Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Chương 20

Edit: Nhang – Beta: Hann

Hoắc Thừa Kiêu quay về quán mì một chuyến, Trần Hành nghe bảo làm sinh nhật cho Từ Tinh Miên nên cũng ầm ĩ đòi đi theo. Ban đầu Hoắc Thừa Kiêu không đồng ý, nhưng suy đi ngẫm lại nếu anh cầm bánh kem xuất hiện thì không có cảm giác bí mật cho lắm. Vì vậy anh đồng ý cho Trần Hàng mang theo bánh kem tới hòn đảo trước giờ G. 

Từ Tinh Miên ngủ một giấc tới bốn giờ rưỡi chiều, mơ mơ màng màng ngồi dậy rồi lê dép lê ra khỏi cửa tìm nước uống. 

Lúc kết thúc ghi hình, tiểu hoa đán quay trở về phòng của mình, chuyên tâm nghiên cứu kịch bản mới ở trong tay. Nói theo kiểu của người trong giới chính là gác chân ở nhà, tạm thời không có lịch trình mới gì.

(1): Gác chân ở nhà – Chỉ nghệ sĩ đang không có lịch trình mới.

Từ Tinh Miên không làm phiền cô ấy, ôm hai chai nước quay về phòng. 

Cũng không lâu sau đó, Hoắc Thừa Kiêu mở cửa đi vào. Khi thấy cô gái đang ngồi ngoan ngoãn bấm máy tính ngoài ban công, tâm trạng của anh cũng vui vẻ hơn nhiều. Anh đút tay vào túi rồi tiến đến: “Chưa viết xong trải nghiệm tâm đắc sao?”

Từ Tinh Miên lắc đầu: “Xong rồi, nhưng phần của An Kỳ đã tử nạn nên tôi giúp cậu ấy viết một chút.” 

Hoắc Thừa Kiêu ngồi một bên, tiếp tục chơi lianliankan, đạt đến tận cấp bốn mươi, sau đó thì độ khó đột nhiên tăng lên. Anh phải chơi tận hai ba lần mới qua vòng. 

Trước đây Từ Tinh Miên đâu thấy anh chơi game nên nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại bắt đầu chơi game thế?” 

“Hôm trước thấy Lục Phóng chơi trò này nên tôi cũng tải xuống chơi thử.”

Thực ra thì anh đang cá cược với đạo diễn Lục, xem ai có thể chơi hết các vòng trước. Đương nhiên cá cược phải có thắng có thua, nếu Lục Phóng thắng thì Hoắc Thừa Kiêu phải ký giấy cho phép đăng thêm một vài phân đoạn của anh và Từ Tinh Miên.

Hoắc Thừa Kiêu không muốn quá nhiều người biết đến cô gái nhỏ của mình. Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể xem là của anh, nhưng sớm muộn gì cũng trở thành người con gái của anh thôi. 

Lục Phóng là một tay gà mờ, chơi lâu vậy rồi mà mới đến vòng hai mươi. Hoắc Thừa Kiêu còn cố ý chơi chậm lại để chờ anh ta, chiến thắng kẻ thù không có sức chiến đấu cũng chẳng vẻ vang gì mấy. 

Sắc trời dần dần tối đi, mặt biển trải dài tới vô tận mở ra một khoảng trời màu vàng kim sáng rực. Mặt trời lúc chiều tà cũng từ từ lặn xuống đáy biển, tia nắng vàng chậm rãi biến mất, chỉ còn lại những vầng sáng mờ nhạt.

Trần Hành ngồi xổm lạnh run trên đảo nhỏ không người, đợi hơn ba tiếng cũng chưa thấy ai. Cơn gió quỷ nào đó chợt thối tới, lùa vào tận trái tim đang rét run của anh ấy.

Cuối cùng cũng qua bảy giờ, bóng dáng Hoắc Thừa Kiêu dẫn Từ Tinh Miên xuất hiện trong tầm nhìn của anh ấy. 

