Sau bữa trưa, Nguyễn Khinh Họa có gửi một tin nhắn cho Giang Hoài Khiêm.
Buổi tối trong phòng ban của cô có tổ chức tiệc liên hoan, tuần sau cô và Từ Tử Vi đều không làm việc ở bên này, dù có không muốn ở lại J&A làm việc tiếp thì cũng phải nửa năm sau mới về được.
Không ai biết sẽ có bao nhiêu sự thay đổi trong nửa năm tới.
Cũng bởi vì điều này nên mới có tiệc liên hoan tối nay.
Vừa tan tầm, Nguyễn Khinh Họa đã đến nơi dùng bữa tối cùng mọi người.
Lúc này Thạch Giang đã đặt một phòng riêng theo phong cách Nhật Bản.
Nguyễn Khinh Họa không thích ăn đồ ăn Nhật Bản, nhưng cô lại rất thích loại rượu mơ ở các nhà hàng Nhật.
Cô cảm thấy vị của nó khá ngon.
Chung quanh đều là những đồng nghiệp quen thuộc, bọn họ gặp nhau, tụ tập chào hỏi, rồi lại tách ra.
Nguyễn Khinh Họa nhìn những gương mặt quen thuộc đó, trong lòng đột nhiên có hơi xúc động.
Lần trước gặp, người đi là Đàm Diễm, lần này, là cô và Từ Tử Vi.
Cuộc sống chính là như vậy, có gặp gỡ thì sẽ có chia ly.
Trong cuộc đời của mỗi người, có rất nhiều người đến rồi đi, biết và gặp được nhau, đó là duyên số.
Tiểu Huyên là trợ lý của cô, nhưng lần này không thể đến J&A cùng Nguyễn Khinh Họa.
Lúc ăn cô ấy vẫn còn khóc lóc tỉ tê.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiểu Huyên nắm lấy cánh tay của Nguyễn Khinh Họa với đôi mắt đỏ hoe, đau lòng nói: “Chị Khinh Họa, em không muốn chị đi.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Nói không chừng nửa năm sau chị lại về rồi.”
“Điều đó là không thể.” Tiểu Huyên không chút nghĩ ngợi nói: “Chị chắc chắn có thể ở lại J&A.”
Nguyễn Khinh Họa cười, sờ sờ đầu cô ấy: “Hai công ty cách nhau không xa. Sau này chị sẽ thường xuyên quay lại gặp em.”
“Vậy chị nói lời thì phải giữ lấy lời.” Tiểu Huyên nói: “Sau này phải thường xuyên ăn cơm với em.”
“Được.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Chắc chắn rồi, em hẹn thì chị nhất định sẽ tới.”
Tiểu Huyên gật gật đầu: “Vâng, vâng.”
Cô ấy im lặng một lúc, lại nói: “Nhưng em vẫn nhớ chị.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, xoa xoa đầu cô gái nhỏ.
“Chị cũng nhớ em.”
Các đồng nghiệp ở bên cạnh nhìn họ, đều không nhịn được cười.
“Khinh Họa, sau này nhớ về thăm chúng tôi thường xuyên đấy.”
“Đúng vậy, về với Từ Tử Vi nhiều vào, đừng đi rồi lại quên chúng tôi luôn.”
“Về sau có “đùi to”, nhớ cho tôi ôm một cái.”
*Đùi to: ý nói thành ông nọ bà kia, có chức có quyền.“……”
Nguyễn Khinh Họa và Từ Tử Vi hứa, “Sẽ không đâu, sẽ không đâu, chắc chắn sẽ nhớ hết tất cả mọi người.”
Sau khi nói chuyện, Nguyễn Khinh Họa còn bị lôi kéo rồi uống không ít rượu.
Tan cuộc, Nguyễn Khinh Họa đã ngà ngà say.
Cô sợ mọi người biết nên không cho Giang Hoài Khiêm qua đón.
Giang Hoài Khiêm không có cách nào thuyết phục cô, chỉ có thể sắp xếp cho một người lái xe đến.
Sau khi tài xế đến, Nguyễn Khinh Họa chào mọi người rồi lên xe.
Mọi người nhìn họ, có hơi bối rối.
“Người đó là bạn trai của Khinh Họa à?”
“Trông không giống lắm, có lẽ là tài xế của bạn trai.”
“Oa, là siêu xe đó.”
“Bạn trai của Khinh Họa là ai vậy, Tiểu Huyên, cô có biết không?”
Tiểu Huyên lắc đầu: “Không biết, chị Khinh Họa nói sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho chúng ta biết, cũng không biết chị ấy có nhớ không.”
Từ Tử Vi nhìn chằm chằm bóng chiếc xe đang dần đi khuất rồi mới nhàn nhạt nói: “Chắc là cô ấy ngại giới thiệu với mọi người.”
