Làm Nũng Livestream Hàng Ngày

Chương 108


Phiên ngoại 2 – part 2
Tần Duyệt tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ, vừa mở mắt ra nhìn căn phòng xa lạ, đầu óc trống rỗng.
Hắn dụi mắt, từ từ quay đầu lại, đối diện với một gương mặt nam tính.
...Là Lộ Phi.
Tần Duyệt thở dốc, chuyện phát sinh tối qua xuất hiện trong đấu, thái dương giật giật đau đớn khiến hắn phải ôm đầu, hình ảnh xảy ra trong mấy ngày trước dần dần lướt qua trong đầu, hắn cuộn trọn cơ thể thành một góc trên giường, thoáng chốc xuất hiện ký ức của 2 năm trước.
Tần Duyệt biết rằng thành lập một đội rất khó khăn, có thể Lộc Sư cho hắn cảm giác giành chiến thắng, nên cho dù người thành lập đội là nam hắn chưa bao giờ nghi ngờ kế hoạch của Lộc Sư.
"Chúng ta thành lập một đội tuyển sẽ đứng đầu ngay từ khi bắt đầu thành lập." Lộc Sư đã nói như thế vào năm đó, vẻ mặt kiên định, chắc chắn, giống như có thể thành lập một đội tuyển huyền thoại: "Hai ngày tôi có thể thành lập một đội, đợi thời cơ chúng ta sẽ đi tìm thành viên."
Tần Duyệt gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nghĩ ngờ.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến, chưa đến ba ngày hắn đã gặp được ba người đồng đội còn thiếu.
Ngày đầu tiên gặp mặt thành viên khác trong đội là ở quán bar Anko.
Tần Duyệt rất thích đến quán bar vào ban đêm để thả lỏng, đặc biệt hắn rất thích mặc váy ngắn.
Ngoại hình của Tần Duyệt khi ấy đang dần hoàn chỉnh, đuôi mắt hơi hếch lên, gương mặt xinh đẹp, da trắng hăn so với đa số các cô gái.

Khi hắn mặc đồ nữ cộng với trang điểm, đường nét nam tính gần như bị che hết.

Không ai trong quán bar nhận ra hắn giả gái.

Còn có người thích ý huýt sáo với hắn, ca sĩ quán bar cũng đưa mic cho hắn lên hát.
Hôm đó Tần Duyệt nổi hứng, tiếp nhận lời mời, bước lên sân khấu hát một bài, nhưng vừa mở miệng hát, đột nhiên mông bị người ta vỗ một cái mạnh.
Một giọng nói khàn khàn vang lên: "Dáng người ổn đó, eo nhỏ mông cong."
Anko thiết kế sân khấu hình chữ T, diện tích lại rất nhỏ, Khi Tần Duyệt hat, phải đứng ở phía trước sân khấu.


Có người đứng trong đám đông kéo hắn xuống dưới.
Tần Duyệt có thói quen mặc váy da màu đen ngắn, vẻ mặt lạnh lùng, so với con gái bình thường lại cao hơn, mặc dù rất đẹp nhưng khí chất lạnh lùng, nhiểu người không có can đảm nên không dám ra tay.

Không ngờ đến "nữ thần" mình thầm mến là một thằng con trai.
Mọi người xung quanh lườm hắn, sau đó quay sang nhìn người vừa duỗi tay ra.
Tần Duyệt cúi đầu nhìn, đột nhiên đối diện với ánh mắt của một người đàn ông.
Một thanh niên rất nam tính, lúc đó lòng Tần Duyệt nghĩ như thế.

Đối phương không mang ngoại hình "em trai nhà bên" như các cô gái yêu thích bây giờ, mà tràn đầy hoang dã và quyến rũ, rất hợp với chất giọng của hắn.
Thậm chí, rất hợp gu của Tần Duyệt.

Nhưng mà...
"A!" Tiếng hét thất thanh của thanh niên, hắn bị "cô gái yếu mêm" trên sân khấu ném qua vai rơi ra ngoài.
"Cô gái" giây trước còn khiêng ném một người đàn ông to hơn mình hai ba lần, xoa xoa tay, vẻ mặt tủi thân, chỉ tay vào thanh niên đang nằm trên mặt đất, trên mặt vẫn còn hoảng sợ: "Lưu manh!"
Những người đàn ông ở xung quanh thấy cảnh này huýt sáo, cười lớn, có người còn hưng phấn vỗ tay.
Lộ Phi – Người bị ném ra ngoài chỉ vì cái tay: "...Fuck."
Một thanh niên có thân hình hơi nhỏ chạy đến đỡ hắn dậy: "Anh Phi, anh không sao chứ."
Tần Duyệt đi giày cao gót nhảy từ trên sân khấu xuống, khoanh tay nhìn hai người, "Hừ, hắn có thể làm sao chứ."
Tần Duyệt đang định nói tiếp, đột nhiên thấy cánh tay mình có người túm chặt, quay đầu lại nhìn thấy là Lộc Sư đã mấy ngày chưa gặp.
Tần Duyệt khoanh tay nhìn anh, "Anh..."
Hắn chưa nói xong, Lộc Sư hất cằm nhìn hắn, thỏ dài nói: "Xong rồi, từ này cậu một mình một đường trên nha."
Tần Duyệt ngạc nhiên, "Là sao?"
Một mình một đường trên để chế giễu tướng đấu sĩ đường trên.
Đấu sĩ đường trên đều là tay ngắn, đối đấu với xạ thủ tay dài ở đối diện rất khó chịu.