Trần Hành vội vàng đặt bánh kem sang một bên. Trước khi tới đây, anh ấy đã thương lượng trình tự với Hoắc Thừa Kiêu xong xuôi cả rồi. Bắn pháo hoa trước, sau đó nhân lúc Từ Tinh Miên cảm động không thôi thì tặng nhẫn kim cương, à khoan bậy, phải đưa bánh kem qua.

Trần Hàng vò đầu, càng nghĩ càng thấy chuỗi hành động lãng mạn này giống nghi thức cầu hôn hơn.

Đã tổ chức sinh nhật lớn như vậy rồi, nếu sau này thật sự ở bên nhau thì nghi thức cầu hôn cũng tuyệt lắm đây.

Từ Tinh Miên đang bị “bắt cóc” đến một hòn đảo nhỏ, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Hình như có bóng người đang núp trong bụi cây rậm rạp thấp bé gần đó, lờ mờ không thấy rõ. 

Nụ cười ngả ngớn trên môi Hoắc Thừa Kiêu vẫn còn đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Nhắm mắt lại đợi tôi chút nhé.” 

Từ Tinh Miên hơi nghiêng đầu, sau đó cũng chậm rãi gật đầu đồng ý.

Đợi đến khi cô nhắm mắt lại, Hoắc Thừa Kiêu đưa tay lên huơ huơ trước mặt cô vài cái. Sau khi thấy cô không có phản ứng gì, anh mới lôi một cái rương chỗ lùm cây bên cạnh ra rồi bày biện pháo hoa.

Hoắc Thừa Kiêu lấy chiếc bật lửa mà anh vẫn luôn mang theo bên mình ra. Sau đó dùng tay mở nắp, còn tay kia che ngọn lửa lại để không bị gió thổi tắt.

Từ Tinh Miên chỉ nghe thấy một loạt âm thanh sột soạt, cố kiềm chế bản thân không được mở mắt, bỗng có ai đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô.

Một giây sau đó, âm thanh của pháo hoa nổ trên bầu trời vang lên.

Đùng một tiếng, bầu trời như được châm lửa, sáng rực cả một khoảng không. Sau đó tro tàn lại rơi xuống biển tạo nên muôn vàn gợn sóng. 

Từ Tinh Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy bị nhuộm sáng, lấp lánh như thể muôn vàn sao rơi vào. Sau khi phản ứng lại, cô đưa hai tay che mặt, biểu hiện vô cùng ngạc nhiên.

Đầu lưỡi của Hoắc Thừa Kiêu chống vào má, thầm nghĩ quả nhiên tin mật không hề sai.

Trần Hành bên này đang rất vất vả để đốt nến. Trước khi kết thúc màn bắn pháo hoa, anh lặng lẽ bưng bánh kem đi tới phía sau Từ Tinh Miên, mở miệng hát bài chúc mừng sinh nhật. Thế nhưng giọng anh hơi cao, kéo thế nào cũng không về được.

Hoắc Thừa Kiêu lẳng lặng vuốt tóc, cái tông này chạy đến tận nhà bà nội rồi. 

Vẻ mặt của Từ Tinh Miên lập tức trở nên mềm nhũn: “Sao hai người lại biết hôm nay là sinh nhật của tôi?” 

Trần Hành thông minh liếc nhìn người kế bên, cằn nhằn nói: “Kka, không có chuyện gì mà chúng tôi không biết.” 

Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Thừa Kiêu tổ chức sinh nhật cho con gái, còn lướt tra Baidu rất lâu nữa. Ngoại trừ việc biết cô thích pháo hoa thì còn lại đều dựa vào mấy chiêu của dân cư mạng. Anh cong tay vuốt sống mũi, ho khan vài tiếng để giảm bớt vẻ ngượng ngùng của mình: “Sinh nhật vui vẻ.” 

Từ Tinh Miên cười, hai mắt cong cong: “Cảm ơn anh nha.” 

Từ lúc Từ Tư Nhiên qua đời, không còn ai nhớ đến sinh nhật của cô nữa, vậy nên cũng không tổ chức gì. Ai chẳng muốn người khác nhớ tới thời khắc bản thân lớn thêm một tuổi chứ, cô cũng không ngoại lệ. 

