Không lâu sau, Bạc Lỵ không còn thời gian để suy đoán Erik sống ở đâu nữa — Thư mời của Graves đã đến tay cô.
Thư mời cô đến tham gia thử thách vào chiều ngày mai.
Thật lòng mà nói, dù Graves không công khai thách thức hay coi thường cô, Bạc Lỵ cũng tò mò không biết Graves sẽ thiết kế ngôi nhà ma như thế nào.
Bạc Lỵ chưa bao giờ xem thường trí tuệ của người thế kỷ XIX.
Dù sao thì trong thời kỳ cách mạng công nghiệp, có rất nhiều người thông minh hơn cô.
Không nói về quá khứ hay tương lai.
Ngay cả hiện tại cũng có một Nikola Tesla.
Nhưng ngay cả Tesla cũng phải mất gần 5 năm mới thuyết phục được công chúng tin rằng dòng điện xoay chiều là an toàn.
Trong thời gian đó, vô số nhóm lợi ích đã cố gắng cản trở việc dòng điện xoay chiều thay thế dòng điện một chiều.
Điều thực sự thiếu ở mỗi thời đại không phải là trí tuệ và tài năng tiên phong, mà là làm thế nào để vượt qua những giới hạn của các nhóm lợi ích, làm sao để quảng bá thành quả phát minh của mình, làm sao để có được niềm tin từ tầng lớp bình dân.
Chính vì Edison hiểu rõ tầm quan trọng của điều này mà ông ta nổi tiếng và giàu có hơn Tesla.
Sáng hôm sau, Bạc Lỵ đặc biệt mặc một chiếc váy mỏng nhẹ — không có vòng váy, cũng không có nhiều lớp váy lót chồng lên nhau, để tiện di chuyển.
Trang phục của Erik khiến cô bất ngờ.
Cậu vẫn mặc áo khoác đen may cắt gọn gàng như thường lệ, trên mặt đeo mặt nạ, nhưng không còn là loại mặt nạ trống rỗng như sáp nữa, mà là một chiếc mặt nạ kim loại màu bạc.
Điều khiến Bạc Lỵ sốc hơn là cậu thậm chí để lộ nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn của mình.
Trước đây, dù ăn mặc có chỉn chu đến đâu, chỉ cần đeo chiếc mặt nạ trắng đó, cậu trông giống như một kẻ giết người biến thái vô cảm trong phim kinh dị.
Sau khi đổi sang mặt nạ mới, cảm giác ghê rợn phi nhân tính đó quả thật đã giảm đi một chút.
Nhưng cảm giác về cậu lại chuyển từ một kẻ biến thái vô cảm thành một kẻ biến thái giỏi ngụy trang.
Bạc Lỵ: “…”
May mà cô lại thích kiểu này.
Không biết có phải ảo giác của cô không, gần đây cậu dường như ngày càng chú ý đến ngoại hình.
Phải biết rằng, ban đầu ngay cả việc thuyết phục cậu thay một bộ quần áo sạch, cô cũng phải hết sức cẩn thận.
Giờ đây, cậu chủ động xịt nước hoa lên cổ áo, thậm chí còn đổi sang một chiếc mặt nạ mới.
Bạc Lỵ chớp mắt, quan sát kỹ trang phục của cậu.
Cũng lúc này, cô mới phát hiện ra trên cổ tay cậu còn đeo một chiếc đồng hồ cơ khí.
Dù là ở thế kỷ XIX hay hiện đại, đồng hồ cơ khí đều mang tính trang trí hơn là thực dụng.
… Cậu thật sự bắt đầu chỉnh chu bản thân rồi.
Erik quả thật đang chăm chút bản thân vì Bạc Lỵ.
Nhưng cậu không ngờ ánh mắt Bạc Lỵ nhìn cậu lại trực diện đến vậy, mang theo hơi ấm kín đáo, vuốt ve từ khuôn mặt xuống cổ áo, cuối cùng lượn vòng quanh cổ tay cậu.
Bất cứ chỗ nào cậu chăm chút, cô đều nắm bắt chính xác, dùng ánh mắt phác họa đi phác họa lại.
Không khí dường như trở nên đặc quánh.
Cậu bị cô nhìn đến đỏ cả tai, cảm giác xấu hổ trong lòng không kiểm soát được mà dâng trào.
Như bản năng, một phản ứng khó coi nào đó nhanh chóng trỗi dậy.
Tuy nhiên lần này, dù toàn thân khó chịu, cậu cũng không muốn cô rời mắt đi.
Khi cô chăm chú nhìn nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn của cậu, cậu thậm chí có một sự thôi thúc đen tối — một sự thôi thúc mà trước đây cậu tuyệt đối không có.
