Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Chương 27

Edit: Nhang – Beta: Hann

Từ Tinh Miên cũng không ngờ anh sẽ nói những lời như thế này, đôi môi của cô khẽ hé mở. Giây tiếp theo, cằm của Từ Tinh Miên đã bị người kia nắm lấy, cả người cô lảo đảo về phía trước rồi ngã vào thân thể ấm áp của người đàn ông. 

Không đợi cô kịp hoàn hồn lại, Hoắc Thừa Kiêu đã hơi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng của anh đã đến gần khóe miệng cô, khẽ vờn rồi chạm vào nhau.

Đại não Từ Tinh Miên act cool, hai tay đang đưa lên không biết nên co lại hay duỗi ra. 

Hoắc Thừa Kiêu cắn môi cô với ý trừng phạt mạnh mẽ. Khi nghe cô gái đang cúi đầu xuýt xoa một tiếng, anh lập tức buông cô ra.

Hai người ôm nhau, anh đặt cằm lên vai cô, giọng nói vừa vô tội vừa đáng thương: “Anh đã gọi cho em nhưng em tắt máy, anh tưởng em giận anh rồi.” 

Từ Tinh Miên lấy điện thoại trong túi ra, mở nút nguồn, màn hình vẫn tối đen như trước. 

“Hình như hết pin rồi.” Cô nhỏ giọng nói: “Nhưng sao anh bị thương thế, em với Trần Hành đã tới huyện Thanh Sâm để tìm anh nhưng đường bị phong toả, lúc đó anh đi đâu thế?” 

Hoắc Thừa Kiêu nhớ lại vài giây, ngày đó anh nghe được tin huyện Thanh Sâm đột nhiên bị sạt lở, lúc chạy tới đó thì một nửa huyện đã chìm trong nước. Mẹ của anh làm việc ở trường học dưới chân núi, sau khi đội cứu viện tới thì cô gái được cứu ra vừa khóc vừa nói còn một giáo viên đang bị lấp trong phòng học. 

Đội cứu viện nỗ lực đi vào tòa dạy học, nhưng đường bị sạt lở bởi đất đá nên lối đi đã bị chặn lại.

Sau đó, anh vội vàng chạy vào.

Cửa sổ trong phòng học đều bị vỡ nát, mấy thủy tinh vụn vỡ ra và lớp sơn tường bong tróc hết cả. Nước bùn dưới đất dâng đến tận đầu gối, nước làm quần dính cả vào đùi, đã thế còn bị nước cản bước. 

Anh chỉ nhớ mình tìm được người ở dưới phiến đá, những người trong đội cứu viện tụ lại cõng bà ấy ra, sau đó anh bị một vật thể gì đó đập trúng đầu. 

Chuyện về sau thì không nhớ được nữa. 

Ông nội Hoắc điều trực thăng riêng, xin Cục Hàng Không đưa anh sang Mỹ trị liệu, có người nói đợi ở ICU một tháng, bệnh tình của anh có chuyển biến tốt hơn mới quay về thành phố B. 

Y tá nghe theo lời căn dặn của ông nội, ngày ngày đều giám sát không cho anh đụng vào điện thoại, phải thật cố gắng tĩnh dưỡng hồi phục thân thể. 

Thật ra thời gian anh tĩnh dưỡng thấy thế nhưng cũng không dài lắm. Do bị thương ở đầu nên cần uống thuốc giảm đau, tác dụng phụ của chúng là buồn ngủ. 

Sao Hoắc Thừa Kiêu dám nói với cô rằng đầu anh bị đập thủng hẳn một lỗ, suýt thì chết luôn, nói xong lại kẻo dọa cô gái nhỏ nữa. 

“Bị thương ở đầu, nhưng đã không sao rồi.” Anh lời ít ý nhiều, dùng tay xoa đầu cô vài cái: “Đừng lo lắng, không phải anh về rồi sao.” 

Cái kiểu giả vờ vân đạm phong khinh* thế này càng làm Từ Tinh Miên khó chịu hơn. Cô nhón chân lên, nhẹ nhàng xoa phần gáy của anh, khóe mắt phiếm hồng: “Còn đau nữa không.” 