Từ Tinh Miên cảm thấy lời nói cảm ơn thì không được trịnh trọng cho lắm nên đã dang hai tay để ôm lấy người đàn ông trước mặt.

Hai cánh tay của cô vòng lấy hông của anh, nhẹ nhàng cọ mặt mình vào lồng ngực của anh.

Hoắc Thừa Kiêu lập tức ngẩn ngơ cả ra, nhịp đập trái tim trở nên vô cùng mãnh liệt.

Trần Hành mắng một tiếng, tự chửi bản thân mình dư thừa. Bây giờ anh ấy trông như bóng đèn nghìn watt vậy, sáng đến chói mắt. 

Hoắc Thừa Kiêu mất mấy giây để khôi phục tâm trạng đã quá phấn khích của mình.

Cô gái nhỏ trong ngực cũng đã lùi xuống một bước, sau đó cô đan lòng bàn tay vào nhau để ước. Từ Tinh Miên từ từ nhắm hai mắt lại suy nghĩ thật lâu, hiện tại cô không có nguyện vọng gì. Nhưng nếu có thể biến nguyện vọng thành sự thật thì cô muốn – sau này sẽ luôn có người nhớ kỹ sinh nhật hằng năm của mình.

Có phải có hơi tham lam quá rồi không. 

Sau khi thổi tắt nến xong, Từ Tinh Miên chớp mắt vài cái. Nhân lúc Hoắc Thừa Kiêu không chú ý, cô lấy bơ quẹt lên má anh, Trong mắt còn mang theo vẻ mưu đồ được thực hiện xong nữa, như con hồ ly nhỏ vậy. 

Khóe môi Hoắc Thừa Kiêu mím hơi chặt, một tay nắm lấy cổ tay cô rồi dùng ngón tay lấy một lượng kem quệt lên mũi cô. 

Từ Tinh Miên không kịp tránh, vị ngọt ngấy này xộc thẳng vào khoang mũi. 

Trần Hành đứng một bên nhìn, không có ý định đi tới. Anh ấy nhân cơ hội đẩy bả vai của Từ Tinh Miên, trọng tâm của cô không vững lắm nên đã ngã về sau. Hoắc Thừa Kiêu nắm tay cô, cả hai cùng ngã xuống bãi cát theo quán tính.

Trong lúc Từ Tinh Miên hoảng loạn, cô đã được người đàn ông bảo vệ, cả người thay đổi phương hướng. Vì lúc ngã xuống có miếng đệm hình người đỡ lấy nên cô cũng không thấy đau lắm. 

Cơ thể mềm mại của cô gái ép sát vào anh, tất cả các dây thần kinh của Hoắc Thừa Kiêu đều căng chặt. 

Trần Hành thu hồi cái tay đang tác oai tác oái của mình: “Ai da, sao hai người lại té rồi!” 

Hoắc Thừa Kiêu: “…” 

Mịa nó, muốn giết người mà. 

Chóp mũi Từ Tinh Miên đập vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, bắt đầu phiếm hồng. Cô ngồi dậy khỏi người anh, tránh sang một bên rồi xoa xoa cánh mũi của mình: “Anh té có đau không?” 

Hoắc Thừa Kiêu ngồi thẳng dậy, phủi mấy hạt cát dính trên người, câu nói “Không đau lắm, đừng lo lắng” tới miệng rồi lại đi vòng đường khác. Sau khi suy nghĩ ba lần, anh quyết định nói câu khác: “Té hơi đau.” 

Anh làm bộ thăm dò thử xoay cổ, gương mặt dần dần trở nên khó coi theo mức chuyển động của cổ.

Trần Hành: Hi, không lẽ có chuyện gì à? 

Từ Tinh Miên đi tới, vô thức đặt tay lên mu bàn tay đang che cổ của anh: “Anh lấy tay ra, tôi xem xem có nghiêm trọng hay không.” 

Hoắc Thừa Kiêu cong môi, chậm rãi phun ra hai chữ: “Nội thương.” 

Từ Tinh Miên luống cuống tay chân, không biết có nên chạm hay không: “Vậy bây giờ phải làm sao?” 