Muốn ép sát vào cô, bắt cô cảm nhận một chỗ nào đó có đường nét rõ ràng, hỏi cô, tại sao không nhìn nửa mặt bị thiếu sót còn lại.
Bất kể vì lý do gì mà cô nhìn cậu chăm chú, cũng không nên thiên vị như vậy.
Bạc Lỵ phát hiện tai và cổ cậu đều đỏ bừng.
Cô không nhịn được nghĩ, nếu lúc này đi hôn lên khuôn mặt để trần của cậu, mặt cậu có đỏ theo không?
Cô chưa kịp thực hiện ý nghĩ này thì tiếng gõ cửa vang lên.
Bà Freeman báo với họ rằng xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Bạc Lỵ đành tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
Cô đội chiếc mũ rộng vành, thắt dải lụa dưới cằm, định bước ra cửa, bỗng như nghĩ ra điều gì, quay đầu nhìn cậu đầy mong đợi:
“Tôi có thể nắm tay cậu không?”
Erik không nói gì, chỉnh lại áo khoác, bước đến trước mặt cô, dường như ra hiệu cho cô cứ nắm lấy.
Nhưng Bạc Lỵ không còn chiều theo thói quen không nói chuyện của cậu nữa, giả vờ như không thấy động tác của cậu, tiếc nuối nói: “Nếu cậu không muốn thì thôi vậy…”
Cô quay người đi ra cửa.
Ngay lập tức, cậu túm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô trở lại.
Tim Bạc Lỵ đập loạn nhịp.
Cậu vẫn không nói gì, nhưng đã kẹp chặt tay cô vào khuỷu tay mình.
Bạc Lỵ không khỏi vừa muốn khóc vừa muốn cười, ai lại cho người ta nắm tay kiểu này chứ?
Cậu cúi đầu, ánh mắt quét về phía cô: “Còn chưa đi?”
“Đi đi đi.”
Đây là lần đầu tiên Bạc Lỵ đi cùng một người đàn ông. Thêm vào đó, nửa gương mặt lộ ra của Erik trông thật lạnh lùng và quyến rũ, khiến hầu hết mọi người trên đường đều nghĩ rằng Erik là người tình bí ẩn của cô.
Họ thậm chí còn tự đưa ra lý do cho việc Erik đeo mặt nạ — Do thân phận của Bạc Lỵ quá gây tranh cãi, nên vị quý ông này để bảo vệ cả cô lẫn bản thân mà phải che đi nửa gương mặt của mình.
Cuối cùng Bạc Lỵ cũng hiểu được tại sao hôm qua Erik muốn ăn cơm cùng đoàn xiếc, và hôm nay lại để lộ nửa gương mặt. Dù cậu không thích bị người khác nhìn ngắm, nhưng vẫn muốn tuyên bố mối quan hệ của họ với mọi người xung quanh.
Tuy nhiên, có vẻ cậu đã quên mất rằng hiện tại họ chẳng có mối quan hệ gì cả. Cậu chưa từng bày tỏ tình yêu hay nói lời thích cô, vậy mà lại muốn ở bên cô một cách mơ hồ như vậy sao?
Bạc Lỵ rất thích những suy nghĩ tế nhị, khéo léo này của cậu, nhưng cô không thể dễ dàng để cậu toại nguyện được. Vì thế, khi lên xe ngựa, cô đã gỡ tay ra khỏi cánh tay cậu và giả vờ ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Erik dường như liếc nhìn cô một cái, nhưng không cưỡng ép kéo tay cô lại. Bạc Lỵ hơi thất vọng, nên quyết định sau khi xuống xe cũng sẽ không nắm tay cậu nữa.
Cô nói được làm được. Khi xe ngựa dừng lại ở “Ngôi nhà quái dị”, Bạc Lỵ thậm chí không thèm nhìn Erik lấy một cái, chỉ xách váy nhảy xuống xe. Sau đó, cô bỏ mặc Erik phía sau, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với Theodore tiến về phía biệt thự phía trước.
Giữa đường, cô vô tình ngoái đầu lại, liếc nhìn Erik. Cậu đi theo sau cô, nhìn cô và Theodore với vẻ mặt cực kỳ bình thản. Nhưng Bạc Lỵ có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu như đang đốt cháy lưng cô.
Graves đã đợi họ trước cửa biệt thự từ lâu. Trong tưởng tượng của anh ta, Bạc Lỵ là một cô gái già khó ưa, mặt mày chua ngoa, nên mới viết những bài báo gay gắt như vậy. Ai ngờ người thật lại trẻ đẹp đến thế, khiến anh ta phải sửng sốt một lúc.
