Đôi mắt màu đỏ tươi ban đầu đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trống rỗng vô hồn.
“Này, khí tức của người này sao lại biến mất rồi?” Tô Khả Hân đi đến trước mặt hắn ta, tò mò quan sát.
Lâm Thiên Sinh lạnh lùng nói: “Người đã chết thì còn có khí tức gì nữa?”
“Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Nói xong anh liền dẫn theo Tô Nhiên rời khỏi phòng đấu giá.
Thấy vậy, Tô Khả Hân cũng vội vàng đuổi theo.
Chờ đến khi Lâm Thiên Sinh đi rồi, tất cả tu sĩ có mặt ở hội trường vẫn không dám đến gần.
Bởi vì vừa rồi Lăng Phong bị Vô Ảnh đoạt xác, uy áp bộc phát trên người chính là ở cảnh giới Kim Đan kỳ! Kim Đan kỳ đối với tất cả mọi người có mặt ở đây chẳng khác nào thần thánh.
Nam Sơn Đạo Nhân căng thẳng nuốt ngụm nước bột trong cổ họng, sau đó lấy lại bình tĩnh, cầm kiếm chắn trước mặt, thận trọng đi về phía Lăng Phong vẫn không hề cử động.
Đi đến trước mặt anh ta, Nam Sơn Đạo Nhân nhẹ nhàng dùng kiếm đâm một nhát.
Kết quả, cơ thể của Lăng Phong vậy mà lại hóa thành tro bụi trong nháy mắt!
“Chết, chết rồi?” Cảnh tượng này khiến mọi người đều choáng váng tại chỗ.
Diệp Phong chạy tới nói: “Đây nhất định là do ngài Lâm làm!”
Trên mặt Nam Sơn Đạo Nhân lộ ra vẻ khó tin, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không nhìn thấy cậu ta ra tay, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì…"
Trên mặt Diệp Vô Thiên cũng tràn ngập kinh hãi: “Nếu như Lăng Phong vừa rồi thật sự là bị ngài Lâm gi ết chết, vậy thì cuối cùng cảnh giới tu vi của ngài ấy cao bao nhiêu?”
Không ai biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ có thể suy đoán dựa trên ý kiến của mình.
Đương nhiên, chỉ dựa vào những lời đoán mò kia là đã không thể tưởng tượng được.
Đây là bản lĩnh của Bất Hủ Tiên Vương, đối với anh mà nói, bước nửa bước đến cảnh giới Nguyên Anh chẳng qua cũng chỉ là một con kiến, con kiến có to một chút thì vẫn là con kiến, vận dụng chút ý niệm đã là dư thừa.
Trên đường về, trời đã xế chiều.
“Anh rể, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Lăng Phong kia thật sự chết rồi sao?”
Trong lòng Tô Khả Hân vẫn còn cảm thấy khó hiểu, dù sao vừa rồi khi tên kia thể hiện cảnh giới của mình đã khiến bọn họ run rẩy vì sợ hãi.
Tô Nhiên cũng rất tò mò, nhìn Lâm Thiên Sinh bằng ánh mắt dò hỏi.
Suy cho cùng, nếu một người như Lăng Phong không chết thì sau này chắc chắn sẽ gây ra tai họa lớn.
Ánh mắt của Lâm Thiên Sinh vẫn đang đặt trên thanh kiếm rỉ sét, khẽ nói: “Đúng vậy, chết rồi.”
“Không sót lại bất kỳ dấu vết nào, cả cơ thể và linh hồn đều bị hủy diệt, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.”
Nghe vậy, cả Tô Khả Hân lẫn Tô Nhiên đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Sau khi tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Lâm Thiên Sinh, hai người tự nhiên không hề có chút nghỉ ngờ nào trước những gì Lâm Thiên Sinh nói.
Chỉ là chuyện lần này thật sự quá mức đáng kinh ngạc mà thôi.
Một lát sau, Tô Nhiên đột nhiên nhớ tới gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi Thiên Sinh.”
“Thanh kiếm trong tay của Lăng Phong không phải là một bảo vật hiếm có sao?”
“Sao vừa rồi anh không mang theo về?”
Cô vẫn không thể hiểu được, thanh kiếm rỉ sét này trông có vẻ kém xa so với thanh kiếm Thanh Phong kia.
Lâm Thiên Sinh hỏi lại: “Kiếm Thanh Phong?”