Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 97

Những người có sức mạnh kinh khủng như anh thường không thể chịu được dù chỉ một hạt cát bay vào mắt.

Lâm Thiên Sinh không để bụng nói: “Em không cần phải suy nghĩ nhiều, bất kể như thế nào, bọn họ cũng là cha mẹ vợ trên danh nghĩa của anh.”

“Đối với việc em nói em thành lập một tập đoàn khác, những chuyện này em không cần phải nói với anh, bởi vì anh cũng không hiểu về kinh doanh.”

Thấy Lâm Thiên Sinh không để vấn đề lúc trước vào lòng, trong lòng Tô Nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó nói: “Em muốn dùng danh nghĩa của anh, mở Tập đoàn Lâm thị bên nhà anh.”

“Kế hoạch sơ bộ của em, số vốn đăng ký là 50 tỷ.”

Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Thiên Sinh hơi ngạc nhiên: “Lập tập đoàn bên nhà anh?”

Hơn nữa vốn đăng ký là 50 tỷ? Tô Nhiên nghiêm túc gật đầu, không giống như đang nói đùa: “Anh không chỉ là con rể của nhà họ Tô, chồng của Tô Nhiên em mà còn là ân nhân lớn của nhà họ Tô.”

“Chúng ta cứ quyết như thế đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ dành thời gian qua chỗ anh xem xét.”

“Em cũng muốn đi tế bái cha mẹ.”

Nghe Tô Nhiên nói như vậy, Lâm Thiên Sinh sững sờ một lát. Lúc này, anh chợt nhớ đến cha mẹ nuôi của mình ở thế giới này. Đã hơn mười nghìn năm rồi.


Lâm Thiên Sinh suy nghĩ hồi lâu, sau đó gật đầu nói:

“Ừm”

Thấy Lâm Thiên Sinh đồng ý, Tô Nhiên vui mừng hôn lên mặt anh, sau đó đứng dậy nói: “Tuyệt, vậy em đi tắm trước đây.”

Sau đó, cô bước lên cầu thang với hai chân dài thẳng tắp được bọc trong chiếc tất đen, uốn éo thân hình duyên dáng lên lầu.

Điều này khiến Lục Tiểu Tiên ở một bên trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó, cô bé nói với Lâm Thiên Sinh với vẻ mặt không thể tin: “Tôi thực sự không thể tin được làm thế nào một người như anh sao có thể để một người phụ nữ gần gũi như vậy, hơn nữa anh con không phản đối cô ấy.”

Cho dù vấn đề này được đặt ở chư thiên vạn giới cũng sẽ khá bùng nổ.

Lâm Thiên Sinh chỉ cười không nói gì.

Cùng lúc đó.

Ở một dãy núi ngoại ô thành phố Giang Nam.

“Cuối cùng cũng tìm được rồi, đúng vậy, chính là ở đây.”


Lăng Quyền đã bỏ ra rất nhiều tiền, dựa theo di vật của Lăng Sơn Thủy, anh ta dẫn theo vài tên trộm mộ cuối cùng cũng tìm được vị trí mộ tổ tiên của mình.

“Cậu chủ Lăng, nghĩa địa tổ tiên của nhà cậu đang ở dưới chân chúng ta.”

Một ông già gầy gò, trong tay cầm một chiếc la bàn, nói với Lăng Quyền ở bên cạnh.

Lăng Quyền nói với vẻ mặt âm trầm: “Tốt quá!”

“Vậy chúng ta bắt đầu khởi công đi!”

Nói xong, anh ta ra lệnh cho vài chiếc máy xúc phía sau chuẩn bị thi công. Ông lão đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút đã!”

Vẻ mặt Lăng Quyền khó hiểu hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Ông lão cầm la bàn nói: “Cậu chủ Lăng, chúng ta đều đã thống nhất từ trước, tôi sẽ giúp cậu tìm mộ tổ tiên.”

“Cậu sẽ đưa quan tài nhà họ Lăng mấy năm trước cho tôi, đồng thời chúng ta sẽ chia đôi bảo vật trong mộ tổ tiên của cậu.”

Lăng Quyền nói: “Đương nhiên.” Nói xong, anh ta lại vung tay về phía sau. Sau đó, một chiếc xe tải từ từ chạy tới chỗ anh ta rồi dừng lại.

Lăng Quyền sải bước đi tới thùng xe, dùng một tay xé ra một mảnh vải đen, bên dưới lộ ra một cỗ quan tài.

Vừa nhìn thấy chiếc quan tài cổ xưa, đôi mắt ông lão chợt sáng lên, ông ta vội vàng bước tới đón đỡ.

Hai bàn tay già nua nhăn nheo không ngừng vuốt ve quan tài, hưng phấn nói: “Đúng vậy, đây là quan tài của trưởng lão Tà Vô Ảnh của Quỷ Sát Tông!”

Ngay sau đó, ông lão quay sang Lăng Quyền hỏi: “Mấy người không lấy đi thứ gì bên trong chứ?”

Lăng Quyền nói: “Ngoại trừ chiếc vòng ngọc mà Lăng Phong lấy đi lúc trước, vật phẩm bên trong vẫn không hề thiếu.”

Bình Luận (0)
Comment