Hoắc Thừa Kiêu có ý đồ khác, anh chăm chú nhìn cô vài giây rồi cúi cổ xuống, dụ dỗ nói: “Không thì em xoa giúp tôi đi?” 

Từ Tinh Miên: “…” 

Có lẽ xuất phát từ cảm giác áy náy nên cô chỉ do dự vài giây, sau đó từ từ tiến tới, dùng ngón tay mềm mại của mình để xoa cổ anh. Cô không biết anh té đụng vào đâu nên nhẹ nhàng ấn thử một chút: “Chỗ này đau không?”

Hô hấp của Hoắc Thừa Kiêu bị chậm lại, cúi đầu ừ một tiếng đáp lại. 

Giây tiếp theo, khó khăn lắm anh mới trấn tĩnh đầu óc của mình thì cô gái nhỏ lại cúi đầu thổi phù phù vào cổ anh.

“Còn đau nữa không?” Từ Tinh Miên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen kịt chăm chú không thôi. 

Lúc này Trần Hành không nhịn nổi nữa, anh ấy cầm lấy bánh kem rồi đi tới: “Đàn ông đàn ang mà đau gì, ăn bánh kem ăn bánh kem.” 

Lục Phóng gọi điện thoại đến thúc giục, chín giờ tối có hội nghị tập thể, lúc đó ba người họ đang ngồi hóng gió trên biển cả tiếng đồng hồ. Mấy chai rượu Trần hành mang tới giờ đã rỗng cả rồi. 

Từ Tinh Miên trừng mắt nhìn mấy chai rượu vào bụng của hai người đàn ông, cô còn chưa được uống ngụm nào nữa. 

Rốt cuộc hôm nay là sinh nhật của ai vậy chứ TvT. 



Mấy ngày tiếp theo, bọn họ ghi hình như thể đang rượt đuổi vậy. Từ Tinh Miên cố gắng tham gia, trước ngày quay cuối cùng, Lục Phóng tập trung tất cả mọi người lại: “Vừa nãy có một phóng viên quen biết tôi thông báo rằng trong giới bọn họ có người chụp được ảnh của chương trình rồi. Có thể nội dung sẽ không hay ho gì mấy, vậy nên nếu liên lụy gì đến mọi người… Tôi ở đây muốn nói lời xin lỗi đến mọi người trước.”

Tiểu hoa đán và mặt gỗ nhìn nhau vài giây, cả hai không cảm thấy lo lắng gì, dù sao chuyện tình của bọn họ cũng bị bới móc đến nát tươm từ lâu rồi. Nhưng Quý Trạch Hứa bên cạnh bọn họ thì khác, những scandal kiểu này sẽ ảnh hưởng khá lớn đến lưu lượng đã đứng trên đỉnh như anh ta. Vì chưa rõ đối phương sẽ tung tin tức như thế nào nên đoàn đội run sợ không thôi. 

Mấy người đại diện thương lượng biện pháp giải quyết với Lục Phóng trước. Vừa qua 12 giờ, một blogger có khá nhiều fan tung ảnh chụp – bối cảnh là trường quay ở Bến Thượng Hải. Quý Trạch Hứa nở một nụ cười thật tươi, đang vặn nắp chai nước cho cô gái kế bên. 

#Thực hư chuyện tình cảm yêu đương của Quý Trạch Hứa# leo lên hot search. Vì ngại cô gái đó chỉ là một sinh viên bình thường nên chỉ tung ảnh gò má của Từ Tinh Miên mà thôi. Nhưng cư dân mạng đâu có quan tâm cô có phải người nổi tiếng hay không, trực tiếp hướng mũi nhọn về hướng hai người.

[Bái bái có tin mới: Ha ha, làm gì có người bình thường nào được tham gia chương trình dễ dàng như vậy. Đừng quên ở mùa 1 có chị Dương nào đó dựa vào giám đốc xí nghiệp gì đó, vì để đu idol mà không tiếc công đu lên tới chương trình luôn đấy.]

[Trạch Hứa ở trên, tôi ở dưới: Cái này là cái búa gì vậy? Anh nhà tôi tốt bụng mở chai nước giúp chị gái đó thôi. Không thấy cái chai nước anh ấy cầm trên tay chính là nhãn hiệu bị cư dân mạng mắng là nắp chặt khó mở à.]

