Làm Nữ Phụ Trà Xanh Bị Bắt Công Lược Nữ Chủ

Chương 43

Lễ tang của Đỗ Trọng làm khiêm tốn lại nhanh chóng.

Hắn vừa chết, Đỗ gia liền thay đổi, Đỗ ba bệnh nặng một trận, tham gia lễ tang con trai đều là cố gắng, ông nội còn trực tiếp xuất huyết não được đưa đến bệnh viện, bây giờ còn chưa xuất viện.

Trong một đêm, gánh nặng toàn bộ Đỗ gia đều rơi xuống trên vai Đỗ Kinh Mặc.

Cô chăm sóc người nhà, lo liệu lễ tang, tiếp nhận công việc ở công ty, qua lại giải quyết, nhanh chóng gầy đi, dáng người mỏng manh giống như tờ giấy, gió thổi qua là có thể ngã xuống.

Cô chặn Triệu Thanh Đại ở ngoài cửa vài lần, mỗi ngày bước chân vội vàng, cũng không dừng lại vì bất luận kẻ nào.

Triệu Thanh Đại chỉ có thể núp ở một góc, nhìn cô bất quá mới có mấy ngày đã gầy đi nhanh chóng, vừa sốt ruột vừa đau lòng, nhưng cơ hội tiến lên an ủi cô cũng không có.

Càng làm cho lòng nàng bất an chính là, sau khi thế giới này quay lại, nàng liên hệ với hệ thống không được.

Tuy rằng cái đầu buồn cười này tác dụng lớn nhất là nói chuyện chơi với nàng, khịa nhau qua lại, nhưng nó chợt biến mất, còn là trong tình cảnh đáng sợ như thế, khiến lòng người bất an.

Triệu Thanh Đại nhớ tới lúc trước hệ thống nhắc nhở, hoài nghi là thế giới quay lại một lần nữa, làm liên luỵ hệ thống.

"Đúng là cốt truyện chó má, vừa hại mạng người, còn chia cắt người yêu nhau, bây giờ cả cái đầu buồn cười cũng không buông tha!"

Bây giờ thái độ Đỗ Kinh Mặc đối với nàng, chính là thái độ của toàn bộ Đỗ gia đối với nàng, cả công ty Đỗ thị nàng còn không thể vào được, khi đứng trước mặt Đỗ Kinh Mặc một lần nữa, là ở trong lễ tang Đỗ Trọng.

Hôm nay Triệu Thanh Đại mặc một bộ thuần trắng, chỗ nàng đứng một người xung quanh cũng không có, một người hai người đều ở nơi xa nhìn nàng, ánh mắt phần nhiều là khinh thường.

Ánh mắt Triệu Thanh Đại không nhịn được tìm kiếm, một là tìm Đỗ Kinh Mặc, một là tìm Cố Thừa.

Nàng thật sự là một người không có lương tâm gì, thấy hiện trường tai nạn xe khiến Đỗ Trọng chết thảm, sau khi nàng bình tĩnh lại, trước tiên chỉ muốn xác định ở thế giới này, tỷ tỷ với Cố Thừa rốt cuộc có ở bên nhau hay không.

Nàng từ Đỗ gia đến công ty, lén quan sát thật lâu, thấy Cố Thừa chỉ xuất hiện vài lần, hơn nữa đều là đi một mình, thái độ nghiêm túc, không biết đến tột cùng là tới làm gì.

Nàng chỉ có thể tìm người ở lễ tang.

Thân là nam chủ thế giới này, Cố Thừa dù là nơi nào cũng đều là tâm điểm trong đám người, lễ tang lần này cũng vậy, hắn mới vừa đi vào liền khiến cho xôn xao không nhỏ.

Lực chú ý của Triệu Thanh Đại cũng bị hấp dẫn, nàng âm thầm đánh giá tìm kiếm thời cơ, thấy một đợt người nói chuyện xong rời đi, nàng định tiến lên thử một chút.

Một tiếng trào phúng ở đằng sau vang lên: "Anh tôi còn chưa xuống mồ đâu, nhanh như vậy đã đi tìm nhà tiếp theo rồi sao?"

