Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 72

Edit: Đá bào

Beta: Đá bào

Nguyễn Khinh Họa từ trước đến nay luôn biết cách trị Giang Hoài Khiêm.

Cô chỉ cần làm nũng, Giang Hoài Khiêm sẽ không thể đối phó lại.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô bất lực.

Nguyễn Khinh Họa cong môi cười, con ngươi đen nháy nhìn anh, “Nhìn em làm gì, anh mau ăn đi.”

Giang Hoài Khiêm bật cười, “Thôi, em ăn đi.”

Nguyễn Khinh Họa hơi nhướng mày: “Như vậy không được, phải cùng nhau ăn.”

Cô cười nói: “Em là người rộng lượng mà.”

“……”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, không còn cách nào khác.

Hai người ăn xong, lúc này Giang Hoài Khiêm mới kéo cô đi đến phía trước để xem núi lửa.

Rất nhiều người nói rằng, những người yêu nhau hay các cặp vợ chồng nhất định phải đến đây để tận mắt chiêm ngưỡng ngọn dung nham cuả núi lửa, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp này.

Ở đây, nhất định sẽ có một trải nghiệm khác.

Hawaii là một nơi rất đặc biệt, thiên nhiên ưa ái, làm người ta không khỏi cảm thán.

Nguyễn Khinh Họa nhìn cận cảnh, rất kinh ngạc.

So với những hình ảnh trên mạng hay trên các video, tới xem trực quan, nơi này càng xinh đẹp và đặc biệt.

Giang Hoài Khiêm ngoắc ngoắc tay cô, cười hỏi: “Thích không?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Em rất thích.”

Cô đứng ở bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn, cảm khái: “Lúc trước em cũng biết là nơi này rất đẹp nhưng bây giờ được nhìn tận mắt, mới biết được vẻ đẹp của nó là như thế nào.”

Giang Hoài Khiêm thấp giọng cười: “Còn muốn đi đâu nữa, sau này đều sẽ đưa em đi.”

Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Được, anh phải giữ lời đó.”

Giang Hoài Khiêm cầm ngón tay cô: “Móc ngoéo không?”

Anh thuận miệng nhắc tới, còn Nguyễn Khinh Họa thì thực sự nghiêm túc.

“Được.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Tại nơi này lập lời hứa, nếu anh không làm được ——”

Giang Hoài Khiêm lông mày đột nhiên nhảy dựng, bối rối hỏi: “Nếu không làm được, em muốn ném anh vào núi lửa sao?”

“……” Nguyễn Khinh Họa dừng lại, nhìn anh nói: “Em vừa mới có suy nghĩ đó một giây, nhưng lại thấy hơi tiếc.”

Giang Hoài Khiêm ngẩn ra, không ngờ cô lại thành thật như vậy.

Anh cười nhẹ, cúi đầu chạm vào môi cô, giọng nói nghiêm nghị hứa hẹn: “Yên tâm, anh nhất định giữ lời nói.”

Nguyễn Khinh Họa cười: “Tin tưởng anh một lần.”

Hai người nhìn nhau cười.

Ở công viên núi lửa một lúc lâu, đến thời điểm này đã có rất nhiều người đến tham quan.

Nguyễn Khinh Họa cùng anh đi quanh chỗ này, gặp gỡ nhiều người đến từ các quốc gia khác nhau.

Mỗi người trên khuôn mặt đều có nụ cười không giống nhau, nhưng họ đều vui vẻ và thoải mái.

Rời khỏi công viên núi lửa, Giang Hoài Khiêm đưa cô đến địa điểm tiếp theo.

Nguyễn Khinh Họa nhìn, có chút tò mò: “Chúng ta về khách sạn sao?”

Thời gian không còn sớm nữa.

Giang Hoài Khiêm cười: “Không ở khách sạn.”

Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, nghi ngờ nhìn anh, “Đừng nói với em, là ở đây mà anh cũng có căn hộ riêng đấy?”

“……”

Giang Hoài Khiêm không nhịn được mà bật cười: “Anh không có, nhưng bạn anh thì có.”

