Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Mất Kiểm Soát

Chương 14

Bạc Lỵ không lo lắng về việc không tìm được Terry dù đã mất danh thiếp.

Đây không phải thời hiện đại, mọi người thờ ơ với nhau. Nếu Terry thực sự tổ chức tiệc, cô chỉ cần vào thành phố hỏi thăm, sẽ có người tốt bụng kể hết mọi chuyện về anh ta.

Bữa sáng là thịt thỏ do Erik đi săn về.

Cậu lột da thỏ ngay trước mặt cô — dùng dao găm rạch một đường ở bụng thỏ, rồi hai tay nắm chặt vết rạch, dùng sức kéo về hai bên, trực tiếp lột toàn bộ da thỏ xuống.

Bạc Lỵ vô cùng ngạc nhiên, thậm chí muốn xin cậu bắt thêm một con thỏ nữa để cô thử lột.

Nhưng tiếc là cô không dám.

Sau bữa sáng, Erik dùng nước dập tắt đống lửa, đá thêm ít đất phủ lên tro tàn, cuối cùng dùng ủng giẫm chặt đất.

Sau một loạt động tác, hầu như không còn thấy dấu vết của đống lửa.

Phải thừa nhận rằng, lôi kéo Erik là lựa chọn đúng đắn nhất của cô kể từ khi xuyên không đến đây.

Cậu dường như có kinh nghiệm sinh tồn ngoài trời rất phong phú, động tác lạnh lùng mà nhanh nhẹn, trước tiên thu dọn lều, gấp cùng với chăn len, sau đó buộc vào phía sau yên ngựa, cuối cùng đặt ba lô leo núi ngang qua phần sau yên ngựa, dùng dây da thô buộc chặt.

Ở thời hiện đại, ngựa là món xa xỉ trong những thứ xa xỉ.

Nhiều người dù đã cưỡi ngựa, cũng chỉ là dưới sự đi kèm của huấn luyện viện cưỡi ngựa.

Người bình thường hoàn toàn không biết làm sao để tiếp cận ngựa an toàn, làm sao để điều chỉnh yên ngựa mà không làm ngựa hoảng sợ.

Dù việc ở cùng Erik đầy rẫy nguy hiểm, nhưng phải thừa nhận rằng, nếu không có cậu, có lẽ cô đã chết dưới họng súng của người quản lý — hoặc dưới vó ngựa của Caesar.

Bạc Lỵ không quên rằng, khi Caesar phát điên, nó đã từng cắn đứt tai một người chăm sóc.

Erik đã giúp cô rất nhiều.

Cô không kìm được nói với Erik: “… Cảm ơn cậu.”

Ra ngoài, nói thêm vài câu cảm ơn chắc chắn không có gì sai.

Erik như thể không nghe thấy, lên ngựa, nắm dây cương.

Bạc Lỵ vừa định nói “Tôi có thể tự lên được”, cậu đã cúi người xuống, giống như lần trước, kẹp ngang hông cô, nhấc cô lên.

Bạc Lỵ chỉ có thể nuốt lời vào trong.

Cô vẫn nhớ nội dung trên danh thiếp — Terry ở khách sạn tại New Orleans, chỉ là không biết từ đây đến New Orleans xa bao nhiêu.

Cả đường đi không ai nói gì.

Bạc Lỵ nhìn chằm chằm vào phong cảnh dọc đường, trong đầu chưa bao giờ hỗn loạn đến thế.

Thực ra ban đầu cô chẳng hề muốn thành lập gánh xiếc, sở dĩ nói vậy, hoàn toàn là để lôi kéo Erik.

Sau đó nói muốn viết kịch bản phù hợp cho diễn viên dị hình, để khán giả biết họ cũng là những con người sống động, cũng là để lôi kéo cậu.

Cậu luôn không nói gì, khó đoán được suy nghĩ, hành vi không thể dự đoán.

Cô chỉ có thể dùng những người có trải nghiệm tương tự như cậu để công phá sự phòng bị trong lòng cậu.

Chỉ có như vậy mới có thể tăng khả năng sống sót dưới tay cậu.

Cô không ngờ Terry sẽ tìm đến tận nơi.

Như vậy, nguồn lực và tiền bạc để mở gánh xiếc đều có.

Nếu cô không thành lập gánh xiếc, có lẽ sẽ khiến cậu nghi ngờ, chỉ có thể cắn răng thực hiện những gì mình đã nói.

Vùng đầm lầy chẳng có gì đáng xem, toàn là những cây bách trụi lá cao lớn âm u, trên cành mọc đầy rêu dày, địa y màu xanh thẫm buông xuống, đung đưa trong gió.

