Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Mất Kiểm Soát

Chương 57

Đầu óc đang nóng của Bạc Lỵ lập tức nguội lạnh xuống.

Cô vẫn nhớ, bà Merlin đã từng nói rằng phu nhân Shirley đã từng nhìn thấy ma thật.

Khi đó, chính vì câu nói này mà cô đã rơi vào bẫy của bà Merlin, buộc phải giết người trong tầng hầm.

Cơ chế bảo vệ của não bộ đã khiến cô quên đi cảnh tượng lúc giết người, nhưng làm sao có thể quên hoàn toàn chuyện như vậy được?

Chỉ cần nghĩ tới việc mình đã từng giết người, trái tim cô lại run lên trong nỗi kinh hoàng.

Bạc Lỵ bình tĩnh cất lá thư đi.

Cô không còn là Bạc Lỵ ngày mới xuyên không nữa, không còn dễ dàng tin vào lời nói của người khác.

Nhưng cô thực sự tò mò về phu nhân Shirley — cô vẫn nhớ cảm giác khó chịu khi đi qua hành lang và nhìn thấy bức chân dung của cô ấy.

Như thể có điều gì đó quan trọng trong bức tranh mà cô đã bỏ lỡ.

Trước đây, cô không dám đến thăm nhà phu nhân Shirley vì lo cho sự an toàn của bản thân.

Lúc đó, cô cũng không rõ thái độ của Erik đối với mình, không biết anh có bảo vệ cô hay không.

Nhưng giờ họ đã là người yêu, anh lại luôn theo sát cô, nếu cô gặp nguy hiểm, chắc anh sẽ không đứng nhìn đâu nhỉ?

Bạc Lỵ không chắc lắm.

Trước đây Erik cắt ngón tay của Boyd là vì anh ta có vẻ ngoài đẹp trai và đạo mạo giả tạo.

Anh giết Boyd và Ricky là vì hai người đó toan tính chống lại anh, còn lén giữ bức chân dung của anh.

Lần đầu tiên anh ra tay vì cô là vì Mitte.

Sau đó, khi cô gặp mấy tên côn đồ nói năng vô lễ trên đường, anh cũng không đứng nhìn.

Anh hẳn sẽ… bảo vệ cô chứ?

Bạc Lỵ quyết định về thử thăm dò thái độ của anh.

Buổi tối, Bạc Lỵ trở về biệt thự.

Vừa bước vào cửa lớn, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ phía phòng ăn — Erik đã chuẩn bị xong bữa tối.

Mọi người trong gánh xiếc đã chuyển đến căn hộ số 1140 phố Royal, trong biệt thự chỉ còn lại hai người họ.

Khi chỉ có hai người, anh mới chịu cởi mặt nạ để ăn một chút.

Tuy nhiên, dù có khẩu phần ăn đáng kinh ngạc, anh lại không mấy ham thích ăn uống, không cảm thấy gì với những món ăn mình nấu cẩn thận, chỉ ăn thịt luộc hoặc thịt nướng với rất ít gia vị.

Bạc Lỵ có cảm giác thành tựu kỳ lạ.

Có lẽ giống như cảm giác khi một con mèo hoang được nhận nuôi lâu ngày cuối cùng cũng chịu ăn trước mặt cô.

Thực đơn của anh cũng rất giống động vật họ mèo — chỉ quan tâm đến thịt, hầu như không ăn rau.

Bạc Lỵ cũng ăn không ít, chỉ là không thể ăn hết cả bàn đồ ăn, nhưng từ khi ăn cùng Erik, những gì ăn không hết đều có thể đưa cho anh.

Ba mẹ cô đều là người coi trọng sự nghiệp hơn gia đình. Sau khi cô tròn 16 tuổi, họ đã gửi cô đến nhà người thân ở Mỹ, rồi ai nấy đều theo đuổi sự nghiệp riêng.

Đến khi lên đại học, cô mới biết họ đã ly hôn, không có người thứ ba, cũng không tái hôn, chia tay chỉ để phát triển sự nghiệp tốt hơn.

Bạc Lỵ không oán hận họ.

Cô chỉ cảm thấy, mình dường như không thân thiết với họ.

Cô là người có cảm xúc ổn định, điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, lập tức vượt qua cú sốc khi ba mẹ ly hôn. Dù sao họ có ly hôn hay không cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến cô.