Một người bạn mà Giang Hoài Khiêm quen biết đã mua một hòn đảo tư nhân ở đây. Phong cảnh xung quanh đảo rất đẹp, có bãi biển riêng, cảng riêng, có biệt thự cho mọi người ở, đi nghỉ dưỡng là vô cùng thích hợp.

Sau khi biết tin Giang Hoài Khiêm sẽ đưa vợ đến Hawaii hưởng tuần trăng mật, người bạn của anh đã liên hệ với quản gia quản lý hòn đảo, thu dọn đồ đạc từ sớm, chỉ chờ hai người đến.

Đây cũng có thể coi là món quà cưới từ người bạn ấy.

Nguyễn Khinh Họa nghe anh nói xong, lại một lần cảm nhận được khoảng cách chệnh lệch giữa mình và Giang Hoài Khiêm.

Trước đây cô chỉ nhìn thấy hòn đảo tư nhân này ở trên TV.

“Vậy người bạn ấy của anh cũng thường xuyên ở đây sao?”

Giang Hoài Khiêm lắc đầu: “Một năm có khi chỉ một, hai lần thôi, cũng có khi không ở.”

Nguyễn Khinh Họa: “……”

Thật sự quá lãng phí.

Giang Hoài Khiêm thấy cô có hứng thú, cười hỏi: “Em thích mấy hòn đảo như thế này sao?”

Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn anh: “Hòn đảo như vậy không có ai là không thích cả, thấy biển rộng trời xanh, sẽ khiến người ta có một cảm giác đặc biệt.”

Mỗi lần đi biển, cô có thể tìm được sự bình yên trong tâm hồn.

Chỉ cần nhìn thấy biển, Nguyễn Khinh Họa sẽ cảm thấy mình đặc biệt nhỏ bé, những phiền não hàng ngày, cũng sẽ theo gió biển bay đi.

Giang Hoài Khiêm cười nhẹ nói: “Để anh xem qua hành trình của chúng ta, nếu em muốn đi, mình sẽ đi thăm đảo nhà chúng ta một vòng.”

Nguyễn Khinh Họa: “……?”

Cô kinh ngạc nhìn Giang Hoài Khiêm: “Đảo nhà chúng ta?”

Giang Hoài Khiêm “ừm” một tiếng, “Lúc trước mẹ cũng có hứng thú với mấy hòn đảo, nên đã mua hai cái, một cái ở Tây Ban Nha, một cái ở nơi xa hơn. Chúng ta có thể đến Tây Ban Nha một chuyến.”

Nguyễn Khinh Họa nghe xong, trầm mặc.

Khoảng cách chênh lệch này, thật sự đã hù chết cô.

Giang Hoài Khiêm nhướng mày khi thấy cô không lên tiếng: “Sao em không nói lời nào?”

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh có biết trước đây tại sao em không đồng ý cùng anh không?”

“……”

Giang Hoài Khiêm im lặng.

Nguyễn Khinh Họa thì thầm một cách gượng gạo: “Là do em cảm thấy, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn.”

Nhưng trước đó, cô vẫn đanh giá thấp khoảng cách chênh lệch ấy.

Giang Hoài Khiêm cười một cái, dở khóc dở cười nói: “Bây giờ em hối hận thì cũng đã muộn rồi.”

Anh nhìn Nguyễn Khinh Họa, ôn nhu: “Em không thể đổi ý được nữa.” Nguyễn Khinh Họa cười, gọi tên anh: “Giang Hoài Khiêm.”

“Hả?”

“Anh không cảm thấy hối hận sao?” Nguyễn Khinh Họa bắt đầu suy tư, “Cưới một người vợ như em…… dù là thân thế hay gia cảnh, em đều chẳng có gì.”

Cô còn chưa bao giờ được đến tham quan một hòn đảo tư nhân, chứ đừng nói là sở hữu nó.

Giang Hoài Khiêm bị lời nói của cô làm cho buồn cười: “Cài gì không có?”

Anh nói: “Người anh cưới chính là em, vợ anh, chứ không phải lão để lấy gia cảnh. Anh cùng bối cảnh kết hôn thì có ý nghĩa gì?”

Nguyễn Khinh Họa không thể nói cho anh biết.

Giang Hoài Khiêm nắm tay cô, lại cười nói: “Anh chỉ cần em, những thứ khác nhà họ Giang đều có.”