Bạc Lỵ nhìn mãi, vô ý ngủ thiếp đi, khi cô tỉnh dậy, trời đã tối.

Xung quanh không còn là rừng bách đầm lầy nữa, mà xuất hiện vài ngôi nhà nông thô sơ, trong hàng rào nuôi lợn, bò, cừu.

Đường là đường bùn trơn trượt, cứ vài bước lại có một đống phân ngựa.

Khi đến gần thành phố, sương mù lại trở nên dày đặc hơn, hiện lên màu nâu vàng bẩn thỉu.

Trên đường đã có đèn gas, nhưng vì sương quá dày, ánh đèn như bị sương mù hấp thụ, không lọt ra chút ánh sáng nào.

Bạc Lỵ không kìm được nhíu mày, dùng tay che mũi, cảm thấy không khí ở đây thực sự còn khó chịu hơn cả đường phố hiện đại.

Erik dường như đã từng đến New Orleans, dù sương mù dày đặc như vậy, cậu vẫn không khó khăn gì tìm được vị trí khách sạn.

Lúc này, cậu ngả người về phía trước, dường như muốn vứt dây cương lên cọc buộc ngựa.

Bạc Lỵ vội vàng ngăn lại — sợ cậu không thấy động tác của mình, cô gần như đưa tay ôm lấy eo cậu: “Khoan đã, cậu có biết cửa hàng quần áo ở đâu không?”

Erik dừng lại một chút, rồi mới cầm lại dây cương, vỗ nhẹ một cái trên lưng ngựa, đi về hướng khác.

Bạc Lỵ thở phào nhẹ nhõm.

Sau một đêm lên men, mùi trên người cậu đã trở nên khá kỳ lạ, mùi mồ hôi, mùi tanh máu và mùi lá mục của đầm lầy trộn lẫn vào nhau, nếu không thay quần áo, có lẽ vừa vào khách sạn đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Bạc Lỵ nghĩ đến cảnh tượng đó, không khỏi rùng mình.

Erik không thích xuất hiện trước mặt người khác, càng không thích bị người khác nhìn chằm chằm.

Nếu thực sự xảy ra cảnh đó, có lẽ cậu sẽ tàn sát đẫm máu.

Cửa hàng quần áo sắp đóng cửa, Bạc Lỵ phải năn nỉ mãi, mới thuyết phục được ông chủ cho họ vào.

Không biết vì lý do gì, ông chủ không lấy làm lạ với chiếc mặt nạ trên mặt Erik, lấy thước dây từ cổ xuống, bắt đầu đo kích thước cho họ.

“Sáu feet hai inch…”(*) Ông chủ lẩm bẩm về chiều cao của Erik: “Mọi người rất may mắn, bình thường cửa hàng không có quần áo lớn như vậy, một vị khách tên Terry đã đặt may khá nhiều quần áo cho những ‘quái nhân’ của anh ta, trong đó có cỡ lớn như thế này. Chúng tôi quen may thêm vài bộ dự phòng, vừa hay còn lại một số, có thể cho mọi người.”

(*) tương đương khoảng 187cm

Bạc Lỵ lập tức cảm ơn ông ta.

Ông chủ dường như coi cô là người quản lý của Erik, bắt đầu trò chuyện với cô:

“Mọi người đến tham gia triển lãm kỳ quan đó phải không? Gần đây trong thành phố có nhiều người đến, đều là vì cuộc triển lãm đó…”

“Không, không.” Bạc Lỵ nói: “Chúng tôi là anh em, cậu ấy là em trai tôi, vừa từ đầm lầy đi săn về.”

Nói xong, cô đưa áo sơ mi và quần cho Erik, bảo cậu đến phòng thay đồ bên cạnh thay.

Ông chủ tiệm đo chiều cao của cô, rồi ngạc nhiên hỏi: “Hai anh em các cậu, một người cao ngất ngưởng, một người thấp bé thế này… Sao vậy, cậu ấy giành hết sữa của cậu trong bụng mẹ à?”

Bạc Lỵ suýt bị sặc nước bọt.

May mà Erik đang ở trong phòng thay đồ, không nghe thấy câu nói đó.

Mẹ, phụ nữ, và sự thân mật — đều là những điều cấm kỵ không thể chạm đến đối với cậu.

Cậu sẽ không cho phép ai đùa cợt về những điều đó.

Bạc Lỵ chợt nghĩ, nếu cô chăm sóc cậu như một người mẹ… liệu cô có sống lâu hơn dưới tay cậu không?

Cô phải thay đổi mối quan hệ “kẻ săn mồi và con mồi” này.