Đôi khi, cô thậm chí cảm thấy, mình chỉ là một giai đoạn nhỏ không đáng kể trong sự nghiệp thành công của họ.

Trước khi gặp Erik, Bạc Lỵ luôn nghĩ mình không hứng thú với các mối quan hệ thân mật, việc ba mẹ không quan tâm đến cô cũng không ảnh hưởng nhiều đến tính cách của cô.

Sau khi gặp Erik, cô mới phát hiện ra tất cả đều có nguyên nhân.

Không phải cô không hứng thú với các mối quan hệ thân mật, mà là đã hoàn toàn thất vọng, nên mới trốn tránh thực tế, đắm chìm trong sách vở, trò chơi và kịch bản.

Ban đầu cô có cảm tình với Erik cũng vì anh là một nhân vật hư cấu.

Mọi thứ về anh đều không liên quan đến thế giới thực.

Ở bên anh, cô không chỉ quên đi cảm giác cô đơn nặng nề sau khi xuyên không, mà còn dần dần bắt đầu xây dựng mối quan hệ thân mật ổn định.

Bạc Lỵ rất thích cảm giác này.

Trên thế giới này, cuối cùng cũng có một người gắn bó mật thiết với cô.

Bạc Lỵ vào phòng ngủ thay một chiếc váy ngủ, rồi mới bước vào phòng ăn.

Erik mặc áo sơ mi trắng, xắn tay áo đến khuỷu, để lộ cánh tay săn chắc, đang bày thức ăn của mình lên đĩa — món ăn của cô đã được chuẩn bị sẵn, đặt trên bàn ăn không xa.

Bạc Lỵ đi đến, ôm eo anh từ phía sau, liếc nhìn đĩa của anh, thắc mắc: “… Có phải hơi nhạt quá không?”

Dù cô đã ôm anh vô số lần, cơ thể anh vẫn cứng đờ: “Thói quen.”

“Em nhớ lần đầu chúng ta ăn cùng nhau, lẩu cay đến thế mà anh vẫn ăn hết không hề thay đổi sắc mặt… Trước đây anh từng ăn nhiều ớt lắm sao?” Bạc Lỵ định gác cằm lên vai anh, nhưng anh cao quá, ngay cả khi kiễng chân cũng không với tới, đành phải từ bỏ.

Cơ thể Erik càng thêm cứng đờ.

Váy ngủ Bạc Lỵ mặc rất mỏng, anh gần như có thể cảm nhận nhiệt độ và sự mềm mại của cô không chút ngăn cách.

Nếu chỉ để sống sót dưới tay anh, cô không cần phải làm đến mức này.

Không biết có phải gần đây anh ngày càng hoang tưởng không, anh luôn cảm thấy như Bạc Lỵ thật sự thích mình.

Nếu không, tại sao cô lại hôn anh khi anh nhắm mắt ngủ?

Thời gian này, hầu như ngày nào anh cũng quấn quýt bên cô, ngửi hoặc hôn cổ cô.

Anh bình tĩnh và cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, không thấy chút ghê tởm nào.

Cô thậm chí không tỏ ra một chút phản kháng nào.

Có phải vì anh đã thôi miên cô không?

Nhưng anh chưa bao giờ dùng thôi miên để thay đổi ý chí của cô.

— Có lẽ Bạc Lỵ thật sự thích anh.

Ý nghĩ này như một liều thuốc kích thích mạnh.

Da đầu anh lập tức tê dại, tim đập điên cuồng, lông tay dựng đứng từng sợi một.

Anh biết, rất có thể đây chỉ là hoang tưởng của mình.

Gần đây Bạc Lỵ quá thuận theo anh, nên anh mới nảy sinh những suy nghĩ không thực tế này.

Nhưng anh không kiểm soát được sự hoang tưởng của mình, như một lữ khách đi trong sa mạc, luôn tưởng rằng ốc đảo ở ngay trước mắt.

Mãi sau, anh mới lấy lại giọng bình tĩnh: “Từng ăn một ít ớt sống, để tỉnh táo.”

Bạc Lỵ tò mò hỏi: “Việc gì cần ăn ớt sống để tỉnh táo vậy?”

— Dĩ nhiên là để giết người.

Erik khéo léo chuyển chủ đề: “Hôm nay em có nhận được một lá thư phải không?”

Bạc Lỵ chớp mi: “Ừm?”

Erik không nói gì thêm, bưng đĩa đến bàn ăn, ngồi ở cuối bàn, chuẩn bị ăn.

