Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 123

Ngọa Long nhìn Lâm Thiên Sinh bằng đôi mắt lát lộ ra vẻ sợ hãi, run rẩy mở miệng hỏi: “Chảng, chẳng lẽ các hạ là cường giả ở cảnh giới Độ Kiếp?”

Trong lòng Ngọa Long vốn đã rối loạn, ông ta thậm chí còn không thể cảm nhận được một chút dao động chân khí nào trong cơ thể Lâm Thiên Sinh.

Hơn nữa, hơi thở của anh ổn định đến lạ thường, chỉ sợ đã thức tỉnh cách đây từ rất lâu.

Một người như vậy, nếu ở thời kỳ cường thịnh, ít nhất cũng là một vị chuẩn thánhII!

Chỉ là ở thế giới có linh khí mỏng manh này, tu vi đã bị áp chế. Lâm Thiên Sinh không nói gì, mà chậm rãi đứng dậy, cất cần câu đi.

Ngọa Long đột nhiên kinh hãi tỉnh lại, ông ta mặc kệ vết thương trên người, nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Lâm Thiên Sinh.

Nói: “Tiên sinh tài năng xuất thế, hy vọng ngài có thể ra tay cứu tôi một mạng, sau này tôi nhất định sẽ tôn ngài làm thủ lĩnh!”

Lâm Thiên Sinh quay người lại, nhìn ông ta một cái, chậm rãi hỏi: “Ông là ai?”

Vẻ mặt Ngọa Long khẩn trương nói hầu của Âu Dương thế gia ở Thiên Hải.”


iểu nhân là Ngọa Long, từng là người “Sau đó bởi vì cả tộc Âu Dương làm thế gia lánh đời, tiểu nhân chìm vào giấc ngủ sâu.”

Nghe vậy, Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo đồng thời kinh ngạc: “Ngọa Long?”

Nhìn thấy hai người phản ứng như vậy, Ngọa Long kinh ngạc hỏi: “Hai người biết tên của tôi à?”

Diệp Phong hỏi: “Chẳng lẽ ông còn có một người anh em tên Phượng Sồ?”

Nghe được câu hỏi như vậy, Ngọa Long lại kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được hỏi: “Các người đã từng nghe qua chuyện cũ của bọn tôi ư?”

Diệp Phong nghe vậy, lại nhìn Nam Sơn Lão Đạo, hai người cùng nhau bật cười.

Điều này khiến Ngọa Long vô cùng bối rối.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu như không có đại năng cảnh giới Độ Kiếp ở đây, ông ta phải khiến hai kẻ tiểu bối này đẹp mặt.

Lâm Thiên Sinh bình tĩnh nói: “Trên mặt của ông đã đầy rẫy chuyện cũ rồi, hoàn toàn không cần phải nghe qua.”

Nói xong, anh bước tới cơ thể của con mãng xà khổng lồ trước mặt, nhẹ nhàng vung tay lấy ra nội đan bên trong.

Sau đó, anh hỏi Ngọa Long: “Tôi đang cần một người gác cổng, ông có sẵn lòng làm việc đó không?”

Ngọa Long nghe vậy, hưng phấn tiến lên một bước, lại quỳ xuống nói: “Nếu ngài đã không chê, Ngọa Long nhất định thề sống chết đi theo bên cạnh, đợi ngài

sai khiến.”

Lâm Thiên Sinh cực kỳ hài lòng gật đầu, sau đó ném nội đan của mãng xà khổng lồ cho ông ta.

Ngọa Long cầm lấy nội đan, vẻ mặt được thương mà sợ: “Cảm ơn ngài đã ban thưởng!”


Chỉ cần ăn viên nội đan này, không chỉ có thể khôi phục vết thương mà ngay cả cảnh giới tu vi cũng có thể ổn định mấy trăm năm.

Không cần nhiều lời, Ngoạ Long vội vàng nuốt nội đan vào.

Những vết thương trên cơ thể ông ta nhanh chóng lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, khuôn mặt đỏ bừng.

Sau nhiều giằng co như vậy, mọi thứ trong toàn bộ công viên đều đã bị phá hủy.

Lâm Thiên Sinh không còn hứng thú với việc câu cá nữa, anh nói với ba người: “Lấy thịt của con mãng xà này xuống, mang về đi.”

Tuy rằng anh không cần tinh hoa từ loại yêu thú này, nhưng đối với những người dưới cảnh giới Nguyên Anh thì nó lại cực kỳ quý giá.

Đặc biệt là đối với người bình thường.

Anh muốn mang về hầm canh mãng xà và làm vài món thịt nướng cho Tô Nhiên ăn, rất không tệ.

"Được"

Nghe vậy, ba người nhanh chóng hưng phấn lao vào trận chiến lột da xẻ thịt con mãng xà khổng lồ.


Những mảnh xương và một ít thịt còn sót lại đều bị bọn họ ném hết xuống hồ.

Chẳng bao lâu sau, thi thể của con mãng xà khổng lồ dài hàng chục mét đã bị ba người bọn họ xử lý hoàn toàn.

“Da của con mãng xà này không tệ, đợi bần đạo mang về chế tạo thành đồ phòng thủ.”

Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo cuộn da mãng xà lại, vác lên vai.

Sau đó đi theo Lâm Thiên Sinh, vui vẻ trở về nhà họ Tô.

Cùng lúc đó, Tân Lam dẫn theo vài người giúp việc đứng ở trước mộ của Lăng Phá Thiên, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Ngạc nhiên nói: “Không thể nào?”

“Mộ lão tổ nhà họ Lăng cũng bị phá hủy?”

“Hay thật, đây có còn là Giang Nam mà tôi biết nữa không?”

Bình Luận (0)
Comment