Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 32

136 

Thấy Vệ Tu mở miệng bênh vực Từ Doãn Xuân, mẹ Vệ đau lòng khôn xiết: “Con nên xem lại thái độ của nó với con trong kỳ mẫn cảm! Nó không cho chúng ta lại gần con, nó coi con như vật sở hữu của riêng mình! Có lý nào lại như thế chứ!”

Vệ Tu: “Có vấn đề gì sao? Con vốn dĩ là ‘thiếu gia’ của cậu ấy mà.”

Mẹ Vệ: “?”

Đây… chắc chắn là thằng hồ ly tinh này đã rủ rỉ rù rì bên tai Vệ Tu rồi!

Mẹ Vệ quay sang mắng Từ Doãn Xuân: “Đồ không có gia giáo! Cha mẹ cậu dạy cậu như thế đấy hả!”

Từ Doãn Xuân không có cha mẹ, từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tam hoàng tử, bị coi như súc vật mà tùy ý đánh chửi, mãi đến năm mười tuổi được Vệ Tu mang đi mới được đối xử như con người, được giáo dục tử tế.

Bởi vậy những lời này với Từ Doãn Xuân chẳng xi nhê gì, nhưng với Vệ Tu lại cực kỳ mẫn cảm.

Mắng thế này thì chẳng khác nào mắng y!

Vệ Tu lạnh mặt: “Cậu ấy là do con chiều ra, con thích cậu ấy như vậy.”

Để thể hiện sự yêu chiều của mình, Vệ Tu duỗi tay đút trà cho Từ Doãn Xuân.

Từ Doãn Xuân khiêu khích uống trước mặt mẹ Vệ, còn tỏ vẻ mãn nguyện: “Thiếu gia thương tôi nhất.”

Mẹ Vệ tức muốn chết luôn.

Là một trong những nhân vật phản diện của truyện, bà là kiểu gia trưởng cổ hủ điển hình, ra sức chia rẽ Vệ Tu và Thẩm Tích, đồng thời lại một lòng hy vọng Vệ Tu và Quý Thần sớm sinh ra một Alpha cấp S.

Bởi vậy thấy Vệ Tu không chịu nghe lời, bà cả giận quát: “Con đừng ham thói hưởng thụ nhất thời! Một Beta tầm thường như nó làm sao có khả năng sinh con nối dõi cho con?”

Bà tự cho rằng chỉ cần nhắc đến chuyện con cái Vệ Tu sẽ nhận ra tầm nghiêm trọng mà tỉnh ngộ ngay lập tức.

Nhưng Vệ Tu nghe xong chỉ cười gằn: “Không sao, con bị liệt dương, vốn không sinh được.”

Mẹ Vệ: “???!!!”

Từ Doãn Xuân bị sặc trà, vừa cười vừa ho.

Mẹ Vệ khiếp vía nói năng lắp bắp: “Con con con! Con dám nói thế trước mặt mẹ sao!”

Vệ Tu: “Mẹ nói chuyện sinh con với con, chẳng phải là bảo con đi làm tình với người ta à Mẹ nói được, cớ sao con lại không nói được?”

137

Mẹ Vệ không phản bác nổi, tức tối bỏ đi.

Từ Doãn Xuân vẫn cười không ngừng, Vệ Tu vừa vỗ lưng cho hắn vừa chê bai: “Nom có bẩn không!”

Từ Doãn cười ngã thẳng vào lòng Vệ Tu, Vệ Tu đẩy không ra, đành tiếp tục chê bai: “Chẳng có chút đứng đắn nào!”

Một hồi lâu sau, cuối cùng Từ Doãn Xuân mới ngừng cười, hắn chỉ vào cái chén: “Thiếu gia, trà.”

Vệ Tu nổi giận: “Tự đứng dậy mà uống!”

Từ Doãn Xuân kêu ca: “Hồi nãy anh đâu có vậy, rõ ràng anh bảo anh thích chiều tôi mà!”

Vệ Tu: “Cút! Tôi nói rồi, tôi không nuông chiều cậu nữa!”

138

Từ Doãn Xuân tủi thân, đành tự mình uống trà.

Cuối cùng hắn lại nhớ đến việc vừa rồi Vệ Tu dám nói với mẹ Vệ rằng mình bị liệt dương, không nhịn được cười: “Thiếu gia mà còn nói thế, sau này chẳng ai dám lấy anh đâu.”

Nụ cười trên mặt Vệ Tu biến mất: “Không thèm.”

Từ Doãn Xuân: “Nhưng thiếu gia hot lắm nhé, có vị hôn phu, còn có thằng bạn thân vì anh mà từ A thành O, rồi trong trường còn một đại mỹ nhân thích anh nữa…”

Vệ Tu lạnh mặt: “Cậu ganh tị thế thì tôi nhường cậu hết.”

