Làm Nũng

Chương 41


Vài tiếng sau...
Lục Cảnh Quân nhìn đồng hồ trên tay, đứng dậy trở về...
Chu Mạc lái xe, rất chu đáo cố ý đi vòng qua trường Hướng San, vì là buổi sáng có tổ chức lễ lớn nên chiều không có lớp nào học cả, chỉ có vài cô lao công dọn dẹp cùng mấy thầy cô ở lại chạy giáo án...
Chu Mạc vu vơ nói...
- San San có khi đã trở về nhà từ sớm rồi.
Liếc thấy ai đó làm như không quan tâm tiếp tục đọc báo điện tử, Chu Mạc lén bĩu môi, rõ ràng là để ý muốn chết mà, sếp ra vẻ quá à...
- Sếp, Thời tổng có hẹn với sếp, nói là muốn bàn về một dự án thầu đất ở khu trung tâm thành phố...
Lục Cảnh Quân gật đầu, tắt máy tính, ngả đầu nhắm mắt dưỡng thần...
Chu Mạc hiểu ý, lái xe đến chỗ hẹn.
...
Trong một quán bar nào đó...
Hướng San lúc này đang ngồi lắc lư theo tiếng nhạc, hai má như áng mây đỏ ửng, trên tay còn cầm một ly rượu chưa cạn...
Giang Dã bên cạnh có chút bất đắc dĩ:

- Rõ ràng là hẹn nhau đi ăn lẩu, cuối cùng lại đòi đến quán bar giải sầu...!biết bản thân dễ say xỉn còn cố tình uống rượu...!lại còn ngồi nói linh tinh cả buổi trời...
Hướng San ngà ngà say, giọng nói cũng ngân thật dài:
- Hihi...!người ta không có say mà...
Giang Dã cạn lời, có đứa nào say lại tự nhận mình say à? Nhưng cậu vẫn là lần đầu thấy bộ dạng say xỉn này của cô, ho khan một tiếng, cứng nhắc quay sang một bên, đưa tay che mặt lẩm bẩm:
- Con nhỏ này...!lẽ ra nên đưa đám Uyên An và Lạc Bình cùng đi để cười chết mày.
Hướng San thấy Giang Dã không nhìn cô nói chuyện, nghiêng đầu hỏi:
- Này Giang Dã? Nhìn đi đâu thế? Gái xinh bên đó hả?
Giang Dã không nhịn được gắt lên:
- Gái xinh cái đầu mày! Còn không tỉnh táo lên cho tao?
Mà cách đó không xa, Lục Cảnh Quân cũng đang ngồi đối diện với người gọi là Thời tổng...
Thời Liêm trái phải vây quanh toàn mỹ nữ chân dài nóng bỏng, lắc nhẹ ly rượu, nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, khẽ nhếch môi:
- Ôi bạn tôi, sau khi đi lính trở về sao mặt mũi cứ sa sầm như cả thế giới đang nợ tiền cậu vậy? Cậu nhìn đi, doạ mấy mỹ nữ của tôi sợ rồi đấy!
Lục Cảnh Quân chẳng để tâm tới Thời Liêm cùng đám mỹ nữ vây quanh anh ta, lạnh lùng nói:
- Chúng ta là nói chuyện làm ăn, cậu lại hẹn tôi tới đây? Muốn trêu tức tôi à?
Thời Liêm liền cười nhăn nhở:
- Ôi dào, trước kia cậu chẳng cùng tôi tới lui chỗ này suốt đấy thôi.

Từ khi bị Lục lão ép đi lính về cái là khác hẳn nha, không những không thèm chơi bời ăn chơi cùng tôi lại còn chấp nhận kế thừa gia nghiệp nhà họ Lục.

Mà nói tôi nghe, cậu là ở trong quân đội học được tuyệt kĩ nào à? Sao lại phát triển CQ thần tốc như vậy?
Lục Cảnh Quân nghe vậy nhếch môi, không đáp, chậm rãi đưa mắt đánh giá nơi này...!
Đúng là trước kia anh rất thường xuyên tới nơi này giải toả, nơi này giống như là chốn ở của anh vậy, đến quản lý ở đây cũng rất nhớ mặt anh.
Cơ mà dù sao giờ anh cũng đâu còn dáng vẻ ngông cuồng ngày xưa nữa...!
Đang hoài niệm chợt thấy không xa là một thiếu nữ, trên người vẫn mặc đồng phục cấp 3, đang ngà nghệt dựa người vào cậu trai bên cạnh...

