"Em có chuyện gì sao?" Giang Đạp Ca đang cởi giày, sau khi đi báo cáo xong hôm nay, hắn mời Đổng Đông đi uống trà sữa và ăn cơm, sau khi trò chuyện mới biết hai người còn học cùng chuyên ngành. Đổng Đông lúc đầu còn nghĩ rằng hai người sẽ có thể đến lớp cùng nhau, nhưng khi nghe nói rằng Giang Đạp Ca không sống nội trú, khuôn mặt người kia liền trở nên cứng đờ, còn Giang Đạp Ca liền thay đổi chủ đề đang nói dở.
Trên đường trở về, Du Thuật cũng rất ít khi lên tiếng, phải nói là nguyên cả ngày hôm nay cậu đều rất trầm mặc.
Du Thuật: "Mệt mỏi."
Giang Đạp Ca thân mật đi theo Du Thuật, xoa xoa vai cậu: "Lại đây, anh xoa bóp cho em."
Du Thuật nhắm mắt lại suy nghĩ.
Hai người đều không phải chuyên nghiệp, Đổng Đông dành ít nhất năm hoặc sáu giờ mỗi ngày ở cùng với Giang Đạp Ca, mặc dù Giang Đạp Ca có EQ thấp cũng không biết nháy mắt ra hiệu, nhưng hắn không thể chịu được cái cách quấy rầy của Đổng Đông.
Hôm nay, mỗi lần Du Thuật muốn xen vào đều bị làm lơ, Giang Đạp Ca đầu óc đơn thuần cũng không phát hiện có điều gì không ổn, ba người cùng nhau đi lại giống như Du Thuật mới là người cản trở hai người họ.
"Đủ rồi, anh đừng động vào em." Du Thuật không kiên nhẫn thoát khỏi tay Giang Đạp Ca.
Mặc dù không biết tại sao tâm trạng của Du Thuật không được tốt, nhưng Giang Đạp Ca bị mắng riết cũng thành quen, nên để cho Du Thuật một khoảng không yên tĩnh, một mình hắn đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Kể từ khi quyết định thuê nhà, Giang Đạp Ca đã học nấu ăn, hắn vừa cầm sạn chuẩn bị sới đồ ăn thì điện thoại di động trong phòng khách của hắn reo lên.
"Bé Thuật ơi, trả lời điện thoại cho anh với."
Du Thuật có chút khó chịu mà cần lên nghe.
Đổng Đông.
Đúng là âm hồn bất tán?
"Alo, Đạp Ca, cậu có ở nhà không? Hôm nay bạn cùng phòng của tôi không có ở đây, tôi lại không có mang chìa khóa, cậu giúp đỡ tôi một chút đi!"
"Không có chìa khóa thì đi khách sạn đi. Giang Đạp Ca là mẹ cậu hay là cha cậu? Cậu không thấy phiền toái sao?!"
Sau khi mắng Đổng Đông một tràn xong, Du Thuật liền cúp điện thoại.
"Không phải... Giọng điệu của em có quá đáng không... Cậu ta không có nói bậy bạ gì chứ?" Giang Đạp Ca nghe thấy tiếng hét lập tức đi ra, Đổng Đông dù sao cũng là anh em chơi cùng của hắn, hôm nay đi báo cáo cũng giúp đỡ hai người rất nhiều. Tâm trạng Du Thuật đang không tốt lại đi đổ lỗi cho người khác, Giang Đạp Ca có chút không hiểu.
Du Thuật đã tức giận, còn có thái độ bảo vệ người ta của Giang Đạp Ca giống như là đang nói cậu chửi người ta một cách vô lý vậy.
"Được, anh đi ở chung với người ta đi, em đi ra ngoài!" Hai mắt Du Thuật đỏ hoe, Giang Đạp Ca là cái tên EQ thấp tứ chi xung sức, t*ng trùng đầu não nhưng đầu óc vẫn rất kém phát triển, không phân biệt được người kia có hứng thú với hắn hay là có ý tứ gì khác với hắn.
Giang Đạp Ca nắm lấy tay cậu: "Em có thể đừng..." Cố tình gây sự.
Nghĩ đến việc trên Internet nói rằng đây là câu nói gây khó chịu nhất khi hẹn hò, Giang Đạp Ca đột ngột nín bặt.
"Cố tình gây sự đúng không? Đồ khốn nhà anh... Buông em ra!" Du Thuật nức nở chạy ra khỏi nhà.
Con bướm của mẹ, chuyến này tàn đời rồi ông giáo ạ.
Du Thuật rất hiếm khi khóc ngoại trừ lúc ở trên giường, khi cậu khóc lại rất khó dỗ dành, Giang Đạp Ca liền cúp điện thoại của Đổng Đông liền chạy đuổi theo cậu ra ngoài.
Du Thuật lau nước mắt, không quen thuộc với nơi này, cậu cũng không biết có thể đi nơi nào khác nữa.
"Du Thuật?"
Đúng là oan gia ngõ hẹp, cậu vừa mới chạy đi chưa được bao lâu Giang Đạp Ca đã gọi điện kêu người ta tới?!
"Sao cậu lại khóc vậy? Có mâu thuẫn gì với Đạp Ca hả?" Đổng Đông lộ ra vẻ lo lắng, đáng tiếc kỹ năng diễn xuất của người kia còn quá kém cỏi, Du Thuật có thể nhìn ra sự gian xảo trong mắt đối phương.
"Không, Giang Đạp Ca chỉ là... là... hơi quá đáng một chút, cho nên tôi..." Du Thuật nhéo lòng bàn tay, ép đỏ mặt ra vẻ ngượng ngùng.
Giang Đạp Ca từ xa đuổi theo, xin lỗi Đổng Đông, lạnh mặt nói: "Xin lỗi, thật sự không được, chị dâu cậu không quen ở chung với người khác."
Nói xong, hắn bế Du Thuật còn đang hờn dỗi rời đi.
Đổng Đông mặt không chút thay đổi nhìn bóng lưng của hai người, các đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
"Thả em xuống! Giang Đạp Ca!"
"Nếu em không muốn bị nhìn người khác nhìn thấy là anh đang hôn em ở ngoài đường, thì về nhà rồi chúng ta từ từ nói chuyện."
Du Thuật quay đầu liếc nhìn Đổng Đông còn đang đứng ở đó, âm thầm hạ quyết tâm xông lên hôn lấy môi Giang Đạp Ca.
Rồi mắc gì hoảng sợ bỏ chạy, lúc nảy không phải Giang Đạp Ca vội vàng đuổi theo ra ngoài sao?
Người yêu đang tới thời kì ngỗ ngược hay sao ấy, mấy hôm nữa chắc sẽ bình thường lại thôi.
__
Lời tác giả:
Chương tiếp theo cosplay hầu gái
Mấy chương nữa là hoàn thành!