Triệu Thanh Đại lập tức xoay người lại: "Tỷ tỷ."

"Tôi nói, đừng có kêu tôi như vậy." Ngữ khí và thái độ của Đỗ Kinh Mặc lạnh lùng như nhau.

Hôm nay cô rõ ràng là trang điểm, chỉ muốn làm cho bề ngoài trông tốt một chút, nhưng biến cố cùng áp lực thật lớn mang đến cảm giác mỏi mệt, chỉ dựa vào trang điểm là che không được. Đáy mắt cô mang theo tơ máu, dưới mắt có quầng thâm, hai bên gò má rõ ràng hóp xuống, cằm cũng nhọn đi, nhìn làm trong lòng Triệu Thanh Đại khó chịu.

Nàng thay đổi đa dạng món ăn cho tỷ tỷ lâu như vậy, kết quả một cái thay đổi, tỷ tỷ đã bị hành hạ thành như vậy.

Nàng hít hít mũi, vứt Cố Thừa ra sau đầu, cũng mạnh mẽ nuốt câu tỷ tỷ đã đến bên miệng kia xuống bụng, giải thích: "Em không có ý định đó, chị hiểu lầm."

"Trước khi tai nạn xe xảy ra, anh tôi cũng thường xuyên nói tôi hiểu lầm cô." Đỗ Kinh Mặc lạnh nhạt xoay người, "Thắp nhang rồi đi ngay, nếu không phải ông nội nói, cả tư cách thắp nhang cô cũng không có."

Đỗ gia gia hôm qua tỉnh táo bất quá được mười phút, biết lễ tang của cháu trai sắp diễn ra, thân thể ông không đủ khoẻ để tới tham gia, cuối cùng đưa ra yêu cầu để Triệu Thanh Đại tới.

Ông nói cho dù là Đỗ Trọng, cũng sẽ muốn để nàng tới đưa tiễn đoạn đường cuối cùng.

Đỗ Kinh Mặc chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Triệu Thanh Đại còn muốn nói gì đó, nhưng Đỗ Kinh Mặc căn bản không cho nàng cơ hội, xoay người rời đi, nàng chỉ có thể thắp nhang trước.

Chỉ là Đỗ Kinh Mặc nói để nàng thắp nhang rồi đi ngay, nhưng cũng không đuổi nàng đi. Lễ tang phần lớn là họ hàng người quen, nhưng cũng không ít người biết chuyện muốn nhìn xem Đỗ Trọng vừa đi thì Đỗ gia rốt cuộc có ngã hay không, Đỗ Kinh Mặc tinh lực đều đặt vào việc ứng phó khách tới, chỉ cần nàng không kiếm chuyện thì sẽ không có sức phản ứng nàng.

Có lời cảnh cáo lúc nãy của tỷ tỷ, Triệu Thanh Đại không dám tuỳ tiện đi tìm Cố Thừa nói chuyện, chỉ có thể ở một góc quan sát, thấy hắn với Đỗ Kinh Mặc chỉ có giao tiếp vài câu cơ bản, nhìn qua không quá khác biệt với các khách khứa khác, lúc này mới thả lỏng chút.

"Hẳn là không có hẹn hò, thậm chí không nhìn ra dấu hiệu tình cảm có tiến triển." Nàng nghĩ thầm, lại có chút khó chịu, "Ngay cả Cố Thừa đều có thể đứng ở bên cạnh tỷ tỷ, mình lại chỉ có thể núp ở trong góc, trên lưng còn có tội danh hại chết Đỗ Trọng."

Triệu Thanh Đại càng nghĩ càng không cam lòng, ánh mắt nàng đổi rồi lại đổi, tránh ở chỗ gần lễ tang nhất, cho đến khi khách khứa tan đi rốt cuộc mới tìm được cơ hội tiếp cận Đỗ Kinh Mặc.

Đỗ Kinh Mặc vốn tưởng rằng có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, kết quả vừa nhìn lên liền thấy Triệu Thanh Đại. Ánh mắt cô lạnh xuống, thẳng sống lưng, thái độ phòng bị lại xa cách: "Sao còn chưa đi?"