Lục Cảnh Quân không thể tin được, anh lập tức đứng dậy, nhanh chóng sải bước về phía đó...
Lúc này anh chỉ mong là bản thân hồ đồ nhìn nhầm người...
Nhưng càng đến gần, dáng hình thiếu nữ ngày một rõ ràng hơn, anh nhận ra, là Hướng San không sai một li...
Hoá ra nha đầu còn chưa có trở về...
Lại dám tới địa phương này uống rượu?
Giang Dã còn định dìu Hướng San đứng dậy để đưa cô về căn nhà mà trước đó cậu rủ cô tới ở.

Mà đúng lúc này, trong ánh đèn đủ màu của quán bar, cậu trông thấy một bàn tay to lớn rắn chắc nắm lấy vai Hướng San, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi cậu...
Giang Dã trực tiếp đơ ra, ngẩng đầu lên liền thấy người đàn ông cậu từng gặp ít lần từ xa trong những bữa tiệc hào môn mà ông già ở nhà bắt cậu tham gia, Lục Cảnh Quân - nhân vật truyền kì, hiện nay sở hữu một tập đoàn giải trí hàng top cùng gia sản kếch sù ở tuổi 29, người đàn ông với ngũ quan hoàn hảo, ánh mắt thâm trầm khó gần, khiến ai cũng phải ấn tượng trong lần đầu gặp mặt...
Bởi vì có năng lực, nên khí chất trông vô cùng nguy hiểm, dáng vẻ cao cao tại thượng cứ như một vị vua, và hiện tại, cái người luôn dùng ánh mắt trên vạn người nhìn người khác này lại đang nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, khiến Giang Dã suýt thì tung cước đá người vì giật mình...
Mà Hướng San bị Lục Cảnh Quân nắm chặt bả vai, cô có chút đau nên mơ hồ tỉnh lại...
Thấy trước mặt là Lục Cảnh Quân, mắt liền sáng lên, vì ảnh hưởng của rượu mà giọng nói có phần ngây ngô...
- Chú Lục?
Lục Cảnh Quân lạnh giọng nói:
- Nghĩ sao mà dám tới nơi này uống rượu? Là con gái mà không biết giữ mình sao?
Hướng San bị Lục Cảnh Quân lớn tiếng thì có hơi giật mình, đến cổ cũng rụt lại, sau đó lại không vui chỉ vào Giang Dã:
- Đi uống cùng Giang Dã mà?

Cô thấy dáng vẻ hoang mang của Giang Dã thì như nhớ ra điều gì đó, tự vỗ nhẹ vào đầu mình một cái:
- A, Giang Dã, nói nghe này, đây là chú Lục, người này nhá...!đặc biệt ghét mày, chắc là đối với Uyên An và Lạc Bình cũng vậy.

Hừm, chăm sóc tao đặc biệt tốt nhưng không thích tao chút nào...!aaa
Lục Cảnh Quân không kiên nhẫn nghe cô nói hàm hồ nữa, anh lấy áo khoác ngoài của chính mình quấn quanh chân Hướng San rồi vác cô lên vai như vác một bao tải, đoạn, quay sang nhìn Giang Dã bằng ánh mắt cảnh cáo, không nói lời nào rời đi...
Lục Cảnh Quân cảm thấy thằng nhóc này chắc chắn là người mà nha đầu này thích...
Hừm, trông quá non nớt, hoàn toàn không thích hợp với con bé.
...
Thấy người đã đi xa, nhưng Giang Dã vẫn không nhịn được nhìn mãi theo bóng dáng đĩnh đạc kia...
Hướng San đã kể hết cho cậu nghe trong lúc say, rằng cô ấy thích Lục Cảnh Quân, người ta vốn chỉ coi cô là cháu gái mà đối xử thôi...!hoàn toàn không có cái ý kia...
Phải không?
Ánh mắt anh ta nhìn cậu vừa rồi vô cùng bất thường, anh ta thật sự chỉ đơn giản là coi San San giống như cháu gái mà nuôi dưỡng sao?.

Bình Luận (0)
Comment