Hoắc Thừa Kiêu trầm mặc nhìn tất cả các bình luận bên dưới. Anh quay người đi về phía phòng khách, sau đó Quý Trạch Hứa cũng ngồi xuống. 

Quý Trạch Hứa lo lắng nhìn sang chỗ bên cạnh, anh ta nhìn thoáng qua vẻ mặt không mấy vui vẻ của mấy người đàn ông kia. Quý Trạch Hứa lặng lẽ nhích mông, cố gắng tìm một chỗ an toàn cho mình.

Nhưng chưa di chuyển được bao xa thì người khác đã giữ vai anh ta lại. Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày hỏi: “Đoàn đội của cậu tính xử lý chuyện này thế nào?” 

Người đại diện của Quý Trạch Hứa vội vàng đáp: “Tôi đã liên lạc để xóa hot search đó rồi, sau đó lấy danh nghĩa công ty để đăng bài thanh minh.” 

Trông dáng vẻ của anh như thể rất hiểu những hành động của fan hâm mộ. Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, trầm giọng nói: “Như vậy thì đám fan hâm mộ cuồng nhiệt này của cậu sẽ dừng hành động canh me chuyện của người khác được sao?”

Anh vừa nói ra một câu, những người khác lập tức im bặt không thể nói gì được.

Tất nhiên không thể khống chế được hành động của đám fan cuồng nhiệt rồi, những khách mời ở mùa trước cũng bị đám fan này đào hết cả lên. 

Hoắc Thừa Kiêu khẽ cười: “Vậy thì không còn gì phải bàn.” 

Người đại diện đã nghe đạo diễn nói bóng nói gió về thân phận của Hoắc Thừa Kiêu, cậu ấm của nhà họ Hoắc ở Thân Thành. Anh tham gia chương trình chỉ để dỗ cô gái của mình vui thôi. Thế nên khi đã chọc phải lông của đại thiếu rồi thì người đại diện chỉ có thể quay đầu sang hỏi Từ Tinh Miên thôi. 

“Cô Từ, xin hỏi cô muốn xử lý chuyện này thế nào?” 

Kể từ lúc cũng chẳng biết tại sao mình được lên hot search, Từ Tinh Miên cũng cảm thấy không vui vẻ gì mấy. Cô khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói một câu: “Tra cho ra là ai đã tung tin này, cho tôi một lời giải thích hợp lý.” 

Lục Phóng nhanh chóng trả lời lại: “Cái đấy là chắc chắn rồi.” 

Hoắc Thừa Kiêu vẫn cúi đầu như cũ, sau lưng đột nhiên có flash của máy chụp ảnh. Fan hâm mộ có được địa điểm quay hình nên chen chúc bên ngoài biệt thự, có vài cô gái còn trèo vào trong, đứng chụp hình cách một tấm kính thủy tinh.

Lục Phóng nhíu mày, gọi điện thoại cho bảo vệ: “Cậu và Tinh Miên đi trước đi, bên này để tôi tra xem là ai tung tin tức.” 

Hoắc Thừa Kiêu khom lưng, anh lấy cái khẩu trang duy nhất dưới bàn trà ra rồi đi tới trước mặt Từ Tinh Miên. Đôi mi dày che khuất con ngươi bên trong, anh dùng ngón tay xé bao bì bên ngoài của khẩu trang, sau đó đưa cho cô. 

Từ Tinh Miên một bụng khó chịu không thôi, nhưng lúc đối mặt với anh thì tất cả đều vơi đi hơn phân nửa rồi.

Cô ngoan ngoãn cúi đầu đeo khẩu trang đen, sau đó nắm lấy tay áo của anh: “Chúng ta đi thôi.” 

Bảo vệ đã giải tán bớt đám đông đang vây ngoài cửa, xe Lục Phóng gọi đã đậu ở ngoài trước rồi. Hoắc Thừa Kiêu che chở cho Từ Tinh Miên đi ra ngoài. Nhưng có mấy fan hâm mộ cứ như cương thi vậy, nỗ lực đưa vươn tay để kéo khẩu trang của Từ Tinh Miên xuống. 