Tiểu Huyên đứng bên cạnh, nghe được lời này sửng sốt: “Chị Tử Vi, chị nói thế là sao?”
Từ Tử Vi liếc cô ấy một cái, rồi ngây người ra nói: “Không có gì đâu.”
Tiểu Huyên hơi hơi nhíu mày, muốn dò hỏi thêm một chút, nhưng đầu lại choáng váng.
Từ Tử Vi cắn môi dưới, tay nắm chặt quai đeo túi xách.
Bọn họ chưa thấy người đàn ông bước từ trong xe xuống vừa nãy, nhưng cô đã gặp rồi.
Đó là một tài xế khác của Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm lúc ở SU có một tài xế, mọi người đều đã thấy qua.
Nhưng người hôm nay được sắp xếp đi đón Nguyễn Khinh Họa là người chưa từng xuất hiện, nhưng vô tình Từ Tử Vi có thấy qua vài lần.
–
Sau khi lên xe, Nguyễn Khinh Họa chào hỏi người tài xế.
“Cô Nguyễn, cô thấy thế nào?”
Tài xế quay đầu lại nhìn cô, đưa cho cô một chia nước thuỷ tinh: “Đây là Giang Tổng dặn tôi nhớ mang cho cô.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cười cười nói: “Cảm ơn.”
Cô vặn nắp ra, nhấp một ngụm, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Giang Hoài Khiêm đã về chưa?”
Tài xế gật đầu: “Giang Tổng đã về rồi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nguyễn Khinh Họa đã biết, xoa xoa huyệt thái dương nói: “Vất vả cho anh rồi.”
Tài xế: “Không có gì.”
Đưa Nguyễn Khinh Họa đến dưới tiểu khu, Giang Hoài Khiêm đã đích thân xuống đón người.
Nhìn thấy anh, Nguyễn Khinh Họa mới cảm thấy đầu óc không được tỉnh táo lắm.
Giang Hoài Khiêm cúi đầu ngửi ngửi, nhướng mày: “Em uống bao nhiêu rượu rồi.”
“Vài ly.”
Nguyễn Khinh Họa dựa vào người anh, mơ màng nói: “Mùi rượu nồng lắm à?”
Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”
Anh ôm người cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi: “Em có đi được không?”
“Có thể.”
Nguyễn Khinh Họa nhắm hai mắt: “Nhưng em muốn anh ôm.”
“…”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, không từ chối cô.
Sau khi ôm cô trở về nhà, Nguyễn Khinh Họa mới loạng choạng đi tới sô pha nằm xuống.
Cô còn thuận tay cầm lấy cái gối ôm.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, có hơi buồn cười.
“Uống một ly trà giải rượu đã.”
Trà giải rượu đã được pha trước khi cô về nhà.
Nguyễn Khinh Họa mắt vẫn chưa mở, làm nũng nói: “Anh đút cho em đi.”
Giang Hoài Khiêm: “Được.”
Anh tiến lại gần, đỡ người lên, đưa chiếc cốc đến bên miệng cô.
Nguyễn Khinh Họa không quá say, nhưng đầu óc quả thật không tỉnh táo lắm.
Mơ mơ màng màng uống xong, cô khó chịu kéo quần áo, lẩm bẩm nói: “Nóng quá.”
Giang Hoài Khiêm thấy vậy, lông mày nhảy dựng lên.
Anh trầm giọng hỏi: “Anh đưa em đi tắm nhé?”
“Ừm.”
Nguyễn Khinh Họa quàng cổ anh, hôn hôn sườn mặt anh, nhỏ giọng nói: “Anh tắm cho em đi.”
Bước chân Giang Hoài Khiêm cứng lại, đôi mắt đen nhánh nhìn cô một cái, giọng nói khàn khàn “Được rồi, sẽ tắm sạch sẽ cho em.”
Hậu quả của việc Giang Hoài Khiêm tắm cho cô có thể tưởng tượng ra.
LúcnNguyễn Khinh Họa cuộn mình trong chiếc chăn bông trên giường thì đã chỉ còn “hơi thở thoi thóp”.
Nhưng cô buồn ngủ đến mức không có thời gian quan tâm tới Giang Hoài Khiêm nữa, vừa chạm vào giường đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Giang Hoài Khiêm nhéo nhéo má cô, nhỏ giọng nói: “Quỷ say rượu.”
Nguyễn Khinh Họa hừ nhẹ, lẩm bẩm: “Ngủ đi.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
–
Cuối tuần vui vẻ nhanh chóng trôi qua, nháy mắt lại đến thứ hai.