Từ Doãn Xuân: “Không cần, tôi không thèm kết hôn, tôi muốn cả đời hầu hạ thiếu gia…”

Nghe đến đây, sắc mặt Vệ Tu dịu đi.

Rồi Từ Doãn Xuân lại tiếp lời: “… Sau này thiếu gia kết hôn tôi cũng sẽ coi người ta như thiếu gia, thiếu phu nhân mà hầu hạ.”

Mặt Vệ Tu lại xị xuống.

Vệ Tu tức giận, về phần vì sao tức giận chính y cũng không rõ.

138

Sau bữa sáng, Vệ Tu vẫn tức tối, Từ Doãn Xuân cũng chẳng hiểu Vệ Tu tức cái gì.

Vệ Tu hay tức giận, Từ Doãn Xuân thường mặc kệ y, bởi vì dù sao Vệ Tu cũng hay giận dỗi vô cớ rồi lại tự hết, tính đại thiếu gia thất thường thế đấy.

Nhưng hôm nay hắn lại muốn trêu Vệ Tu, biết rõ Vệ Tu không vui mà vẫn bám dính lấy lưng y đòi cõng, quấn quýt suốt đường đến tận phòng tắm.

Vệ Tu đẩy hắn xuống, hắn lại mặt dày nhào lên phía trước nịnh nọt: “Thiếu gia nhà tôi đẹp trai quá xá.”

“Sau khi sống lại vết sẹo trên người không còn, vết sẹo trên lông mày cũng biến mất, càng đẹp trai hơn.”

Vệ Tu liếc nhìn bản thân trong gương, vết sẹo từng giúp y đổi lấy Từ Doãn Xuân mang về đã không còn nữa.

Tiếc thật.

Vệ Tu lạnh lùng nói: “Tôi muốn thay đồ, cút ra.”

Từ Doãn Xuân: “Không.”

139

Vệ Tu đuổi không đi, cởi luôn áo trước mặt hắn.

Từ Doãn Xuân vừa nhìn đã che mắt: “Thiếu gia, anh thay đổi rồi! Nam đức của anh đâu rồi!”

Vệ Tu liếc hắn một cái, không nói lời nào.

“Trước kia anh chẳng bao giờ cởi đồ trước mặt người khác, anh không sợ tôi thấy thủ cung sa của anh sao?”

“Tôi có thủ cung sa lúc nào!”

“Anh chắc chắn có! Ngay cả trước mặt tôi anh cũng không cởi.”

“Mặc kệ cậu đấy.”

Từ Doãn Xuân chợt nghĩ tới gì: “Không đúng, hồi nhỏ chúng ta còn tắm chung, nhưng từ một ngày nào đó anh bỗng không cởi đồ nữa.”

Hồi bé, Vệ Tu chê hắn tắm rửa không sạch, luôn tắm cho hắn, cuối cùng để bớt việc hai người quen thói tắm chung luôn.

Bọn họ đã nhìn thấy hết cơ thể của nhau, cũng chẳng ngại ngùng gì.

Nhưng bỗng một ngày, Vệ Tu không còn tắm chung với hắn nữa, thậm chí không thay đồ trước mặt hắn.

Cũng từ khi đó, Vệ Tu trở thành một người đàn ông “thuần khiết” đến lạ.

Vệ Tu khựng lại, lập tức phản bác: “Cậu nghĩ nhiều rồi!”

“Không… chắc chắn không phải do tôi nghĩ nhiều…” Một tia sáng loé lên trong đầu Từ Doãn Xuân: “Tôi nhớ ra rồi! Là lần anh đi dẹp loạn ở Thạch Châu!”

Vệ Tu nín thở, không ngờ trí nhớ Từ Doãn Xuân lại tốt đến vậy.

“Lần đó tôi bị bệnh, không đi theo anh xuất chinh!” Từ Doãn Xuân nói: “Kết quả lúc anh trở về thì biến thành người đại diện cho nam đức! Ở Thạch Châu đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có!”

“Chắc chắn có!”

“Anh bị thương? Hay trúng độc?”

Vệ Tu thẹn quá hoá giận: “Tôi nói không có là không có! Việc đáng nhớ thì không nhớ, chỉ nhớ mấy chuyện tào lao! Sáng bảo cậu dọn quần áo cậu đã dọn chưa! Rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần cậu mới chịu nghe! Trong mắt cậu có còn coi tôi là thiếu gia không? Nói phục vụ tôi chỉ toàn là nói mồm!”

Vệ Tu lại bắt đầu lải nhải, Từ Doãn Xuân bịt tai chạy trốn: “Không nghe không nghe! Con rùa niệm kinh!”

Thấy Từ Doãn Xuân cuối cùng cũng chạy mất, bấy giờ Vệ Tu mới thở phào nhẹ nhõm.

Suýt nữa thì lộ.

Bình Luận (0)
Comment