Hoắc Thừa Kiêu trở tay nắm lấy cổ tay của fan đó, anh hơi dùng sức nên vẻ mặt của cô ta lập tức thay đổi. 

Anh buông tay ra, nở một nụ cười không mấy thân thiện: “Tôi không ngại đánh phụ nữ.” 

Có lẽ là do thái độ cương quyết của anh nên một số cô gái ở đó đã bị dọa sợ. Bảo vệ nhân cơ hội đó đẩy bọn họ lùi về phía sau.

Sau khi lên xe, Từ Tinh Miên kéo khẩu trang xuống, rầu rĩ thở dài một hơi: “Bọn họ điên cuồng thật sự, tôi cũng đâu muốn yêu đương gì với anh trai nhà họ đâu.” 

Hoắc Thừa Kiêu tiện tay vuốt hai cọng tóc đang vểnh lên của cô xuống: “Cứ cho như em muốn vậy đi, nhưng cậu ta dám chắc?”

Từ Tinh Miên giật mình, đang tính hỏi ngược lại vì sao không dám. Nhưng đôi môi cô cứ giật giật, không dám cất giọng hỏi.

“Tôi cảm thấy Quý Trạch Hứa và người đại diện của anh ta đều sợ anh.” 

Hoắc Thừa Kiêu hờ hững trả lời: “Có lẽ trông tôi hơi hung dữ.” 

Từ Tinh Miên nhìn anh, dáng vẻ trông hung dữ gì đâu chứ. Nếu bình tĩnh đánh giá thì người đàn ông trước mặt này có thân hình khá hoàn hảo, ngũ quan rõ ràng, còn đẹp hơn Quý Trạch Hứa gấp mấy lần. 

Cô liếm khóe miệng khô khốc của mình, giơ tay lên vuốt lông mi của anh. Vừa dày vừa dài khiến con gái người ta cũng phải ghen tị mà. 

Hoắc Thừa Kiêu không khỏi ngước mắt lên nhìn, lông mi cũng theo đó mà rung rung, chạm vào ngón tay ấm áp của cô gái. Mí mắt của anh cứ như đang bùng lên một ngọn lửa vậy.  

Từ Tinh Miên chăm chú nói: “Ngoại trừ anh trai của tôi ra thì anh là người duy nhất đối xử dịu dàng với tôi.” 

Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, tim đập thình thịch. 

“Anh đừng vì mối quan hệ tài chính ban đầu mà đánh mất bản thân.” Cô dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bỏ qua tiền tài, chúng ta vẫn làm bạn tốt nha.” 

Nhịp tim đang đập loạn của Hoắc Thừa Kiêu bỗng chốc dừng lại. Anh cúi người tới gần cô thêm một chút, hơi thở của hai người lập tức đan xen vào nhau. 

“Chỉ làm bạn thôi?” 

Từ Tinh Miên vô thức lùi về sau nhưng bị anh giơ tay lên ngăn không cho lùi về. Điều hòa trong xe mở hết mức nhưng cũng không giảm được nhiệt độ gò má đang tăng lên liên tục của cô.

Hoắc Thừa Kiêu đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa hai cái: “Em sẽ để những người bạn khác chạm vào em thế nào à?” 

Từ Tinh Miên lập tức lắc đầu: “Sẽ không, chỉ có anh.” 

“Cái danh bạn tốt này – cũng khá đáng giá.”



Từ Tinh Miên quay lại chỗ ở của mình, cô ngửa mặt nằm trên giường. Cố Lê lướt xem video bọn fan cuồng up lên mạng: “Ông chủ Hoắc bảo vệ cậu rất kỹ nha, đám người này không thể thấy được mặt của cậu.” 

Từ Tinh Miên lúng ta lúng túng trả lời, sau đó ôm chặt gối hơn nữa. 

Cố Lê thấy cô có gì đó hơi lạ: “Cậu nghĩ gì đấy, tập trung như vậy.” 

Từ Tinh Miên ngồi thẳng dậy: “Tớ hỏi cậu nhé, cậu nghĩ mối quan hệ giữa tớ với Hoắc Thừa Kiêu là dạng nào?” 