Bạc Lỵ không ngồi ở đầu bàn — quá xa anh, không tiện nói chuyện.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, hai tay nắm ghế, kéo lại gần anh hơn: “Sao vậy? Anh muốn biết nội dung lá thư à?”

Không hiểu sao, cô đổi chỗ ngồi, anh cũng nhìn cô rất lâu, không biết đang nghĩ gì.

Đến khi cô nhìn lại, anh mới cúi đầu ăn một miếng thịt, nuốt xuống, rồi nói nhạt nhẽo: “Em không muốn nói thì thôi.”

Bạc Lỵ thấy vẻ mặt khẩu tâm thị phi của anh rất đáng yêu.

Anh gần như theo sát không rời sau lưng cô, có lúc cô lùi một bước, thậm chí còn nghe được hơi thở nặng nề của anh, cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng.

Nhưng anh lại làm như không có gì xảy ra, vẻ mặt thờ ơ.

“Đương nhiên có thể nói cho anh biết.” Bạc Lỵ cười nói: “Anh còn nhớ Boyd và Ricky không?”

Anh dừng lại một chút, gật đầu.

“Biệt thự họ dùng để lừa đảo, chủ nhân ban đầu là một phụ nữ tên ‘phu nhân Shirley’. Cô ấy cũng là chủ nhân của bà Merlin.” Bạc Lỵ nói nhẹ nhàng: “Bà Merlin bị em giết, thi thể vẫn nằm trong hầm, có lẽ phu nhân Shirley đã phát hiện ra xác bà Merlin, tìm được manh mối gì đó nên mới viết thư liên lạc với em.”

Erik không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.

Trong phòng ăn chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ tối, không thể nhìn rõ sắc mặt anh.

Bạc Lỵ đã quen với sự im lặng của anh, tự nói tiếp:

“Nói thật, em vẫn muốn đến xem biệt thự đó, nhưng vì lo ngại xung quanh còn đồng bọn của Ricky, nên đã gác lại.”

Erik nhìn cô.

Bạc Lỵ nói: “Nếu em lại đến biệt thự đó… gặp nguy hiểm, anh sẽ bảo vệ em chứ?”

Erik đột ngột lên tiếng: “Lúc em giết bà Merlin, anh có mặt ở đó.”

Bạc Lỵ ngạc nhiên: “… À.”

Cô không nghĩ rằng anh sẽ ở đó.

Lúc đó, cô đã vô cùng biết ơn vì anh không giết cô, nên từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến việc nhờ anh giúp đỡ, cũng không nghĩ anh sẽ theo cô đến biệt thự đó.

Ai ngờ được, anh lại ở đó.

Anh nhìn cô, đột nhiên đứng dậy, một tay chống bên cạnh cô, cúi người về phía cô: “Nếu anh ra tay, em đã không phải vấy máu. Em có hận anh vì lúc đó không ra tay không?”

Bạc Lỵ cảm thấy quan điểm của anh rất kỳ lạ: “Anh giết người hay em giết người, có gì khác nhau đâu? Bà Merlin đe dọa tính mạng của em, nếu em không giết bà ấy, em sẽ chết. Đây là phòng vệ chính đáng, em không cảm thấy hối hận, cũng không nghĩ mình phạm tội không thể tha thứ.”

“Đối với em, nếu chuyện xấu đã xảy ra và không thể thay đổi, thì hãy cố gắng biến nó thành điều tốt. Bài học em rút ra được đã vượt xa những ảnh hưởng tiêu cực… Tại sao em phải hận anh?”

Ngực anh phập phồng gấp gáp một cái, không nói gì.

“Từ ‘vấy máu’ nghe rất kỳ lạ… Em không phải là người trong trắng hay vô tội.” Bạc Lỵ nói: “Nếu để giữ sự trong sạch của mình mà để anh đi giết người, anh không thấy điều đó thật phi lý sao?”

Nhưng anh nhìn cô chăm chú, nói từng chữ một: “Em có thể làm thế.”

“Không.” Bạc Lỵ đặt tay lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng ấn anh ngồi xuống ghế, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên má anh.

Nụ hôn của cô nhẹ như lông vũ, khiến tim anh thắt lại đau đớn, ngón tay không kìm được run rẩy.

Bạc Lỵ không để ý đến sự bất thường của anh, tiếp tục nói: “Em sẽ không làm thế, cảm giác giết người không dễ chịu chút nào. Em sẽ không trốn tránh cảm giác đó bằng cách đẩy nó cho anh.”