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

Hoắc Thừa Kiêu cúi đầu phối hợp với động tác của cô: “Lúc đó rất đau, nhưng nhớ tới có người còn chưa trả lời anh, nhớ đến lúc này nếu chết sẽ phải cô độc, thế thì thiệt thòi quá.”

Từ Tinh Miên nghiến chặt hàm, ngăn cảm giác xúc động muốn khóc. 

Nhưng lại vì một câu nói của anh, những giọt nước mắt mà cô khó khăn lắm mới kìm lại được chực trào ra. Cô nấc một tiếng, cửa cổng như bị nổ tung, những giọt nước mắt phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, chảy dài xuống. 

Hoắc Thừa Kiêu nói: “Không thể để cô gái của anh đợi lâu được.” 

Từ Tinh Miên nghẹn ngào, nắm lấy tay áo của anh mãi không buông: “Sau này anh đi đâu cũng phải nói cho em biết, dù là nguy hiểm cũng phải nói cho em biết.” 

Hoắc Thừa Kiêu khẽ cười, trấn an cô đôi câu. Anh giơ tay lên lau nước mắt của cô, nói: “Cái đặc quyền lúc nào cũng báo cáo hành trình thì chỉ có bạn gái anh mới được hưởng thôi.” 

“…” 

“Cho nên em đồng ý quen anh rồi nhỉ?” Anh đứng thẳng người, dẹp bỏ những tản mạn hay không đứng đắn gì đấy của mình, vẻ mặt bây giờ của anh nghiêm túc không thôi. 

Từ Tinh Miên cong môi nhìn vào mắt anh, hắng giọng hỏi: “Anh hôn cũng hôn rồi, giờ còn hỏi… cũng sớm quá.” 

Hoắc Thừa Kiêu nhìn bóng dáng đang núp lùm dưới gốc cây, anh nắm chặt tay cô: “Làm trò để xác nhận trước mặt bạn em, sợ em đổi ý.” 

Cố Lê trốn ở phía sau cây kiểu: “…” 

Ông trời làm chứng, cô ấy muốn trốn đi để không phá hỏng bầu không khí còn gì. 

Hoắc Thừa Kiêu đưa hai người bọn họ đến phòng bao để ăn uống. Người bên trong vừa kết thúc một ván, rượu cũng chưa uống nhiều. Thấy anh đến, Cố Đình Diễn nhìn từ trên xuống dưới hai người một cái, sau đó dừng mắt ở chỗ hai tay đang đan lấy nhau của hai người.

Một người tự nhiên cười rộ lên. 

Nam sinh tóc nhuộm đứng lên, cười hì hì kính một ly: “Anh Thừa Kiêu, em kính anh một ly, chúc mừng anh bình an quay về!” 

Cố Đình Diễn đang định ngăn lại, lúc ra viện, bác sĩ có dặn rằng tạm thời anh không được uống rượu.

Anh chưa kịp nói thì đã có một bàn tay trắng nõn đưa tay ra chắn rượu, vô cùng sảng khoái nói: “Tạm thời anh ấy chưa uống rượu được.” 

Nam sinh đầu xanh ngại ngùng nhìn Cố Đình Diễn: “Chị dâu, chị nói trực tiếp với em là được, em không kính nữa ạ.” 

Từ Tinh Miên nói cho đâu vào đấy: “Rượu bình an nhất định phải uống, tôi uống giúp anh ấy.” 

Ồ… Hoắc Thiếu lụn bại tới mức cần con gái chắn rượu hộ luôn rồi. 

Kỳ tích, kỳ tích nha. 

Ăn một bữa cơm đến tận 11 giờ đêm, Cố Lê được bạn của Hoắc Thừa Kiêu đưa về trường học. Hoắc Thừa Kiêu vốn định đưa Từ Tinh Miên về nhưng cô không chịu. 

Sau khi hai người tạm biệt bạn bè xong, cũng như bao đôi tình nhân, cả hai đi cạnh nhau trên đường. 

Hoắc Thừa Kiêu cứ tưởng cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng bị kéo đến khách sạn của Gia Hối. Cô mở ví lấy căn cước ra, sau đó vươn tay về phía anh: “Anh có mang căn cước theo không?” 