Nhưng bởi vì máu của đấu sĩ nhều hơn so với pháp sư hay xạ thủ, vì thế hay bị đồng đội bỏ qua, không đến hỗ trợ.

Dẫn đến tình trạng, đa số người chơi đường trên phải một mình đi đường, vừa thủ trụ vừa phải đối đầu với xạ thủ và hỗ trợ đối diện.
Vì thế rất nhiều người gọi đường trên là chơi game một mình.
Tần Duyệt nghe thấy Lộc Sư nói như vậy, cũng không hiểu lắm, một lúc sau hắn mới hiểu ra, vội vàng quay đầu lại nhìn thành niên được thiếu niên đỡ dậy, sau đó quay sang hỏi Lộc Sư: "Ý của anh muốn nói không phải là..."
Hắn chưa nói xong lần nữa bị chen ngang, thanh niên khập khễnh đi đến trước mặt, Lộc Sư lên tiếng nói: "Đúng thế, cậu ta là người đi rừng của đội, tên là Lộ Phi.

Đứng bên cạnh là Mạnh Khưu, sẽ là hỗ trợ trong đội."
Tần Duyệt: "..."
Mạnh Khưu đỡ Lộ Phi đi đến, nghe thấy Lộc Sư gọi tên mình, vội vàng muốn bắt tay với Tần Duyệt.
Lộc Sư vẫy tay, mang theo mọi người đi ra ngoài, ngồi xuống ghế lô ở bên cạnh, Tần Duyệt nhìn thấy có một thanh niên khác đang ngồi trước ở đó, so với hắn và Lộc Sư không chênh nhau nhiều lắm, nhìn qua có vẻ đều tấm khoảng 22 tuổi.

Đeo kính mắt gọng mỏng, mặc áo khoác của trường đại học, ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ.
Nhìn không giống như làm trong thể thao điện tử, giống như làm trong phòn nghiên cứu hơn.
"Xin chào, tôi tên là Hàn Tranh."
Thanh niên giống như Mạnh Khưu, chào hỏi với Tần Duyệt, hơn nữa khi nhìn hắn, đối phương chỉ nhìn thẳng vào mắt mình không để ý váy đen ngắn trên người hắn.
Cảm giác của Tần Duyệt với hai người khá tốt.
Trừ cái tên Lộ Phi.
Lộc Sư cảm nhận thấy Tần Duyệt không thích Lộ Phi, vỗ vai hắn, nói đỡ với Tần Duyệt: "Tiểu Duyệt Duyệt, vì cậu quá đẹp nên lúc nãy Lộ Phi mới không nhận ra."
Tần Duyệt rất tin tường Lộc Sư, vì thế sau khi Lộc Sư nói, hắn cũng không chấp Lộ Phi nữa.
Nhưng hắn đang định tha cho đối phương, lại nghe thấy Lộ Phi đột nhiên ôm bụng cười: "Tiểu Duyệt Duyệt? Hahaaha, nghe cái tên buồn cười vl!"
Tần Duyệt không kịp cười lễ phép đã bị sượng, cảm giác thấy đầu mình nóng lên, hai tay buông lỏng bắt đầu dùng sức: "Buồn cười à? Cậu tên gì?"

Hắn vốn dĩ muốn tìm cơ hồi cười nhạo tên đối phương, không ngờ đến vừa hỏi xong, thanh niên đang cười to bỗng dưng im bặt.
Xụ mặt không nói gì.
Tần Duyệt hiểu ra, có điều gì đó rồi: "Cậu gọi là gì? Biệt danh cũng được."
Đối phương vẫn không nói chuyện.
Sắc mặt đối phương xanh mét trừng mắt nhìn hắn.
Mạnh Khưu ngồi bên cạnh nhịn không được, che miệng cười: "Anh Phi tên là Lộ Phi, tên đầy đủ là Viên Phi Lộ." (mình không nhớ lần trước để tên Lộ Phi là gì nữa)
Tần Duyệt bật cười, hắn liếc mắt Lộ Phi ở trước mặt: "Bảo bối Lộ?"
Lộ Phi nhướng mày nhìn hắn: "Thì làm sao?"
Tần Duyệt học điệu cười của đối phương, nhưng vẫn dùng giọng nữ, nghe rất động lòng người: "Cười vl, nghe còn nữ tính hơn của tôi."
Lộ Phi không chú ý lời đối phương nói.
Hắn không hiểu tại sao tối nay mình lại làm thế, hắn theo lời nói của Lộc Sư đến đây gặp tìm thành viên của đội, đối phương không chỉ là nữ, hắn đi đến đâu cũng không được lòng người, ném hết mặt mũi hai mươi năm của mình.
Lộ Phi không vui, vẻ mặt càng khó coi, tức giận nhìn Tần Duyệt.