Cô nghiêng đầu, mỉm cười, đưa hai ngón tay lên môi, làm động tác hút thuốc: “Khi cần thiết, em sẽ tự tay làm.”

Ngón tay anh run rẩy dữ dội hơn, nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh: “Vậy việc bảo vệ mà em nói, nghĩa là gì?”

“Nghĩa là khi em bận không kịp trở tay, giúp em để ý phía sau lưng.” Cô nói: “Chứ không phải để anh một mình gánh tội giết người.”

Nói xong, Bạc Lỵ cúi đầu ăn cơm — quá thơm, cô gần như không kiềm chế được nước miếng.

Cô cảm thấy Erik đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt có vẻ vô cùng phức tạp, nhưng cô không để ý.

Gần đây anh luôn nhìn cô bằng ánh mắt đó.

Cô đã quen với cái nhìn của anh.

Nếu một ngày nào đó anh không nhìn cô, cô sẽ thấy không quen.

Lúc này, anh đột ngột đưa tay nắm lấy tay cô đang để trên bàn ăn.

Anh đã tháo găng tay khi nấu ăn, ngón cái ấn vào mặt trong cổ tay cô, độ nóng như thiêu đốt như thể muốn thấm vào mạch đập của cô.

Bạc Lỵ ngước mắt nhìn vào mắt anh, giật mình.

Không biết anh nghĩ đến điều gì, đôi mắt đã chuyển sang màu vàng đậm, sáng đến rợn người, gần như mang một chút phấn khích hoang dã.

… Cô vừa nói gì khiến anh phấn khích đến vậy?

Bạc Lỵ hơi không hiểu sở thích của anh: “Sao vậy?”

Anh nhìn cô, một ngón tay từ từ đưa lên môi cô.

Bạc Lỵ không kìm được nín thở.

Nhìn gần, ngón tay anh càng đẹp hơn, làn da trắng nhợt, khớp xương rõ ràng, những đường gân xanh nhạt hiện rõ, vài đường gân nổi lên nhẹ.

Khi anh tháo mặt nạ, luôn quay nửa mặt lành lặn về phía cô.

Lúc này, như thể đang gấp gáp muốn xác nhận điều gì đó, anh lại nhìn thẳng vào cô không chớp mắt.

Khi nhìn thấy toàn bộ gương mặt anh, cô mới nhận ra vẻ mặt anh đã trở nên kỳ lạ, như thể đang chìm đắm trong một niềm vui sướng điên cuồng nào đó không thể tự kiềm chế.

Bạc Lỵ nghĩ, dù có đang đi trên đường mà trời bỗng đổ cơn mưa tiền xuống, cô cũng không đến nỗi phấn khích đến vậy.

“… Erik?” Cô không kìm được gọi anh.

Anh bất ngờ nắm lấy cằm cô, ngón cái ấn lên môi dưới, giọng lạnh lẽo và gấp gáp: “Hôn anh một cái.”

Những ngày qua, tuy anh chủ động hôn cô nhưng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy.

Bạc Lỵ vừa bất ngờ trước sự chủ động của anh, vừa đầy bối rối, cúi đầu hôn nhẹ lên ngón cái của anh.

Như thể vừa bấm phải một công tắc, vẻ mặt anh lập tức trở nên kỳ quặc hơn, gần như bị ma ám, anh đột ngột giữ chặt gáy cô, tay còn lại chống xuống bàn, đứng dậy, cúi người xuống, hôn cô thật mạnh.

Sự phấn khích trong mắt anh quá rõ ràng, niềm hạnh phúc cũng quá dữ dội, Bạc Lỵ gần như có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập bất thường của anh.

Cô không khỏi có chút sợ hãi.

Sợ anh sẽ ngất đi vì tim đập quá nhanh.

Nhưng Erik vẫn luôn tỉnh táo, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt cô dù chỉ một giây.

Chỉ là, thỉnh thoảng trên mặt anh lại thoáng qua những cơn co giật phấn khích, như một phản ứng thần kinh nào đó, khiến diện mạo trông méo mó và dữ tợn.

Đầu anh ù ù, mạch máu run rẩy, màng nhĩ ầm ầm từng hồi, không phân biệt được đây là ảo tưởng hay thực tế.

— Có vẻ như Bạc Lỵ thật sự thích anh.
Bình Luận (0)
Comment