Tuy nhiên, Graves đã từng gặp nhiều mỹ nhân ở Broadway nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh ta bước tới định hôn tay Bạc Lỵ thì một bàn tay đeo găng đen đột ngột chộp lấy cổ tay anh ta.
Graves chưa từng thấy hành động vô lễ như vậy, đang định nổi giận thì ngước lên đụng phải đôi mắt vàng kim. Erik lạnh lùng nhìn lại.
Thái độ của Bạc Lỵ với cậu càng trở nên lạnh nhạt hơn, cô còn trò chuyện rất vui vẻ với Theodore.
Theodore là thuộc hạ của Bạc Lỵ nên cậu không thể giết được. Nhưng Graves là cái thá gì mà cũng dám định hôn tay Bạc Lỵ?
Lần đầu tiên trong mắt cậu lộ ra sát khí nồng đậm như vậy, lực trên tay càng lúc càng mạnh. Gần như ngay lập tức, mồ hôi lạnh của Graves tuôn ra, kinh hoàng nghe thấy xương cổ tay mình phát ra tiếng kêu rắc đáng sợ.
Như thể chỉ trong tích tắc nữa thôi, cổ tay anh ta sẽ bị bẻ gãy, máu sẽ phun ra xuyên qua da thịt. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Bạc Lỵ đặt tay lên tay Erik.
Chưa đầy một giây, sức mạnh như thép nguội sắt đúc ấy đã biến mất. Bạc Lỵ không tốn chút sức nào đã gỡ được tay Erik ra. Như sợ cậu ra tay lần nữa, cô từ từ đan ngón tay với cậu, nắm chặt tay cậu.
“Xin lỗi, Graves tiên sinh.” Cô nói với vẻ mặt chân thành: “Bạn tôi không biết ngài định hôn tay tôi theo phép xã giao, cậu ấy tưởng ngài định làm điều gì không hay…”
Graves toát mồ hôi lạnh, cổ tay vẫn còn đau âm ỉ. Bạn của Bạc Lỵ đúng là một kẻ điên, nếu không phải đã tuyên bố rộng rãi, anh ta thực sự muốn đuổi cả hai người này đi ngay lập tức.
Nhưng hôn tay một cô gái chưa chồng quả thật không phải là hành vi lịch thiệp, Graves đành phải bỏ qua, nghiến răng nói: “… Không sao.”
Bạc Lỵ lại xin lỗi thêm một lần nữa.
Đám đông đứng xem không thấy chuyện gì xảy ra, cứ hỏi mãi sao cuộc thử thách vẫn chưa bắt đầu.
Bạc Lỵ quét mắt nhìn đám đông, phát hiện có phóng viên trong đó. Có vẻ Graves cũng học theo cách quảng bá của cô, định chụp lại cảnh cô hoảng sợ để đăng báo.
Graves nhận ra ánh mắt của cô, cười giả tạo nói: “Cô Claremont, tôi quên báo trước với cô, tôi định chụp ảnh cô vượt qua thử thách để quảng bá cho ‘Ngôi nhà quái dị’. Dĩ nhiên, mọi thứ đều theo ý cô, nếu cô không muốn thì thôi.”
Rõ ràng đây là đang giăng bẫy cô.
Nếu cô trả lời “không muốn”, người ta sẽ nhớ lại việc cô đã từng chụp ảnh ba vị quý ông trong tình trạng khó xử, đăng báo để quảng bá rộng rãi cho gánh xiếc của mình, rồi sẽ chỉ trích cô có chuẩn mực kép.
Bạc Lỵ chớp mắt, tỏ vẻ vui mừng: “Dĩ nhiên là đồng ý rồi, nhớ chụp cho tôi thật đẹp nhé.”
Graves đáp: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”
Sau một hồi xã giao, Bạc Lỵ chuẩn bị vào Ngôi nhà quái dị.
Phải công nhận, biệt thự của Graves trông sang trọng hơn quán rượu nhỏ của cô nhiều. Nếu không phải vì hiện giờ cô là người nổi tiếng, mỗi cử chỉ hành động đều bị phóng viên theo dõi, Bạc Lỵ rất muốn cướp khu đất này về như cách cô đã từng đối xử với Ricky.
Thôi được rồi, tạm thời hãy lợi dụng họ một chút đã.
Trước khi vào, Bạc Lỵ trước mặt mọi người, hỏi lại Graves lần cuối: “Graves tiên sinh, ngài còn nhớ điều kiện cá cược của chúng ta là gì không?”