Trừng mắt nhìn hắn...Gương mặt xinh đẹp, là da trắng nõn cùng với đôi mắt kiêu ngạo bẩm sinh.

Lộ Phi nhìn đối phương chưa được ba giây, đột nhiên tim mình như có người chạm vào, cảm thấy rất ngọt ngào.
Lộ Phi không thể tin được phản ứng của mình.
Hắn biết mình thích các cô gái chân dài, mông vểnh nhưng chắc chắn thích kiểu con gái mềm mại hơn.
Lúc nãy đèn sân khấu quá sáng, không nhìn rõ khí chất của Tần Duyệt, bây giờ ở gần mới cảm nhận được khi chất đối phương mạnh hơn so với con gái bình thường.

Hơn nữa, lúc nãy hai người cãi nhau, Lộ Phi cảm thấy phải tránh xa đối phương nhưng không hiểu tại sao cảm thấy kích động, xuất hiện niệm vui khó tả với đối phương.
Lộ Phi có vẻ khá thẳng, mặc dù trong lòng xao động nhưng mặt không lộ ra gì cả, hắn không hỏi Tần Duyệt, hít hơi thật sâu, quay sang nói to với Lộc Sư: "Anh Sư, không phải anh nói đường trên là con trai à?"
Hắn chưa kịp bộc lộ cảm xúc, thấy người đẹp lạnh lùng ngooig trước mặt nói chuyện, giọng nói rõ ràng là nam: "Anh trai này, tôi là nam đó!"
Lộ Phi mở to mắt nhìn hắn, vẻ mặt bị nghẹn một cục, khiếp sợ không dám tin, nghẹn mãi mới nói được một từ: "Fuck!"
LD Vikey triệu tập thành viên rất nhanh, bắt đầu bước vào huấn luyện.
Cho dù là lúc huấn luyện, hay ăn cơm chung, Tần Duyệt vẫn không thích Lộ Phi.


Mặc dù ngoại hình Lộ Phi rất hợp với hắn, nhưng ấn tượng đầu tiên của hắn với đối phương rất xấu, không thể vực dậy.
Hơn nữa lúc Tần Duyệt huấn luyện, chưa bao giờ mặc đồ nữ, nhưng Lộ Phi lúc nào cũng gọi hắn là người đẹp.
Tần Duyệt nói nhiều lần không được, mãi sau khi bị đánh Lộ Phi mới thôi.
Nhưng tổng thể các thành viên khác sinh hoạt chung với nhau rất vui vẻ.
Mạnh Khưu không bận sẽ về nhà mang đồ ăn vặt đến cho mọi người, Hàn Tranh huấn luyện xong sẽ ngồi vào góc yên tĩnh đọc sách, mỗi khi bọn Tần Duyệt nói hắn vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Lộc Sư rất tốt, bản thân là đội trưởng, khi huấn luyện sẽ nói đến vấn đề của từng người, đặc biệt cọn chỉ ra ưu nhược điểm của mỗi người.
Có hôm, sau khi huấn luyện xong, mọi ngồi vào bàn, show video đánh rank của họ, lần lượt chỉ ra vấn đề của từng người.
Đến lượt của Tần Duyệt, Lộc Sư nhíu mày nói: "Tần Duyệt, cách chơi của cậu quá cứng nhắc.

Qua video có thể thấy, cậu chỉ chơi khi có mặt của đồng đội, như vậy rất dễ bị bắt bài."
"Nói tóm lại, cậu đi đường trên nhưng luôn đến muộn trong giao tranh, nhưng cuối cùng vẫn chết đầu.

Tấn Duyệt, tác dụng lớn nhất của cậu chính là khi giao tranh tổng, nếu mở giao tranh không quyết đoán, sẽ ảnh hưởng đến đồng đội."
Tần Duyệt gật đầu hiểu rõ, đồng thời theo dõi phân tích của Lộc Sư, kết quả Lộ Phi ngooig bên cạnh, mở miệng nói: "Cách chơi của cậu không phải là hỗ trợ sao.

Vị trí của cậu phải mở giao tranh, nhưng khi mọi người rút lui cậu mới dùng kỹ năng.

Nếu không ổn thì đi theo hỗ trợ tôi đi."
Tần Duyêt cau mày, lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Hỗ trợ cậu làm gì?"
Hắn cảm thấy giọng điệu của mình không tốt lắm, bởi vì ấn tượng của Lộ Phi rất xấu.

Dẫn đến sau này, khi nhìn thấy đối phương hắn không khống chế được giọng điệu của mình.
Lúc này, hắn nghe thấy đối phương đột nhiên dùng giọng điệu trầm trầm, giống như lúc dùng bật lửa châm điếu thuốc, âm thành tê rần:
"Ít ra, tôi không làm cậu bị thương."
- --
Hơi mất điểm với Lộ Phi nha, không hiểu sao tác giả lại để nhận vật mình làm hành động khiếm nhã như vậy với một cô gái như vậy..

Bình Luận (0)
Comment