếp nhất nhì, nhưng thành tích của y xác thực khiến cho y bị giảm mấy phần.
Nơi đây coi trọng thành tích học tập ở trường, tiêu chuẩn hàng đầu trong mắt đại đa số mọi người ngoại trừ giá trị nhan sắc đứng đầu chính là thành tích ưu tú của giáo thảo ---- có thể không nổi bật, nhưng ít nhất cũng phải ở bảng thứ nhất (top 40) chứ? Phó Nhã Khiêm và Trâu Văn Đào đều phân biệt được hạng nhất của ban tự nhiên và ban xã hội, là nhân vật có thành tích học tập xuất chúng, lớn lên lại đẹp trai, bắt đầu từ cao trung năm nhất đã được gọi là "song tử tinh" (hai ngôi sao sáng), tích lũy được không ít nhân khí, ngay cả trường cấp 2 và tiểu học cũng có không ít các bé gái say đắm bọn họ.
Lần này, số phiếu bình chọn giữa hai giáo thảo bọn họ cũng chỉ chênh lệch khoảng cách có một chút xíu.
Mà Tiêu Duyệt Vân sau khi nhập học thì lại ngày càng điệu thấp, có thể nói là "ru rú trong nhà" một lòng hướng về học tập, hoạt động tập thể, các trận thi vận động (trừ tiết Thể dục) đều rất khó nhìn thấy bóng dáng y, cho nên so với nhân khí và độ hot lúc y vừa nhập học cũng dần chìm xuống.
Luôn có một số người sẽ cảm thấy khó chịu với nhân vật mới đầy độ hot này trong trường. Lần này rốt cuộc cũng tóm được cơ hội để phát uy, trên diễn đàn không ít bình luận châm chọc mỉa mai. Còn có người nói chiêu đỡ thức ăn trong ngày đầu tiên nhập học ở trường căn bản chỉ là "khoa chân múa tay", biết võ thuật gì đó, ai nhìn ra được? Chắc chỉ là tự mình đa tình thôi chứ gì!
Bình luận này dẫn đến rất nhiều sự bác bỏ của những người ủng hộ Tiêu Duyệt Vân (chủ yếu là các nữ sinh trong lớp học) và người đi đường, dẫn đến hai bài đăng lớn trong diễn đàn đều nổ tung vì y, làm cho hai bài đăng đều bị quản lý khóa lại hoặc xóa đi.
Lại thêm người ở mỗi lớp và mỗi khóa đều có fandom của riêng mình, vì thế khi tổng hợp lại, Tiêu Duyệt Vân chỉ có thể đứng hạng 5, làm cho không ít fan của y tiếc nuối không thôi, chỉ hận không thể ngay lập tức lại mở một cuộc bình chọn nam sinh đẹp trai nhất.
Tuy nhiên, tất cả những thứ này Tiêu Duyệt Vân đều không để ý đến, y thậm chí còn không biết có cuộc bình chọn này, càng không ý thức được trong diễn đàn đang chướng khí mù mịt, các bạn học trong lớp cũng không có thời gian nghỉ nhiều để gửi thiệp cho y khiến y thêm phiền lòng.
Mỗi ngày của Tiêu Duyệt Vân đều bị học tập, đệ đệ cùng việc vặt việc nhà chiếm trọn, rất phong phú.
Y cũng dần quen thuộc với thời đại này, nhìn chính mình và đệ đệ từng ngày dần tiến bộ, tìm được một nơi thuộc về ở thời đại này, cuộc sống tràn đầy hy vọng, tâm cũng dần dần thoải mái hơn.
Tiêu Duyệt Vân quan sát Dương nhi, thấy nhóc mỗi ngày cũng đều là vui vui vẻ vẻ, vô ưu vô lự, vậy là tốt rồi.
Giữa đêm khuya, hắn nghĩ đến cha mẹ và huynh trưởng đã mất cũng có thể cảm thấy được an ủi hơn.
****
Khi đám học sinh trở lại trường với một trái tim đầy vui tươi thì ngay lập tức được chào đón bằng một cú đánh.
Tất cả các bài kiểm tra được phát ra, bảng xếp hạng của tất cả các lớp chính thức được dán trên bảng thông báo bên ngoài văn phòng lớp, thành tích từng môn của từng người --- được liệt kê ra hết để thuận tiện cho học sinh kiểm tra.
Hạng nhất của hai ban Tự nhiên và Xã hội không hề có chút hồi hộp, rất nhiều người vây quanh bảng xếp hạng liên tục kinh hô.
"Đệt, người này thi như thế nào vậy, đề khó như vậy mà lại đạt được trọn điểm!"
"Còn có thể biến thái thêm chút nào không?"
Nhìn điểm số 689 điểm cao vời vợi của người đầu bảng kiêm bạn cùng bàn của mình khiến Tiêu Duyệt Vân rất sùng bái.