Có lẽ đây là một cách tiếp cận tốt.

Nghĩ vậy, cô quay sang hỏi ông chủ: “Ông có váy không? Váy cỡ như tôi…”

Cuối cùng, Bạc Lỵ mua vài chiếc váy hoa, vài bộ áo sơ mi quần dài, một chiếc mũ rộng vành, một chiếc mũ dạ và một chiếc áo khoác đen.

Erik không có ý kiến gì về quần áo cô chọn, chỉ là khi thanh toán, cậu mua cho mình một đôi găng tay.

Găng tay da màu đen.

Khi cậu chậm rãi đeo đôi găng tay đen đó vào, dùng những ngón tay dài của mình kéo chặt cho đến khi lớp da mỏng và dai căng hoàn toàn trên các khớp xương —

Trong đầu cô bất ngờ hiện lên cảnh trong phim, cảm nhận được bầu không khí của một thợ săn lạnh lùng và tàn nhẫn.

Có lẽ vì sợ hãi, chân cô hơi run.

Bạc Lỵ bảo cậu mặc áo khoác đen, đội mũ rộng vành đen, rồi họ quay về khách sạn.

Trước cửa khách sạn, có vài quý ông đang hút thuốc, thấy họ xuống ngựa, liếc nhìn một cách thờ ơ rồi tiếp tục trò chuyện.

— Đi mua quần áo là một lựa chọn đúng đắn.

Bạc Lỵ không dám tưởng tượng, nếu không đi mua quần áo, những quý ông đó sẽ nhìn họ khinh miệt thế nào.

Khi bị những ánh nhìn như vậy, Erik sẽ làm những điều đáng sợ gì.

Lại thoát nạn rồi.

Nếu đây là một trò chơi, có lẽ giờ đã đạt được thành tựu rồi.

Bạc Lỵ lau mồ hôi lạnh, tìm người phục vụ nam của khách sạn, thuê một phòng — cô định thuê hai phòng, nhưng nghĩ đến sự nguy hiểm của Erik, cô thấy họ ở cùng nhau thì tốt hơn.

Khách sạn có phòng tắm riêng, vị khách trước vừa tắm xong, nước vẫn còn nóng. Người phục vụ nam nói, nếu không ngại dùng nước đã qua sử dụng, tiền tắm có thể rẻ hơn.

Bạc Lỵ lịch sự từ chối, bảo anh ta đun hai thùng nước nóng sạch.

Phòng họ ở tầng ba.

Ở cầu thang, có một đứa trẻ đang phát danh thiếp.

Cậu bé trông chỉ khoảng 12 – 13 tuổi, mặc bộ đồ người lớn, tóc thoa dầu:

“Thưa quý ông, tuần sau, ở đây sẽ tổ chức một cuộc triển lãm kỳ quan chưa từng có — đây là danh thiếp của người tổ chức triển lãm, Ricky Terry!”

Bạc Lỵ nhận lấy xem, tấm danh thiếp này trông đơn giản hơn tấm mà Ricky đưa cho họ trước đó, không có địa chỉ, viền thẻ in họa tiết hoa văn phức tạp, dưới tên có một dòng chữ nhỏ đẹp:

— “Người tổ chức triển lãm kỳ quan”.

Bạc Lỵ cất danh thiếp, nói cảm ơn cậu bé rồi đi lên tầng ba.

Sau khi người phục vụ dẫn họ đến phòng, anh ta nói với họ rằng phòng tắm ở bên cạnh, hiện đang đun nước, khi nước nóng xong sẽ có người đến thông báo.

Bạc Lỵ lại nói lời cảm ơn.

Sau khi đóng cửa, cô chợt nhận ra mình chưa biết Erik có muốn tắm không.

Động vật hoang dã đều không thích tắm.

… Cậu sẽ không phản đối việc tắm rửa chứ?

Bạc Lỵ quay đầu nhìn cậu, chưa kịp nói gì — khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt cô hoa lên, toàn thân đã bị cậu đè xuống đất.

Mặc dù trên sàn trải thảm len dày, nhưng cô vẫn đau đến nỗi suýt kêu thành tiếng.

“… Cậu.” Cô đau đớn hít một hơi: “… lại sao vậy?”

Erik từ trên cao nhìn xuống, không nói lời nào, ánh mắt sau hốc mắt như có thực chất, lướt qua lướt lại trên cổ họng cô.

Cô có vẻ rất đau đớn, rất sợ hãi, trên cổ rịn mồ hôi, trơn ướt nóng bỏng, như cảm giác than hồng ẩm ướt vậy, khiến lòng bàn tay cậu đau nhói.

