38
Nghe Vệ Tu đau lòng vì mình, sắc mặt Từ Doãn Xuân lập tức thay đổi, chuẩn bị “òa khóc”, sau đó giơ tay khoe vết thương, ra vẻ mình vừa chịu đựng nỗi ấm ức lớn lao nhường nào.
Nhưng ngay trước khi tiếng “òa” kịp bật ra, Thẩm Tích lên tiếng: “Tôi thấy Vệ Tu cũng không thể rời xa cậu đâu nhỉ.”
Từ Doãn Xuân lập tức thu lại biểu cảm: “Hửm?”
Từ Doãn Xuân lộ ra nụ cười giảo hoạt, lập tức quay sang nói với Vệ Tu: “Chẳng lẽ thiếu gia đang nhớ em sao?”
Vệ Tu: “!”
Từ Doãn Xuân: “Anh chỉ mượn cớ để nhìn em thôi à?”
Vệ Tu: “Anh chỉ lo cho an nguy của em thôi!”
Từ Doãn Xuân: “Em mới ra ngoài chưa đầy nửa ngày, vậy mà thiếu gia đã nhanh chóng nhớ em đến vậy rồi sao? Lúc trước là ai nói mình có thể chịu được cả năm, sao giờ lại dính người như vậy?”
Vệ Tu: “Không cho phép em nói bậy!”
Từ Doãn Xuân: “Có phải hối hận vì để em ra ngoài không? Hối hận rồi thì mau dẫn em về nhà đi!”
Vệ Tu: “Không có cửa đâu!”
Vệ Tu cúp máy.
39
Từ Doãn Xuân đắc ý, quay sang nói với Thẩm Tích: “Thiếu gia dính người thế đấy, từ trước đến giờ luôn không rời xa tôi được.”
Thẩm Tích: “…”
Mười ngón tay của Từ Doãn Xuân lướt phím, nhanh chóng nhắn một đống tin trêu chọc Vệ Tu.
Từ Doãn Xuân thở dài: “Thiếu gia thích tôi quá mà, thật chẳng biết làm sao với anh ấy!”
Thẩm Tích nhìn hắn trở mặt nhanh như bánh tráng, thực sự không biết phải đánh giá thế nào.
Thôi… tôn trọng, chúc phúc.
40
Ở nhà, Vệ Tu nhìn Từ Doãn Xuân không ngừng nhắn tin cho mình, dứt khoát tắt luôn điện thoại.
Lý nào lại vậy!
Y chỉ quan tâm đến Từ Doãn Xuân! Vậy mà Từ Doãn Xuân lại được đà lấn tới, còn bảo y dính người?
Lý nào lại vậy!
Vệ Tu đá văng hình ảnh của Từ Doãn Xuân trong lòng mình sang một bên, chuyên tâm làm việc.
41
Nửa tiếng sau, Từ Doãn Xuân phiên bản chibi bị Vệ Tu đá văng lặng lẽ thò đầu ra.
Tiểu Xuân bé nhỏ khóc lóc giơ cánh tay bị thương đòi thiếu gia dỗ dành… Tiểu Xuân chibi trong lòng Vệ Tu nhanh chóng phình to, lấp đầy trái tim của y, khiến Vệ Tu không kìm được mà đưa tay định cầm điện thoại.
Nhưng ngay khi Vệ Tu chuẩn bị gọi cho Từ Doãn Xuân, y chợt tỉnh táo.
Y, Vệ Tu, sống đến hai đời, từ bao giờ lại dễ dàng phân tâm như vậy?
Chắc chắn là do sau khi bước vào thế giới ABO bị ảnh hưởng bởi pheromone rồi!
Nói ra thì kỳ mẫn cảm của y cũng sắp đến.
Từ khi y và Từ Doãn Xuân hoàn toàn đánh dấu nhau, y chưa từng trải qua kỳ mẫn cảm, không biết lần này có còn khó chịu như trước không.
Vệ Tu uống chút thuốc ức chế, sau đó lại lao đầu vào công việc.
42
Sau khi uống thuốc ức chế, đầu óc Vệ Tu quả nhiên tỉnh táo hơn chút.
Nhưng sự tỉnh táo ấy chẳng kéo dài bao lâu, chẳng mấy chốc y lại nhớ đến Từ Doãn Xuân.
Y nhớ cảm giác ôm Từ Doãn Xuân, nhớ hương hoa quế ở trên người hắn.
Y không tự chủ được mà bước ra vườn hoa, tỉ mỉ ngửi những cây hoa quế mà Từ Doãn Xuân đã trồng cho mình.
Nhưng y vẫn thấy chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Y vào phòng ngủ, nằm úp xuống vị trí giường của Từ Doãn Xuân, vùi đầu vào chiếc gối hắn từng dùng.
Đáng tiếc là sáng sớm nay y đã thay ga giường và vỏ gối, trên đó chỉ còn mỗi mùi nước giặt.
Y chịu không nổi, lại mở tủ quần áo, tìm một bộ đậm mùi hoa quế nhất trong đống quần áo của Từ Doãn Xuân.
43
Vệ Tu láng máng nhận ra hành động của mình có phần bất thường.
Nhưng y nhớ Từ Doãn Xuân đến mức không chịu nổi, căn bản không khống chế được bản thân.