Hoắc Thừa Kiêu sửng sốt vài giây, ánh mắt ngượng ngùng nhìn về phía các cặp đôi đang ôm nhau kia. Dùng gót chân nghĩ cũng biết tối nay bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì. 

Nhưng mà, có phải hơi nhanh rồi không?

Từ Tinh Miên thở dài một hơi: “Quả nhiên sau khi bệnh một trận sẽ khiến tốc độ phản ứng của người ta giảm xuống mà.” 

Không còn cách nào khác, người đàn ông mình chọn, quỳ cũng phải yêu. 

Cô bước lên một bước, túi áo của anh trống rỗng. Cô đang tính sờ túi quần thì cổ tay bị nắm lấy. 

Ánh mắt Hoắc Thừa Kiêu rất nặng nề, yết hầu khẽ chuyển động một chút: “Không cần thẻ căn cước.” 

Người quản lý trong sảnh tự mình tiến đến chào đón, mỉm cười đưa bọn họ đến đến tầng cao nhất. 

Hoắc Thừa Kiêu nghĩ một phòng như thế còn có nhiều phòng bên trong, cũng không nhất thiết phải ngủ chung. 

Anh đóng cửa phòng, ngón tay mân mê thẻ phòng, ngồi ở huyền quan cởi giày, sau đó… 

Cô gái đi chân trần trên mặt đất nhẹ giọng nói: “Cởi đồ đi.” 

Hoắc Thừa Kiêu dùng lưỡi chống má rồi khẽ cười. Hai tháng không gặp, hình như tốc độ của anh không theo kịp cô gái nhỏ này nữa rồi, đến đại học B học hỏi được không ít chuyện nhỉ. 

Từ Tinh Miên giục: “Anh nhanh nhanh chút.” 

Hoắc Thừa kiêu nghe lời cởi áo khoác ngoài và áo len ra, bên trong mặc duy nhất áo sơ mi, vạt áo được đóng thùng một nửa. 

Từ Tinh Miên vươn tay cởi từng chiếc nút áo một từ dưới lên.

Mỗi cái cúc được cởi, mắt của Hoắc Thừa Kiêu cũng theo đó tối sầm lại. 

Cho đến khi cúc cuối cùng bị buộc phải mở ra, anh nắm lấy cổ tay cô: “Được rồi.” 

Từ Tinh Miên ngờ vực gật đầu, vẫy vẫy để thoát cổ tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh: “Em nhìn xem anh còn vết thương nào khác không.” 

Lỡ như anh sợ cô lo lắng nên nói dối chỉ bị thương ở đầu thôi thì sao. 

Tên tiểu nhân đồi trụy trong đầu Hoắc Thừa Kiêu chợt nhảy ra tát cho anh một cái vang dội. 

Từ Tinh Miên nhìn sang ngực và bụng dưới, sau đó nhìn sau lưng anh. Sau lưng có một vết thương, vết sẹo rất dài nhưng không rộng, có thể nhìn thấy lớp da mới đang được tái tạo lại. 

Hoắc Thừa Kiêu mở miệng, xoay lưng đè cô lên tường, cánh tay chống hai bên tường: “Xem xong rồi?” 

Từ Tinh Miên vô thức nhìn sang một bên, một lớp da thịt màu bánh mật hiện ra trước mặt cô khiến cô có hơi khó kiểm soát. 

Hoắc Thừa Kiêu kéo một tay cô, di chuyển nó xuống dưới và dừng trên thắt lưng của anh: “Còn dưới đây, em kiểm tra không?” 

Ngón tay ấm áp chạm phải kim loại lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền thẳng vào tai. 

Kích thích đến từ hai phía như thế này đã đốt cháy cảm quan của cô, giọng nói cũng bị ngắt quãng: “Không, không cần đâu.” 

Từ Tinh Miên ngập ngừng nói: “Em phải về trường lại, kẻo cổng đóng.” 

Hoắc Thừa Kiêu đâu để cô đi: “Trêu đã rồi chạy, ai dạy em, hửm?” 