Nhưng dù cô sợ hãi đến cực điểm, cô vẫn để cậu chạm vào.

Cậu không thích cảm giác này.

Khiến cậu cảm thấy… lúng túng.

Cô dường như rất muốn chạm vào cậu, và để cậu chạm vào.

Chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy.

Kể cả mẹ cậu.

Trong những ngày qua, thứ cậu chạm vào nhiều nhất là xác chết.

Ở cung điện Mazandaran, cậu phụ trách biểu diễn giết người cho nhà vua — tra tấn tù nhân trong phòng hình phạt, hoặc dùng dây thừng giết người trong đấu trường.

Cậu đã chạm vào đủ loại thi thể.

Ấm, lạnh, cứng đờ, đẫm máu, chết không nhắm mắt.

Khi họ còn sống, họ từ chối để cậu chạm vào, sau khi chết lại giống như gia súc ngoan ngoãn, mặc cậu kéo lê.

Cậu là một người lạnh lùng và lý trí, không bao giờ mơ tưởng mình có thể chạm vào người sống.

Nhưng những ngày này, cậu dường như đã chạm vào quá nhiều.

Cô luôn ôm cậu, hôn mặt nạ của cậu, ngủ trong vòng tay cậu, dường như coi cậu là một con thú nhồi bông vô hại cỡ lớn.

Bây giờ, cô thậm chí còn được đà lấn tới, thay quần áo mới cho cậu, đưa cậu đến căn phòng sang trọng, còn định cho cậu đi tắm —

Cô coi cậu là gì?

Thú cưng?

Cậu chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái như vậy, mạch máu đập thình thịch ở thái dương, tính hung hăng trong cơ thể đang ngấm ngầm dâng lên.

Cậu biết cô không có ác ý. Cô chỉ là để bảo toàn tính mạng, cố gắng tốt với cậu trong khả năng của mình.

Tuy nhiên, mỗi lần cô nhìn cậu, mỗi lần ôm cậu, mỗi lần khẽ khàng hôn lên mặt nạ của cậu, đều giống như những cú roi vô hình quất mạnh vào cậu.

Cậu cảm thấy da đầu tê dại, lông tóc dựng ngược, gân cổ nổi lên. Một số bản năng tự vệ thúc giục cậu bóp chết cô ngay lập tức.

Nếu không, sẽ xảy ra… chuyện rất không hay.

Bạc Lỵ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Erik có vẻ thực sự đang cân nhắc có nên giết cô không.

Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ coi đây là cơn phát điên đột ngột của nhân vật chính trong phim kinh dị.

Cô khó khăn thở, cẩn thận chống người dậy, ôm lấy cổ cậu, hôn một cái lên mặt nạ của cậu.

Điều khiến cô lạnh toát từ đầu đến chân là việc hôn mặt nạ của cậu dường như không còn tác dụng nữa.

Cậu nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt sau hốc mắt không có bất kỳ gợn sóng nào, dường như không hề xúc động.

“…”

Cô không nhịn được chửi thầm trong lòng, cái này cũng có thể kháng thuốc sao?

Nỗi sợ hãi như khối chì lạnh lẽo đè nặng trên ngực cô, có lẽ vì quá căng thẳng, cô thậm chí nghe thấy tiếng ồn trắng chói tai.

Lúc này, cô chú ý đến cổ cậu, trên làn da xanh xao, đẫm mồ hôi có một đường gân xanh hơi nổi lên, như một con rắn đang giận dữ, run rẩy —

Bạc Lỵ không suy nghĩ gì, hôn lên đó.

Đó là lần đầu tiên cô hôn lên da trần của cậu.

Cậu như bị côn trùng độc đốt, đột ngột buông cô ra.

Bạc Lỵ ngã xuống đất, thở hổn hển.

Cô nhắm mắt lại, toàn thân đẫm mồ hôi, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, gần như khiến cổ họng cô đau nhói.

Lại chọn đúng rồi, cô thật là thiên tài.

Chỉ là cô dường như đã hình thành một phản xạ có điều kiện kỳ lạ, gặp nguy hiểm là muốn hôn cậu.

Điều duy nhất đáng mừng là cậu cũng hình thành phản xạ có điều kiện tương tự — khi bị cô hôn, sẽ từ bỏ ý định giết cô.

Bạc Lỵ không nói được trong hai loại phản xạ có điều kiện này, cái nào bệnh hoạn hơn.

Cũng không nói được, giữa họ ai là người bị khống chế bởi ai, và ai đang thuần hóa ai.
Bình Luận (0)
Comment