Làm Ổ Tại Sơn Thôn Làm Thần Y

Chương 9


“Bác gái, trong nhà mình có lê không?” Tô Hạ hỏi.

“Có có có! Hai hôm trước mới hái từ trên cây xuống.

” Bác gái cả lấy ra một cái sọt: “Chỗ lê này đều do bác cả cháu đi hái hai hôm trước đấy.

”Bác gái cả thấy bà Tô ho khan thì cũng lo lắng, lúc trước còn bảo bác trai cả đi mua thêm một lọ cao sơn trà với mật ong xuyên bối mẫu nhưng bị bà Tô ngăn lại, một hai không chịu uống!Hơn nữa quả lê này cũng là do bác trai cả biết có lợi đối với bệnh ho khan nên mới cố tình đi hái về.

Tô Hạ chuẩn bị tự mình đi vào phòng bếp để làm một món…dược thiện!Đó chính là nước quả lê.

Vốn dĩ muốn làm nước quả lê này cần dùng lê, xuyên bối mẫu, cát cánh, sau khi xử lí xong liền cho hết vào nồi, đun sôi nước khoảng mười phút sau thì thêm hoa cúc, năm phút sau bỏ bã lấy nước, đổ thêm lượng đường phèn vừa đủ, như vậy là có thể dùng được.

Nếu ho bình thường thì nước quả lê này có tác dụng rất khá.

Nhưng hiện tại không đủ nguyên liệu, cho nên Tô Hạ chuẩn bị làm phiên bản nước quả lê đơn giản hơn.

Lúc này kĩ năng nấu dược thiện cấp hai được tận dụng.


Cũng không biết có phải hệ thống cung cấp số liệu hay không, rõ ràng Tô Hạ cảm nhận được cho tỉ lệ như nào sẽ thích hợp nhất.

Đầu tiên cô lấy hai quả lê lại, đây là loại lê tuyết được trồng ở trong thôn, hương vị thanh ngọt, phần đầu cũng không quá lớn.

Tô Hạ gọt vỏ quả lê rồi thái lát, một nửa nghiền lấy nước, nửa còn lại thì giữ lại.

Sau đó cho vào nồi đun sôi với một ít nước.

Bởi vì cô không quen dùng loại bếp củi này, cho nên bác gái cả liền đi tới giúp Tô Hạ nhóm lửa.

Tô Hạ vừa nấu vừa khuấy đều tay, cảm giác nước sốt có hơi đặc, sau đó liền đem những miếng lê được cắt hoàn chỉnh thả xuống, lại thêm hai thìa mật ong rừng, nấu thêm tầm năm phút là có thể bắc ra khỏi bếp.

Bác cả Tô cùng Tô Lỗi vừa trở về đã nhìn thấy cảnh Tô Hạ bưng một chén nước quả lê đặt trước mặt bà nội Tô.

….


……“Hạ Hạ về rồi đấy à? Nấu gì cho bà nội mà nhìn ngon thế?” Trên mặt bác cả Tô không hề có vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cũng đã nghe người khác báo tin là Tô Hạ trở về.

Bà Tô bưng chén nước quả lê lên cẩn thận uống một ngụm, mùi thơm của quả lê còn có vị ngọt của mật ong làm bà ấy nheo mắt đầy thỏa mãn.

Vừa nghe bác cả Tô nói liền liếc ông ấy một cái: “Hạ Hạ thấy mẹ ho khan nên cố tình làm nước quả lê cho mẹ đấy! Anh nhìn anh xem, đã hái lê về rồi mà không nấu được chén nước lê nào cho mẹ anh!”Trong giọng nói cũng có thể nghe ra sự ghét bỏ.

Bác cả Tô cũng quen với giọng điệu của mẹ già nhà mình, cười sảng khoái đáp: “Tại con không biết nấu như nào mà, nếu mẹ thấy ăn ngon thì để con lên núi hái tiếp cho mẹ, sau đó để Lan Tử ngày nào cũng nấu cho mẹ uống.

”Lan Tử là tên của bác gái cả, bác ấy nghe vậy cũng gật đầu: “Đúng đấy mẹ, vừa rồi lúc Hạ Hạ nấu con cũng đứng bên cạnh nhìn, nếu mẹ thấy tốt thì con sẽ nấu tiếp cho mẹ.

”Bà Tô lại chậm rãi uống thêm một ngụm nước lê, cảm nhận một chút dư vị.

Không biết là do nước lê có hiệu quả, hay là do uống dược thiện cháu gái tự tay nấu nên tâm tình tốt.

Bà Tô bỗng nhiên kinh ngạc: “Hình như cổ họng thoải mái hơn nhiều thật.

”“Vậy ngày nào cũng nấu!” Ông cụ Tô vẫn luôn không nói gì liền hô lên một câu.

Cũng vào lúc này, bên tai Tô Hạ truyền đến một tiếng “Tích”.

.

Bình Luận (0)
Comment