Từ Tinh Miên gục đầu xuống, não đang vội vàng suy nghĩ kế sách để ứng phó. Mấy giây sau, cô hơi ngẩng đầu, hôn lên cằm người đàn ông: “Thế này được chưa, em thật sự phải về rồi.” 

Chiêu này xài với Hoắc Thừa Kiêu anh là quá chuẩn. Anh ngồi dậy, lê dép bước trong: “Có rất nhiều phòng mà, đêm nay em cứ ngủ ở đây.” 

Lần này đến lượt Từ Tinh Miên bức rức, cô gái nhỏ nhắm mắt đi theo sau đuôi, đạp lên bóng của anh: “Nhưng em không có quần áo để thay.” 

“Bảo khách sạn mang tới.” 

“Một mình em không dám ngủ ở khách sạn đâu, tối tắt đèn tối thui.” 

“Vậy thì ngủ với anh, cùng nhau ngủ.” 

Từ Tinh Miên không sợ chuyện này, cũng không có cái bệnh yếu đuối đó, chỉ cần có hai điều kiện này thì ngủ đâu cũng được. 

Hoắc Thừa Kiêu tắm trước, động tác rất nhanh, chỉ 15 phút sau đã choàng áo tắm của khách sạn ra ngoài. Anh bọc mình rất kín, cũng không biết là do sợ mình không khống chế được, hay là sợ cô gái nhỏ kia chạy lên lột đồ anh nữa. 

Nhưng khả năng của vế sau là vô cùng nhỏ. 

Người phục vụ đã mang quần áo tới, bảo rằng đã được giặt sạch và hong khô rồi, có thể mặc được ngay. 

Từ Tinh Miên nói cảm ơn, cầm túi đi vào phòng khách lại. 

Chờ cô rửa mặt xong rồi đến cửa phòng ngủ chính, người đàn ông đang tựa đầu vào giường xem điện thoại, nghe thấy tiếng động thì nhìn cô rồi ngoắc ngoắc: “Em đứng đấy làm gì, sang đây.” 

Từ Tinh Miên đi đến bên kia giường lớn, vén chăn lên rồi chui vào. 

Dù đã sấy ở phòng tắm rồi nhưng tóc cô vẫn còn ướt nhẹp. 

Hoắc Thừa Kiêu cầm tóc của cô: “Sao không sấy tóc?” 

“Sấy khô hết sẽ làm tổn thương tóc, khô vậy là đủ rồi.” 

Từ Tinh Miên nhắn cho Cố Lê một tin bảo tối nay không về, đối phương gửi một cái biểu tình “bỉ ổi” sang.

Có lẽ khoảng một lát sau, tóc cũng khô rồi thì Hoắc Thừa Kiêu mới tắt đèn, sau đó nằm xuống. 

Từ Tinh Miên mở mắt, lo lắng hỏi: “Bác gái thế nào rồi? Anh không nhắc tới nên em có hơi lo.” 

Hoắc Thừa Kiêu mở mắt ra, lòng bàn tay nắm lấy tay cô, một lát sau mới nói: “Vẫn còn hôn mê, mọi chỉ số về triệu chứng bệnh tật hay chấn thương gì cũng bình thường.” 

Nhưng mà không có dấu hiệu tỉnh lại. 

Bác sĩ nói rằng phải dựa vào suy nghĩ trong tiềm thức của bệnh nhân, về phần có thể tỉnh lại được hay không thì khó mà nói trước. 

Từ Tinh Miên ôm lấy anh, vỗ về như lúc anh trấn an cô. Cô xoa tóc anh nhưng không dám dùng nhiều sức, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí trông vô cùng đáng yêu. 

“Em với anh cùng nhau chờ, nhất định bác gái sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.” 

Cô gái mặt một chiếc áo ngủ bằng vải bông mềm mại, ôm vào lòng chỉ nhỏ bằng một vòng tay. 

Hoắc Thừa Kiêu đột nhiên cảm thấy cuộc sống tương lai của mình dường như trở nên không quá khó khăn nữa.

Chí ít thì mọi thứ đều có hy vọng. 

Còn có Từ Tinh Miên, cô gái nhỏ của anh. 
Bình Luận (0)
Comment