Cô nghĩ đến bộ dáng Triệu Thanh Đại nhìn Cố Thừa lúc nãy, cười lạnh một tiếng: "Triệu Thanh Đại, cô đối với anh tôi là một chút thích cũng không có, cũng không có một chút lương tâm nào."

"Em chỉ muốn nhìn chị một chút." Trong lòng Triệu Thanh Đại uỷ khuất, đáy mắt chứa đầy đau lòng đối với tỷ tỷ, "Bất quá câu này chị nói đúng, em đúng thật là không thích đại ca."

"Người em thích chính là chị mà."

Trên mặt Đỗ Kinh Mặc có một khắc trống rỗng.

Cô không thể tin được bản thân nghe thấy cái gì, trực tiếp bị chọc giận đến bật cười: "Cô nói cái gì?"

"Người em thích chính là chị, chị cũng thích em, chúng ta là người yêu, chúng ta hẳn là nên ở bên nhau!" Triệu Thanh Đại càng nói càng lớn tiếng, nước mắt tràn đầy.

Đỗ Kinh Mặc thấp giọng nói một câu nói hươu nói vượn, quay người liền đi.

Triệu Thanh Đại vội vàng tiến lên giữ chặt lấy cô, nước mắt từng giọt nặng nề rơi xuống, nhỏ trên mu bàn tay của Đỗ Kinh Mặc: "Em nói thật, chỉ là chị không nhớ rõ thôi. Chị cho em một cơ hội, em nhất định có thể chứng minh cho chị xem!"

Giống như lần trước, tình yêu luôn có thể làm hai người đi đến bên nhau.

Lý trí Đỗ Kinh Mặc nói với cô, bây giờ hẳn là phải rút tay đẩy Triệu Thanh Đại ra, cũng nói là nàng nói bậy.

Nhưng vài giọt nước mắt đi nóng vô cùng, làm đầu ngón tay cô run rẩy, không dùng nổi sức. Nàng nhắm mắt, không chịu quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Buông ra."

Triệu Thanh Đại càng thêm dùng sức kéo cô, thậm chí ôm cánh tay cô vào trong ngực: "Không bỏ, buông ra tỷ tỷ liền sẽ không gặp lại em nữa."

Đỗ Kinh Mặc bị chọc giận đến bật cười: "Cô thật ra cũng biết tự hiểu lấy."

Cô xoay người, bóp cằm Triệu Thanh Đại làm nàng ngẩng đầu: "Vậy được, nói cho tôi nghe, cô chứng minh như thế nào?"

Giờ khắc này Triệu Thanh Đại muốn nói chuyện nhân vật trong truyện thức tỉnh ý thức lần nữa, lời nói tới bên miệng lại nuốt vào.

Hệ thống đã không hấy, nàng không biết nói ra hết mọi chuyện sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với hệ thống. Vạn nhất thật sự bị cách thức hoá, vậy nàng không khác gì kẻ giết người.

Nàng cắn chặt môi dưới, cuối cùng chỉ nói ra một câu nhạt nhẽo vô lực: "Chị cho em một chút thời gian, em nhất định có thể chứng minh!"

Lời này thật sự là quá có lệ quá buồn cười, vừa dứt lời xong nàng liền nghe được một tiếng cười lạnh.

Đỗ Kinh Mặc bẻ tay Triệu Thanh Đại ra, rút tay mình ra: "Không phải rất giỏi nói dối sao? Sao bây giờ lại là loại trình độ này?"

"Bởi vì nàng đại khái có thể là không nói dối."

Giọng nữ đột nhiên xuất hiện, hai nàng cũng nhau quay đầu lại về hướng phát ra âm thanh.

Kiều Kiều mặc váy đen không trang điểm từ sau bóng cây đi ra, cũng không biết nàng đứng ở đó nghe bao lâu.

Đỗ Kinh Mặc không nghĩ tới nàng sẽ tham dự vào, nhíu mày hỏi lại: "Lời này của cậu là có ý gì?"

"Ý là tớ có thể chứng minh được lời em ấy nói là thật, em ấy thật sự thích cậu, hai người hẳn là nên hẹn hò!" Kiều Kiều nói nghiến răng nghiến lợi, "Mà tớ, tớ cũng nên vui vẻ hẹn hò với Đỗ Trọng!"