Nhưng thành tích của Tiêu Duyệt Vân khiến cho Trâu Văn Đào rất khó chịu.
Trọn điểm 750 chỉ lấy được có 500 điểm!
Năm hai ban Xã hội có 262 người, y thi được hạng 187, đứng top 10 trong lớp! Phải biết rằng năm này vốn chỉ có tổng cộng trên dưới 40 học sinh năng khiếu, có khoảng 30 người chọn ban Khoa học.
Toán học miễn cưỡng đạt yêu cầu, tiếng Anh gần như là hỏng bét, những môn khác chỉ cần là môn thường xuyên trả bài và nội dung học gần đây thì đều hoặc nhiều hoặc ít bị mất điểm.
Tiêu Duyệt Vân rất bình tĩnh, cái này so với thành tích thi lúc nhập học của y còn cao hơn một chút.
Nhưng lúc xem bảng điểm, Tiêu Duyệt Vân cuối cùng cũng để ý đến lời ra tiếng vào hoặc vui sướng khi người gặp họa của một số người không quen biết bên cạnh, khó chịu khẳng định là có, nhưng y cũng không thèm để ý, bởi vì y biết rõ, loại chuyện này cũng chỉ có ở phòng thi mới có thể lấy lại được.
Trâu Văn Đào đối với thành tích của mình thấy nhiều thành quen, không có phản ứng gì lớn, ngược lại chỉ vào phiếu điểm của Tiêu Duyệt Vân một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giúp y tới tới lui lui phân tích cặn kẽ mấy trang bài thi xong, còn lập ra kĩ càng cho y một kế hoạch học tập tỉ mỉ.
Thấy bạn cùng bàn vì chuyện học tập của mình mà suy nghĩ chu đáo cẩn thận như thế, Tiêu Duyệt Vân vốn có lòng tự trọng mạnh lại càng nỗ lực phấn chấn, lấy lòng nhiệt tình cực lớn mà ném mình vào vòng tay tri thức.
Khôgn biết có phải ảo giác hay không mà Tiêu Duyệt Vân dần dần phát hiện những bạn học khác đối với chuyện học tập của y cũng cực kì quan tâm, mỗi người đều trong tối ngoài sáng không ngừng tỏ ý "Có gì không hiểu cứ tới hỏi mình". Lúc không có Trâu Văn Đào ở đó, bọn họ còn thường ở kế bên chỗ ngồi của y lắc lư tới lui, xoát cảm giác tồn tại.
Nhiều lần như vậy, Tiêu Duyện Vân đương nhiên nhận ra, không nhịn được bèn di dò hỏi bọn họ.
Vài bạn học có chút ngượng ngùng giải thích.
Hóa ra là sợ y có lòng tự trọng cao không dám tìm bọn họ hỏi bài.
Bạn học đó nói dứt lời còn lặng lẽ quan sát thần sắc y, sợ y để bụng.
Tiêu Duyệt Vân trong tức khắc dở khóc dở cười, vội vã nói cảm ơn người ta, lại ba lần bảy lượt cường điệu rằng nếu mình có vấn đề gì nhất định sẽ nhờ bọn họ giúp mới xong.
Có học bá giúp đỡ, còn có các thầy cô bộ môn quan tâm, cộng thêm bản thân Tiêu Duyệt Vân lại chăm chỉ nỗ lực, trong một tháng ngắn ngủi sau, lần thi tháng thứ hai, y liền thành công đứng hạng 128 của khoá – cũng xem như vượt qua một nửa số người của ban Xã hội.
Tiến bộ lớn như thế, Tiêu Duyệt Vân cùng các thầy cô bộ môn nhìn vào đều rất vui vẻ, chỉ có Trâu Văn Đào lại vẫn như cũ, không quá vừa lòng.
Chuyện này cũng bị mọi người đăng lên diễn đàn trường, tuy rằng tiến bộ rất lớn, nhưng xếp hàng cùng điểm số đều ở bậc tầm trung, tuyệt đối không thể xưng là ưu tú, vẫn không có sức thuyết phục quá lớn, nhóm người đỏ mắt vẫn tiếp tục trào phúng y, nói tới nói lui dều chỉ có vài câu –
Loại thành tích này cũng có thể tính là người được đề cử trở thành giáo thảo?
Còn không phỉ chỉ là một tiểu bạch kiểm sao? Đẹp trai ở đâu? Xem chừng chính là một tên ẻo lả đi!
Chưa từng nhìn thấy cậu ta ở sân vận động, căn bản chính là một con gà yếu! Đánh cũng không lại học sinh trung học đâu?
**
Đương nhiên trong lòng một số kẻ trong bóng tối thật ra rất buồn bực, bởi vì xếp hạng của Tiêu Duyệt Vân lần này lại có thể vượt qua chính mình! Tất nhiên thời điểm bọn họ bình luận cũng sẽ không thể nào nói như vậy được.