Trước khi đến J&A, Nguyễn Khinh Họa đã hồi hộp mất nửa ngày.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Hay anh đưa em qua đó?”
“Đừng.”
Nguyễn Khinh Họa vẻ mặt hoảng sợ, “Anh đưa em qua đó là muốn cho toàn bộ người trong công ty nhớ mặt em ngay ngày đầu tiên à?”
Giang Hoài Khiêm không nhịn được mà bật cười: “Cũng không phải không được.”
Nguyễn Khinh Họa liếc anh một cái, mạnh mẽ từ chối.
“Em sẽ tự đi, với lại còn có Từ Tử Vi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một lát, thấp giọng nói: “Hai người sẽ không được phân cùng một tổ. Sau sẽ càng ít có cơ hội tiếp xúc, đừng lo lắng.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh cho em đi cửa sau?”
Giang Hoài Khiêm lắc đầu: “Không phải.”
Anh im lặng một lát, nhẹ nói: “Đỗ Sâm rất thích thiết kế của em, anh ta nói riêng với anh, muốn trực tiếp điều em qua tổ anh ta.”
Đỗ Sâm là nhà thiết kế chính, không ai là không muốn được cùng một tổ với anh ta, nhưng anh ta cũng là người khắt khe, nên mọi người cũng khá e ngại.
Đôi mắt Nguyễn Khinh Họa sáng lấp lánh, ngạc nhiên: “Thật sao?”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, hỏi: “Em vui tới vậy à?”
“…”
Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng, thu lại biểu cảm phấn khích vừa rồi: “Anh ấy là nhà thiết kế mà em cực kỳ thích, đây không phải là… Một bất ngờ ngoài mong đợi sao.”
Cô nhìn Giang Hoài Khiêm: “Hơn nữa anh cũng đồng ý để em cùng một tổ với anh ấy.”
Giang Hoài Khiêm không lên tiếng.
Tuy anh không hưởng ứng lắm, nhưng cũng biết Đỗ Sâm là người rất có thực lực. Đỗ Sâm đã trực tiếp nhận Nguyễn Khinh Họa, chắc chắn hiệu quả hơn những nhà thiết kế khác, cô có thể được học hỏi thêm nhiều thứ.
Đương nhiên, cũng sẽ vất vả hơn.
Đỗ Sâm yêu cầu rất cao ở các nhà thiết kế.
Nghĩ đến điều này, Giang Hoài Khiêm nói: “Sẽ rất mệt đấy, đến lúc sang đó, nếu cảm thấy không ổn em vẫn có quyền từ chối.”
“Em sẽ không từ chối.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nguyễn Khinh Họa hưng phấn nói: “Mệt thì mệt, chỉ cần được học hỏi thì đều không sao.”
Tuy cô có chút tài năng nhưng vẫn thua xa các bậc tiền bối.
Nguyễn Khinh Họa rất hiếu học, nhất là với những thứ cô thích, sẽ chuyên tâm nghiên cứu một cách nghiêm túc.
Giang Hoài Khiêm đương nhiên biết điều này nên cũng không ngăn cản.
Giang Hoài Khiêm thấy vậy, xoa xoa đầu cô: “Được rồi, đi thôi, anh không đưa em tới cửa, đưa em đến khu phụ cận.”
Nguyễn Khinh Họa: “Được.”
–
Ngày đầu tiên đến làm ở J&A, so với tưởng tượng của Nguyễn Khinh Họa thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tòa nhà J&A sáng sủa, rộng rãi với vẻ sang trọng nhưng cũng rất tối giản.
Nguyễn Khinh Họa lần đầu đến nên còn hơi chưa thích ứng được.
Buổi sáng, cô và Từ Tử Vi được sắp xếp học văn hóa về công ty. Đến buổi chiều mới cho hai người tới gặp tiền bối dẫn dắt.
Người hướng dẫn Nguyễn Khinh Họa thật sự là Đỗ Sâm.
Từ Tử Vi nghe vậy, kinh ngạc nhìn cô, khẽ nhếch môi: “Khinh Họa, cậu và thầy Đỗ Sâm?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Từ Tử Vi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Cậu thật may mắn.”
Điểm này thì Nguyễn Khinh Họa không phủ nhận.
Bất luận là có sự hỗ trợ của Giang Hoài Khiêm hay không, trong chuyện này cô thật sự là có vận khí rất tốt.
“Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô ấy, “Tôi đi trước.”
Từ Tử Vi được sắp xếp đi đến một tổ của vị tiền bối khác, tiền bối này cũng không tệ, tính tình cũng tốt.
Trong bộ phận thiết kế J&A, người này cũng được coi là có tiếng nói.
……
Đỗ Sâm là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhưng khí chất nghệ sĩ lại rất đậm, không có cảm giác như một người đàn ông trung niên bình thường, ngược lại còn có chút gì đó rất trẻ trung.
Nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa, Đỗ Sâm đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, “Em là Nguyễn Khinh Họa?”
Nguyễn Khinh Họa: “… Vâng ạ.”
Cô nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, thầy Đỗ.”
Đỗ Sâm: “Vị trí của em ở phía ngoài kia, trên bàn có một ít sách, hãy xem qua rồi rút ra những điểm quan trọng.”
“?”
Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc mất mười giây, mới xoay người về vị trí làm việc của mình.
Vừa đến gần, lần đầu tiên cô thấy một số cuốn sách thiết kế cơ bản.
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu Đỗ Sâm kêu cô xem những thứ này làm cái gì.
Nhưng Nguyễn Khinh Họa rất thích đọc sách, một lần nữa nhìn nhìn lại, cũng thấy thú vị.
Đến khi tan tầm, Nguyễn Khinh Họa tổng kết ra một số điểm mấu chốt, cũng phát hiện ra không ít vấn đề nhỏ mà trước nay mình đã bỏ qua.
Lúc Giang Hoài Khiêm gọi điện thoại tới, Nguyễn Khinh Họa vẫn chưa rời đi.
“Còn chưa xong à?”
Nguyễn Khinh Họa che lại di động, thật cẩn thận nói: “Ừm! Thầy Đỗ Sâm còn chưa đi, em ngại không dám về trước.”
Giang Hoài Khiêm: “…… Còn những người khác trong văn phòng đâu”
Nguyễn Khinh Họa nhìn nhìn, “Đều về rồi.”
Giang Hoài Khiêm bật cười: “Anh sẽ lên đó một chuyến.”
Nguyễn Khinh Họa: “Vậy anh cẩn thận một chút.”
Giang Hoài Khiêm mới vừa tiến vào, liền chạm mặt Đỗ Sâm.
Đỗ Sâm liếc anh một cái, chỉ chỉ nói: “Tôi không có bắt nạt bạn gái cậu đâu đó.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Sao anh vẫn chưa rời đi?”
Đỗ Sâm: “Còn có chút việc phải làm.”
Giang Hoài Khiêm hiểu rõ, nhàn nhạt nói: “Tan làm sớm chút, kẻo nhân viên bên dưới không dám rời đi.”
Đỗ Sâm nghẹn lời, nhìn lướt qua Nguyễn Khinh Họa ở phía ngoài, ghét bỏ nói: “Mau đưa bạn gái cậu đi đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt tôi.”
“……”
Ở J&A, cũng chỉ có Đỗ Sâm dám nói như vậy với Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm cũng không tức giận, ngữ khí bình thản nói: “Vậy tôi đưa cô ấy đi.”
“Ừ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ra khỏi công ty, Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc nói: “Anh và thầy Đỗ Sâm quen nhau thế nào vậy?”
Giang Hoài Khiêm: “Xem như một nửa là thầy dạy nhập môn.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô trầm mặc nhìn anh nói: “Vậy sao lúc trước nói chuyện này anh còn tỏ vẻ như bị ăn dấm chua chứ?.”
Bọn họ không phải rõ ràng không có khả năng sao.
Giang Hoài Khiêm nghẹn lại, nhất thời không biết nói gì.
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, cười khanh khách hỏi: “Giang tổng, sao anh không nói lời nào?”
Giang Hoài Khiêm đổi đề tài: “Ngày đầu tiên làm việc ở đây, cảm giác thế nào?”
“Cũng tốt.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Chỉ là có chút xa lạ, ngoài ra cũng không có gì.”
“Đỗ Sâm kêu em làm cái gì?”
“Đọc sách.” Nguyễn Khinh Họa cười nói: “Thầy kêu em đọc một chút sách căn bản, phỏng chừng là cảm thấy kiến thức cơ sở của em chưa thật sự vững.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, nhìn chằm chằm cô một lúc, trầm giọng hỏi: “Em có cảm thấy không phục không?”
“?”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một lát, lắc đầu: “Không đâu.”
Cô nói: “Mặc dù em muốn học những thứ khác, nhưng kiến thức căn bản là quan trọng nhất, nếu thầy đã muốn em xem thì em sẽ xem, thầy Đỗ Sâm và em trước nay cũng không có xích mích gì, nên không thể là cố ý làm khó dễ em.”
Giang Hoài Khiêm đang định gật đầu, Nguyễn Khinh Họa bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh: “Trừ khi ——”
“Trừ khi cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm anh, nhấn mạnh từng chữ: “Trừ khi anh với thầy ấy có thù riêng mà em không biết, sau đó không thể trả thù anh, liền chuyển sang em.”
Giang Hoài Khiêm: “……”