Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 115

Lâm Thiên Sinh vừa quay người lại, liền nhìn thấy sợi xích sắt trên quan tài đột nhiên đứt ra, chiếc quan tài vàng dày đặc rơi thẳng xuống đất.

Ngay sau đó, tấm ván quan tài lại ầm ầm đổ sập.

Sau đó, anh nhìn thấy một đạo sĩ già gầy gò mặc đạo bào màu vàng đứng trong quan tài.

Vừa nhìn thấy lão đạo sĩ, Lâm Thiên Sinh kinh ngạc nói: “Phi cương?” Giây tiếp theo, lão đạo sĩ trong quan tài đột nhiên mở mắt ra.

Cùng lúc đó, khí tức của ông ta đột nhiên tăng vọt đến cảnh giới Nguyên Anh viên mãn.

Sau đó anh nhìn thấy lão đạo sĩ nhanh chóng giơ tay lên, Diệp Phong đang đứng ở phía xa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một luồng sức mạnh cực đại hút về phía quan tài.

Sau đó lão đạo sĩ mở miệng, khàn khàn nói chặt sao!”

'Giơ tay giết người, bắt tay bóp.

Diệp Phong hoàn toàn bị dọa sợ, liên tục hét lớn: “Sư phụ! Cứu tôi!”


Ngay lúc lão đạo sĩ chuẩn bị bóp ch ết Diệp Phong, một lưồng linh lực pha lẫn một chút sấm sét lao ra khỏi đầu ngón tay của Lâm Thiên Sinh, sau đó bắn mạnh về phía đầu lão đạo sĩ.

Âm một tiếng nổ tung ra!

Lão đạo sĩ bị nổ tung tại chỗ, Diệp Phong cũng nặng nề ngã xuống đất.

Nam Sơn Lão Đạo ngơ ngác tại chỗ: “Mẹ kiếp!”

“Lão tổ nhà tôi không còn nữa ư?

Diệp Phong đứng lên, vẻ mặt kinh hãi nói: “Con mẹ nó, ông còn quan tâm đ ến lão tổ nhà ông, suýt chút nữa tôi đã bị ông ta bóp ch ết rồi.”

“Cũng may sư tôn tu luyện hơn người, cứu được cái mạng này của tôi, nếu không tôi cũng đã chấm dứt ở đây rồi.”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi người ông ta nên bóp nhất không phải là ông sao? Đầu là do đứa con cháu bất hiếu như ông!”

“Đang yên đang lành lại muốn chạy đến đây đào mộ ông ta!”

Sau khi hít một hơi, Diệp Phong vẫn còn sợ hãi.

Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, trên người lão đạo sĩ kia rõ ràng không hề có dấu hiệu của sự sống, sao lại có thể còn sống được?

Hơn nữa, khí tức bộc phát ra lúc đó khiến anh ta hoàn toàn không thể chống cự được.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Nam Sơn Lão Đạo sửng sốt: “A, cái này...” “Bần đạo cũng không ngờ lão tổ nhà mình vẫn còn sống.” “Nhưng lần này xem ra đã chết thật rồi.”

Lâm Thiên Sinh không nói gì, chậm rãi đi về phía bọn họ, nói với Nam Sơn Lão Đạo: “Được rồi, mau nhìn xem có thứ ông muốn hay không?”

Nam Sơn Lão Đạo lập tức giật mình, nhanh chóng lao đến trước quan tài. Sau một hồi tìm tòi, ông ấy thực sự đã tìm thấy một quyển Đạo Đức Kinh! “Ha ha hai”

“Quả nhiên là tạo hóa thiên đại!”

“Tìm thấy rồi, chính là quyển này.”

Nam Sơn Lão Đạo cầm một quyển sách cũ trong tay, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, không hề có chút đau buồn nào vì lão tổ vừa mới qua đời.

Diệp Phong tiến lên nhìn xem, lập tức chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Đây không phải chỉ là một quyển Đạo Đức Kinh sao?!”

Chẳng lẽ đây chính là công pháp mà Nam Sơn Lão Đạo đã nhắc đến?

Nam Sơn Lão Đạo ôm quyển sách trong lòng, đắc ý nói: “Đây không phải là Đạo Đức Kinh bình thường, mà là Đạo Đức Kinh do tổ tiên nhà tôi để lại!”

Lúc chuẩn bị rời đi, Lâm Thiên Sinh nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, mang quan tài đi đi, có giá trị không ít đâu.”

Nghe vậy, trên mặt Diệp Phong lộ ra vui mừng, vội vàng nói: “Được, sư tôn!”


Nói xong, anh ta bước đến, huy động chân khí trong cơ thể, dùng hết sức lực nâng chiếc quan tài bằng vàng nặng khoảng chục tấn lên.

Ba người vui vẻ rời khỏi khu mộ.

Mấy người họ vừa rời đi, một vài bóng người mặc áo choàng đen, không nhìn rõ mặt đáp xuống trước ào mộ đạo.

Một người trong số bọn họ nói: “Đồ khốn, thật không ngờ lại bị người khác đi trước một bước.”

Người nói chuyện là một cô gái có thân hình cao gầy. Vừa dứt lời, mấy bóng dáng kia lần lượt bay vào bên trong mộ đạo.

Khi vào đến mộ thất, bọn họ phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng, cả đám người không khỏi sững sờ tại chỗ.

Một người trong số bọn họ dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: “Chẳng lẽ tin tức của chúng ta bị lộ ra ngoài?”

Cô gái cầm đầu có chút bực tức: “Điều này là không thể nào, chúng ta vừa xuống máy bay mà.”

Bình Luận (0)
Comment