Nhưng mà, tháng sau... ngộ nhỡ...
Hừ, tên tiểu tử kia ăn tiên đan cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy, xếp hạng càng cao thì càng khó trèo lên!
**
Suốt cả tháng 10, Triển Xán liên lạc với Tiêu Duyệt Vân rất nhiều lần, làm Tiêu Duyệt Vân rất hối hận tại sao lúc ấy lại nhịn không được sự dây dưa của hắn mà đưa điện thoại cho đối phương, lại còn thêm bạn WeChat nữa chứ.
Triển Xán chắc là thật lòng muốn báo ân, hoặc là quá muốn kết bạn với y, cho nên nhiều lần mời hai anh em Tiêu gia ăn cơm.
Hẹn nhau ở quán Michelin siêu khó đặt chỗ của Dương Thành nha!
Song, Tiêu Duyệt Vân "kiến thức hạn hẹp" cũng không biết giá trị của quán Michelin là gì, kì thực cũng không muốn tiếp xúc với miếng kẹo mạch nha quá mức nhiệt tình này, sợ một khi dính vào thì không chơi không được.
---- Triển Xán bị từ chối rồi.
Triển Xán chưa từ bỏ ý định, lại hẹn ở một phòng hát có âm thanh tốt nhất của một quán Karaoke sang trọng.
---- Vẫn như cũ bị từ chối.
..... Hẹn cùng nhau ra biển du ngoạn trên thuyền tư nhân!
---- Lại bị từ chối lần nữa.
"Vậy rốt cuộc tôi có thể làm gì cho cậu đây?" Triển Xán gửi tới một icon mặt khóc, hỏi: "Tôi không muốn nợ nhân tình! Trong lòng rất khó chịu!"
Tắt đèn bàn, Tiêu Duyệt Vân làm xong đề luyện tập mới có thời gian rảnh xem tin nhắn chưa đọc trên WeChat, sau đó bất đắc dĩ chụp ảnh đề toán gửi qua, lại bổ sung thêm một câu:
"Nói cho tôi biết giải bài này như thế nào."
Triển Xán chịu đựng cảm giác choáng váng đầu nghiên cứu đề toán kia một lúc (hắn vào được đại học là nhờ đi cửa sau), cuối cùng quyết đoán từ bỏ, nghĩ đến việc tìm viện trợ từ bên ngoài... Nhưng chợt phát hiện trong số những người mình có thể nói chuyện hình như không có ai có thể giải được bài toán này.
Triển Xán nhìn bản thân mình chìm ngập trong cảnh ăn chơi trác táng trong một vòng tròn bạn bè đầy hơi thở mơ mơ màng màng, lần đầu tiên tự suy xét lại chất lượng bạn bè của mình.
Quả nhiên phong cách của cao thủ cùng đám người bên cạnh hắn đúng là bất đồng, không hổ là cao thủ.
Hắn nhất định phải phát triển tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa với cao thủ, sau này mặc dù không chính xác nhưng cũng có thể học được vài chiêu.
Nhưng chiêu đầu tiên hắn phải làm đó chính là lấy lòng cao thủ, tìm được điểm đột phá trong hứng thú của cao thủ.
Suy cho cùng thì giữa nam nhân với nhau phải có các loại hoạt động xã giao mới có thể tang tiến tình hữu nghị, tỷ như uống rượu, ăn cơm, bao gái này nọ (xợ =))))), nhưng hình như những thứ đó tựa hồ đều không dùng được với vị anh em cao thủ này.
**
Một khoảng thời gian dài sau đó, Tiêu Duyệt Vân không nhận được bất kì tin tức nào của Triển Xán, y cũng không quá để tâm nữa.
Ai ngờ, đợi lúc Tiêu Duyệt Vân đang mang một tâm trạng tốt sau khi trải qua kì thi tháng thứ hai, Triển Xán lại đến dụ dỗ:
"Tiêu Duyệt Vân! Muốn cưỡi ngựa bắn cung không?"
... Ài!
Tiêu Duyệt Vân nhìn chằm chằm tin nhắn cả buổi trời, đột nhiên bị dao động.
————
Editor: Sorry mọi người rất nhiều, đã có một khoảng thời gian mình rất là lười, chẳng muốn làm gì cả :(((( và dự án này cũng đã bị mình bỏ dở rất là lâu, nhưng mình cảm thấy đã đào hố rồi thì không thể nào không lấp, vì truyện này tận 200 chương hơn nên nếu như mình không tiếp tục edit thì chắc mọi người sẽ thất vọng lắm. Nên là mình vực dậy tinh thần, đây sẽ là một mục tiêu mà mình quyết tâm thực hiện xong trong vòng 2 năm tới mọi người hãy cổ vũ cho mình nhé