Graves đáp: “Làm sao có thể quên được. Nếu cô vượt qua trong vòng 8 phút, tôi sẽ trả cô 1000 đô la. Ngược lại, cô phải rời New Orleans mãi mãi.”
Bạc Lỵ trầm ngâm một lúc: “Vậy ngài có biết, buổi diễn của tôi có thể xem đi xem lại nhiều lần không?”
Graves dừng lại một chút: “Tôi không hiểu ý cô.”
Bạc Lỵ nói với giọng ngây thơ: “Tôi có vài vị khách là fan trung thành của buổi diễn. Họ đến xem nhiều lần mỗi ngày, nếu mỗi lần họ đều vượt qua trong 8 phút, bất kể họ vượt qua bao nhiêu lần, tôi đều trả thưởng tương ứng với số lần… Tôi muốn biết ‘Ngôi nhà quái dị’ của ngài cũng áp dụng quy tắc phát thưởng như vậy chứ?”
Trước mặt mọi người, Graves không thể nói mình khác Bạc Lỵ.
Nếu nói vậy, tức là công khai thừa nhận “Ngôi nhà quái dị” của anh ta không bằng gánh xiếc của Bạc Lỵ.
Vì thế, dù trong lòng còn nghi hoặc, anh ta vẫn nói: “… Đương nhiên.”
Bạc Lỵ gật đầu: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
Cô quay sang đám đông: “Anh đã ghi nhớ những gì ngài Graves vừa nói chứ?”
Graves thấy vậy, có phần bất an.
… Anh ta vừa nói sai điều gì sao?
Bob đã mai phục sẵn trong đám đông, nghe Bạc Lỵ hỏi, vội vàng giơ sổ tay lên: “Đã ghi chép đầy đủ!”
Graves nói: “Cô Claremont, đây là…”
“Đừng lo.” Bạc Lỵ nhẹ nhàng nói: “Đó cũng là một phóng viên. Anh ấy không có ý xấu, chỉ đang ghi lại những gì ngài nói thôi.”
Graves đành tạm thời dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng, liên tục tự an ủi rằng đội ngũ của anh ta là chuyên nghiệp.
Dù là biên kịch hay diễn viên, tất cả đều từng nổi danh ở Broadway — tuy nhanh chóng mất độ hot, nhưng Broadway vốn thế, không ai có thể nổi tiếng mãi.
Trước khi mời Bạc Lỵ đến, Graves đã mời vài người bạn vào trải nghiệm.
Bạn bè đều sợ đến tái mặt, mất nửa tiếng mới chạy ra được, hết lời khen ngợi đây là buổi diễn thú vị nhất họ từng xem.
Graves không biết chi tiết buổi diễn của Bạc Lỵ, chỉ đọc qua các bài báo và đại khái nắm được cách thức kinh doanh của cô.
Anh ta cho rằng, người ta thấy gánh xiếc của Bạc Lỵ đáng sợ là vì chưa từng thấy hình thức biểu diễn này.
Sau khi điều tra gánh xiếc của Bạc Lỵ, Graves càng tin chắc điều đó — gánh xiếc của cô, gọi là gánh hát rong còn là xúc phạm gánh hát rong.
Ngoài một luật sư không sống nổi ở New York, còn lại toàn là người dị hình.
Người dị hình thì biết diễn xuất gì?
Trong ấn tượng của Graves, người dị hình chỉ đứng trên sân khấu như tượng hay mẫu vật để khán giả ngắm nhìn.
Khi bố trí Ngôi nhà quái dị, anh ta nhận ra muốn đạt hiệu quả đáng sợ, diễn viên phải có kỹ năng diễn xuất tốt, chỉ dựa vào cơ quan hay đạo cụ là không thể.
Vì thế, Graves tin chắc, chỉ cần sao chép hình thức biểu diễn của Bạc Lỵ, thêm vào đội ngũ hậu trường chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ thành công lớn.
Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng vỗ tay — những diễn viên dị hình xấu xí của Bạc Lỵ đang cổ vũ cho cô.
Bạc Lỵ mỉm cười, vẫy tay chào họ rồi bước vào biệt thự.
Cô không hề bận tâm ánh nhìn của mọi người, tay vẫn đặt trên tay người đàn ông kia.
Graves khinh miệt nghĩ, một cô gái chưa chồng lại thân mật với đàn ông như vậy… Người phụ nữ này đúng là không đứng đắn như lời đồn.
Anh ta lấy điếu xì gà, ngậm vào miệng, dùng diêm châm lửa, quay sang nói với phóng viên phía sau:
“Cứ đợi mà xem, hôm nay tôi sẽ khiến cô ta phải rời khỏi New Orleans mãi mãi!”