Từ nhỏ, Giản Thục Vân cũng nói với anh như vậy.

Nghĩ thế, Giang Hoài Khiêm đột nhiên nói: “Xem ra là anh vẫn còn phải cố gắng.”

Nguyễn Khinh Họa mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với sự thay đổi chủ đề đột ngột này.

Giang Hoài Khiêm nói đùa với cô, nhỏ giọng: “Vì tương lai của con chúng ta, em nói có đúng không?”

“……”

Nguyễn Khinh Họa hiểu ý của anh, dở khóc dở cười: “Còn chưa có mà, tính sớm thế.”

Giang Hoài Khiêm gãi gãi lòng bàn tay cô, tràn đầy tự tin nói: “Sớm hay muộn cũng sẽ có.”

Nguyễn Khinh Họa mặt đỏ tai hồng, cũng không rảnh lo suy xét mấy lười này.

Theo lời Giang Hoài Khiêm, cô bắt đầu suy nghĩ về đứa con trong tương lai của bọn họ.

“Anh thích con trai hay con gái?” Nguyễn Khinh Họa đặt câu hỏi.

Đây có lẽ là vấn đề mà chị em phụ nữ nào cũng quan tâm.

Giang Hoài Khiêm không chút do dự: “Con gái.”

Anh nói: “Như Quyển Quyển sẽ rất đáng yêu.”

Nguyễn Khinh Họa nghe xong, nhìn anh: “Anh đã từng nghe qua một câu nói hay chưa?”

“Câu gì?”

Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc nói: “Đều nghe nói con gái là người tình kiếp trước của bố, anh thích con ái là muốn gặp người tình kiếp trước sao?”

Giang Hoài Khiêm: “……”

Anh nghiêng mặt, thấy Nguyễn Khinh Họa đang rất nghiêm túc.

Vì hạnh phúc của chính mình, Giang Hoài Khiêm đã không ngần ngại thay đổi ý kiến: “Vậy thì con trai đi.”

Nguyễn Khinh Họa tỏ vẻ khinh thường khi thấy hành vi thay đổi y kiến nhanh hơn chớp này của anh, “Vừa nhìn đã biết anh không nghiêm túc suy nghĩ.”

Giang Hoài Khiêm bất lực: “Trai hay gái anh đều thích.”

Nguyễn Khinh Họa hừ nhẹ.

Nhưng sau đó cô lại nở nụ cười: “Thực ra em cũng nghĩ thế.”

Chỉ cần là con của cô và Giang Hoài Khiêm, nam hay nữ đều được.

Tuy nhiên hiện tại cả hai vẫn còn trẻ, phải một thời gian nữa mới lên kế hoạch có em bé.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ đến tương lai.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Nếu như chúng ta cãi nhau thì phải làm sao?”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Chúng ta sẽ không cãi nhau.”

“Nếu như.” Nguyễn Khinh Họa nói, “Em chỉ đang giả thiết thôi.”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Giả thiết cũng không có.”

Anh nói: “Anh sẽ không cãi nhau với em.”

Ở bên nhau như vậy, cãi nhau thì thật lãng phí thời gian. Về điểm này, Giang Hoài Khiêm càng hiểu hơn so với những người khác.

Nguyễn Khinh Họa nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, vậy em cũng sẽ cố gắng không cãi nhau với anh.”

Giang Hoài Khiêm cười cười: “Được.”



Khi cả hai đến đảo thì đã mười giờ tối.

May mắn thay, Giang Hoài Khiêm đã bố trí người đến đón hai người.

Ban đêm, gió biển đặc biệt mạnh, sóng gió cuộn trào, có chút dọa người.

Nguyễn Khinh Họa xuống du thuyền, nhìn thấy biệt thự cách đó không xa.

Ngoại thất biệt thự trông giống như một bãi nghỉ bên biển, cạnh biệt thự có một hồ bơi lớn, được chiếu sáng về đêm, mặt nước lấp lánh lấp lánh.

“Thật xinh đẹp.”

Nguyễn Khinh Họa cảm thán: “Chỗ này quá đẹp rồi.”

Giang Hoài Khiêm nắm tay cô, “Đưa em đi xem bên trong.”

Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu.

Lúc đi ngang qua bể bơi, cô nhìn Giang Hoài Khiêm: “Ngày mai em muốn đi bơi.”

Giang Hoài Khiêm bật cười: “Được.”

Bước vào biệt thự, Nguyễn Khinh Họa phát hiện nơi này thật đúng là cái gì cũng có, đầy đủ mọi thứ.

Hai người đều không cần đến quản gia phục vụ, tự túc.

Giang Hoài Khiêm liếc nhìn đồ ăn trong tủ lạnh rồi hỏi cô, “Em muốn ăn gì không?”

Nguyễn Khinh Họa nhìn vào, “Gì cũng được, nhưng anh không cần làm món gì phức tạp quá đâu.”

Hôm nay cô đổ nhiều mồ hôi, rất khó chịu: “Em đi tắm đây.”

Giang Hoài Khiêm: “Đi đi, tắm rửa xong là có thể ăn.”

“Uh-huh.”

Tuần trăng mật, chỉ cần hai người ở bên nhau, chính là tốt nhất.

Sau khi tắm xong và đi xuống lầu, Giang Hoài Khiêm vừa lúc làm xong bữa tối cho hai người.

Nguyễn Khinh Họa nhìn, tay nghề của anh từ trước đến nay đều không tồi, một năm gần đây rèn luyện lại càng ngày càng tốt.

“Cảm ơn ông xã.”

Nguyễn Khinh Họa khóe môi cong cong: “Vừa nhìn đã thấy ngon rồi.”

Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, khóe môi hướng lên trên: “Ăn trước đi.”

“Ồ.”

Nguyễn Khinh Họa cười: “Được.”

Cô nếm một miếng và khen ngợi Giang Hoài Khiêm.

Ăn cơm xong, Nguyễn Khinh Họa thúc giục Giang Hoài Khiêm đi tắm rửa, còn cô ở lại rửa bát và dọn dẹp nhà bếp.

Giang Hoài Khiêm cũng để tùy cô.

Nguyễn Khinh Họa thu dọn xong, lại đi dạo quanh biệt thự một vòng.

Cô phát hiện, chỉ cần ở bên Giang Hoài Khiêm, dù là ở một nơi xa lạ, cô cũng có thể mau chóng thích ứng.

Nguyễn Khinh Họa nhìn nhìn, trong tủ lạnh vẫn còn mấy quả dừa, không biết lấy ở đâu ra.

Cô suy nghĩ một chút, cầm lấy hai cái ống hút, trở về phòng cùng một trái dừa.

Trong phòng, cửa sổ sát đất hướng ra phía mặt biển cách đó không xa, đến cả những ngon sóng biển cũng được thu hết vào tầm mắt.

Về đêm, trời tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt phía xa. Qua tấm kính, Nguyễn Khinh Họa có thể cảm nhận được sự quay cuồng chấn động của những con sóng lăn tăn.

Khi Giang Hoài Khiêm tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ xinh đẹp.

Hawaii rất nóng, sau khi tắm xong, Nguyễn Khinh Họa chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh.

Ban nãy khi ăn cơm, Giang Hoài Khiêm không để ý, phía sau váy ngủ còn có cảnh xuân.

Anh nhướng mày tiến lại gần cô, “Em đang nhìn cái gì vậy?”

Nguyễn Khinh Họa quay đầu lại nhìn anh, cầm trái dừa đang cắm ống hút, đôi mắt sáng rỡ nhìn anh: “Em đang nhìn sóng biển, anh có muốn uống nước dừa không?”

Giang Hoài Khiêm nhìn xuống, nhấp một ngụm.

“Ngon không?” Nguyễn Khinh Họa hỏi.

Giang Hoài Khiêm đáp một tiếng, đặt trái dừa sang một bên, cúi đầu hôn lấy môi cô nói: “Không tệ.”

Anh giữ chặt môi cô, trầm giọng nói: “Nhưng bây giờ anh muốn ăn em hơn.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Tác giả: Giang tổng thật là không biết xấu hổ.

Giang tổng: Tôi đang hưởng tuần trăng mật.

—— Ồ.
Bình Luận (0)
Comment