Đến khi tỉnh táo lại, quanh y đã ngập tràn quần áo của Từ Doãn Xuân.
Trong lòng y còn ôm một chiếc áo ngủ mà Từ Doãn Xuân từng mặc nhưng chưa kịp giặt, y ngửi đi ngửi lại, thậm chí không nhịn được mà hôn áo ngủ một cái.
… Nhớ Tiểu Xuân.
… Muốn hôn Tiểu Xuân.
… Muốn thành kết, muốn Tiểu Xuân mang thai, muốn cùng Tiểu Xuân sinh em bé.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Vệ Tu lập tức biết mình gặp chuyện rồi.
Bọn họ đã sớm thỏa thuận, qua vài năm nữa mới sinh con, sao giờ y lại nảy ra ý nghĩ này?
… Kỳ mẫn cảm của y đã đến.
… Triệu chứng của kỳ mẫn cảm cũng thay đổi rồi.
Vệ Tu muốn gọi điện bảo Từ Doãn Xuân trở về nhưng điện thoại lại hết pin.
Lúc này y đã hoàn toàn đánh mất lý trí, đến cả cách sạc pin cũng quên, loay hoay nửa ngày, trong đầu chỉ còn lại Từ Doãn Xuân của y.
Tiểu Xuân sao vẫn chưa về?
Có phải Tiểu Xuân không cần y nữa hay không?
Vệ Tu càng nghĩ càng thấy khó chịu, đành tiếp tục vùi mình vào đống quần áo của Từ Doãn Xuân.
44
Cuối cùng Từ Doãn Xuân vẫn về nhà sớm.
Buổi chiều hắn gửi một đống tin nhắn trêu chọc Vệ Tu, Vệ Tu không đáp lại hắn, hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Nhưng đến tối hắn gửi một tin “Nhớ thiếu gia rồi”, Vệ Tu lại không trả lời.
Gửi thêm một tin “Vậy em không về nhà nữa”, Vệ Tu vẫn không phản ứng.
Hắn lập tức gọi điện, kết quả phát hiện Vệ Tu đã tắt máy.
Lúc đó Thẩm Tích đoán: “Chắc anh ta giận dỗi chăng.”
Từ Doãn Xuân nói: “Không, chắc chắn thiếu gia gặp chuyện gì rồi.”
“Tôi nói không về nhà, thiếu gia không lập tức gọi điện mắng tôi một trận, chắc chắn anh ấy đã gặp chuyện!”
Từ Doãn Xuân nhất quyết đòi về nhà, Thẩm Tích không còn cách nào đành để hắn đi.
45
Nhưng khi Từ Doãn Xuân về đến nhà, trong nhà tối om, gọi vài tiếng cũng không thấy ai trả lời.
Từ Doãn Xuân tìm khắp nhà một lượt, cuối cùng phát hiện Vệ Tu trong phòng thay đồ.
Trong phòng, một nửa tủ quần áo trống rỗng, toàn bộ quần áo của hắn đều nằm dưới sàn.
Vệ Tu dùng quần áo xếp thành một không gian giống tổ chim, ôm áo ngủ của hắn, cuộn mình ngủ bên trong.
… Thiếu gia đang xây tổ.
Từ Doãn Xuân biết xây tổ là hành vi đặc trưng của một số Alpha trong kỳ mẫn cảm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy.
“Thiếu gia?” Từ Doãn Xuân khẽ gọi.
“Tiểu Xuân?” Vệ Tu tỉnh dậy: “Là em sao?”
Từ Doãn Xuân nhìn thấy một vệt nước mắt trên mặt Vệ Tu, trái tim lập tức mềm nhũn.
“Em về rồi.” Từ Doãn Xuân nói, đưa tay ra: “Thiếu gia ở đây bao lâu rồi? Ăn uống gì chưa? Ra ngoài trước đã…”
Lời còn chưa dứt, “vèo” một cái, Từ Doãn Xuân bị Vệ Tu kéo vào trong tổ.
Từ Doãn Xuân kinh ngạc.
Cạm bẫy gì đây! Dám dùng thiếu gia đáng yêu làm mồi nhử!
46
Từ Doãn Xuân bị Vệ Tu đè trong tổ làm một trận.
Kỳ ph.át tì.nh của Từ Doãn Xuân chưa đến, thế nên sau khi làm một lần đầu óc hắn vẫn tỉnh táo.
Tuy nhiên Vệ Tu thì khác, với tư cách là một Alpha cấp S, kỳ mẫn cảm của y vốn đã nghiêm trọng hơn người bình thường. Lần này lại xuất hiện thêm triệu chứng mới như làm tổ, khao khát bạn đời, làm xong một lần vẫn chưa tỉnh táo.
“Cả ngày thiếu gia vẫn chưa ăn gì đúng không?” Từ Doãn Xuân bò dậy: “Em đi làm chút đồ ăn trước, kẻo lát nữa lên cơn đến sức ăn cơm cũng không còn.”
Nhưng hắn vừa bước ra ngoài một bước thì chân đã bị Vệ Tu nắm chặt.
“Thiếu gia?” Từ Doãn Xuân nghi hoặc quay đầu.
“Tiểu Xuân…” Vệ Tu bất an nhìn Từ Doãn Xuân: “Tiểu Xuân không cần thiếu gia nữa sao?”
Trái tim của Từ Doãn Xuân lập tức tan chảy.