Lời này vào trong tai Đỗ Kinh Mặc, như là lọt vào trong sương mù hoàn toàn không hiểu được, vào tai Triệu Thanh Đại, là sấm sét vang trời, nổ đến làm nàng tỉnh táo đầu óc.

"Cô nhớ rõ?!" Trong ánh mắt nàng phát ra ánh sáng rực rỡ, kéo Kiều Kiều, giống như kéo lấy cọng rơm cứu mạng, "Cô nhớ được bao nhiêu? Cô với đại ca ở bên nhau từ khi nào?"

Kiều Kiều sợ người ta cho rằng mình điên rồi, nghẹn đã lâu, rốt cuộc tìm được đối tượng kể ra hết: "Tết Nguyên Đán ở bên nhau, mới vừa xác định quan hệ không bao lâu anh ấy liền gặp tai nạn. Tôi lo lắng cho anh ấy đến mất ngủ liên tục, uống thuốc ngủ mới miễn cưỡng ngủ được, kết quả vừa mở mắt, trở lại mùa hè."

Khi đó nàng hoảng sợ xong liền nhanh chóng nghĩ thông, nghĩ thầm như vậy cũng không tồi, ít nhất Đỗ Trọng không có sao, người còn sống so với cái gì cũng tốt hơn.

Kết quả lại vừa mở mắt, thế giới lại thay đổi lần nữa, Đỗ Trọng cư nhiên đã chết!

Bây giờ nàng vẫn không thể chấp nhận, suýt chút nữa cho rằng thời gian quay ngược lần trước là ảo giác của nàng, hết thảy đều là nàng không thể chấp nhận Đỗ Trọng đã mất nên tưởng tượng ra. Cho đến vừa nãy, nàng nghe được Triệu Thanh Đại nói.

"Chuyện như gặp quỷ này, cư nhiên có thể xảy ra hai lần, hai lần!" Nàng càng nói càng kích động, "Hai người biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được Đỗ Trọng không? Kết quả tôi với anh ấy hẹn hò chưa tới một tháng, anh ấy liền mất rồi!"

"Hai người biết chồng mình chết là cảm giác gì không?"

Triệu Thanh Đại im lặng một lát: "...... Thực xin lỗi, tôi không biết."

Lần trước thế giới quay ngược nàng đặt hết trọng điểm lên người Lục An Thời, không nghĩ tới còn có một cái bug như Kiều Kiều nữa.

"Mình đại khái hiểu rồi." Nàng lẩm bẩm.

Phần lớn người trong thế giới tiểu thuyết đều là phông nền, là người qua đường, là tồn tại mà dù thế giới có thay đổi như thế nào cũng phải bị động tiếp thu. Kiều Kiều đã từng là một tồn tại như vậy, nàng là một phần của bối cảnh, không liên quan tới cốt truyện chủ, chỉ là một phần giả thiết thuộc Đỗ Kinh Mặc.

Nhưng trong lúc không ai để ý, nhân vật không thuộc về cốt truyện chủ như nàng, yêu đương với nhân vật chủ yếu trong cốt truyện là Đỗ Trọng.

Nàng sinh ra liên hệ với cốt truyện, nhưng mặc kệ là trước quay ngược hay sau quay ngược, cốt truyện cũng không có phần của nàng. Cho nên nàng thành ngoại lệ của thế giới, ký ức cũng không bị lật đổ theo cốt truyện thay đổi.

"Cô hiểu?" Đỗ Kinh Mặc nhíu mày hỏi lại, "Tớ không hiểu."

Cô nhìn Kiều Kiều: "Cậu nói, tớ thích cô ta, thích một người....."

Miệng đầy dối trá, tính cách ti tiện, hung thủ hại chết anh mình.

Đỗ Kinh Mặc có vô số từ ngữ hình dung Triệu Thanh Đại, mỗi một cái đều rất chính xác.

Nhưng giờ phút này, cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, bên tai bỗng nhiên vang lên câu nàng khóc lóc nói khi ở nhà xác, "Đừng nhìn em như vậy, xin chị".

Lời nói nặng nào cũng không nói nên lời.
Bình Luận (0)
Comment