Cố Lê nhìn người trước mắt rồi lại quay đầu nhìn người đàn ông trên màn hình, rầu rĩ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Quan hệ bao nuôi hả?” 

“…” Từ Tinh Miên lại nằm xuống. 

Vậy mà lại bảo quan hệ bạn bè.

Nhưng mà mỗi khi tới gần anh, tim cô cứ đập nhanh liên tục. 

“Cố Lê, cậu thấy tim mình đập nhanh lúc nào?” 

“Lúc xem ảnh tớ chụp idol, ảnh của idol, hoặc là – người nào đó đẹp, cậu tới gần tớ quá tim tớ cũng đập nhanh.” Cố Lên phân tích đâu ra đấy. 

Từ Tinh Miên cắt ngang: “Bạn trai thì sao?” 

Cố Lê phất tay một cái, ra vẻ “Cậu đừng nhắc tới anh ta với tớ”. Cô ấy ôm ngực nói với kinh nghiệm xương máu của mình: “Anh ấy thích chơi game, tớ thích đu idol, không ai quấy rầy ai vậy cũng tốt. Hết lần này tới lần khác tớ không thích nhìn anh ấy chơi game, anh ấy cũng không ưa tớ đu idol.” 

Từ Tinh Miên nói: “Nói trọng tâm đi.” 

“Trọng tâm là… mấy ngày nay hai người bọn tớ giống như yên bình trước chia tay vậy, chuyện tim đập nhanh là không thể nào.” 

Vẻ mặt của Cố Lê cũng khôi phục như bình thường. Gương mặt của Tiểu Lê có hai cái lúm đồng tiền, xác thực không có dấu hiệu thất tình. 

Quả tim đang bị treo lên của Từ Tinh Miên cũng hạ xuống. Lúc mở điện thoại ra, cô thấy Lục Phóng nhắn tới hai tin. 

[Chúng tôi đã tìm ra được ai là người tung tin, bạn phóng viên đó cũng thừa nhận có bạn trà trộn vào tổ chuyên môn của chương trình để chụp ảnh Quý Trạch Hứa. Chúng tôi xin được bồi thường mọi tổn thất của cô, cục diện ngày hôm nay cũng không phải là điều tôi muốn thấy, xin lỗi!]

[Oh đúng rồi, hot search là bên hai người triệt à? Tốc độ nhanh thật!]

Từ Tinh Miên không trả lời lại. Cô cầm ly trà sữa trên bàn, ôm vào trong chăn hút một ngụm nhỏ. 

Đối với cô mà nói, tổn thất chuyện này không đáng là bao. Chỉ sợ đám fan cuồng sẽ gây chuyện mà thôi.

Cố Lê vừa lướt Weibo của đám fan cuồng, phát hiện mấy tài khoản của blogger và tài khoản tung tin đều bị xóa hết rồi.

“Tinh Tinh, tất cả video hình ảnh của cậu đều bị xóa cả rồi này. Ngay cả tài khoản up video cũng bị xóa nốt.” 

Từ Tinh Miên nghĩ là do bên phía đoàn đội của Quý Trạch Hứa bồi thường nên cũng cho qua chuyện này. 

Giây sau đó, chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị: Hoắc Thừa Kiêu. 

Cô nghe máy, người bên kia không có nói ngay. 

Vài giây sau, âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Ăn gì chưa?” 

Từ Tinh Miên nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên phía anh, còn có âm thanh ồn ào của người đi đường. Cô cụp mắt nói: “Tôi ăn rồi, anh đang ở ngoài à?” 

Hoắc Thừa Kiêu dựa vào lan can, thở dài một hơi, giọng đầy tủi thân nói: “Nhưng tôi vẫn chưa ăn, em có thể đi ăn với tôi không?” 

Từ Tinh Miên lập tức phản ứng lại, cô nhanh chóng chạy ra chỗ cửa sổ rồi kéo rèm ra nhìn xuống.

Người đàn ông đứng dưới đèn đường, đang ngẩng đầu cười với cô. 
Bình Luận (0)
Comment