Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Y đã đánh đòn phủ đầu nên sẽ không sợ đuối lý.
Người bị gọi cũng là một Nguyên Anh trưởng lão của Bà Sa cung nhưng không phải cha của Nhiếp Tịch Nhan, ông họ Từ, mấy năm trước mới vừa đột phá Nguyên Anh để nhận chức trưởng lão.
Ông ta nhăn mặt nhận lấy linh thạch.
Dù chưa xem qua linh thạch mà Lâm Kỳ đưa, Từ trưởng lão cũng có thể đoán ở đây đã có chuyện gì. Những hành động của Nhiếp Tịch Nhan đều đã được ngầm chấp nhận, bất kể là thay đổi địa điểm thi đấu, sử dụng trận pháp hay là kéo một đám người tới xem kịch để sỉ nhục Lâm Kỳ. Chỉ có thể trách số 44 xui xẻo gặp phải Tạ Bạc Ẩn, mà chuyện Nhiếp Tịch Nhan thích Tạ Bạc Ẩn cũng không phải bí mật trong cung.
Ông ít khi quan tâm đến chuyện của các tiểu bối, nhưng Tạ Bạc Ẩn có cung chủ hậu thuẫn, còn Nhiếp Tịch Nhan có Nhiếp trưởng lão che chở, hai người này đều có tu vi cao hơn ông, địa vị cũng cao hơn, nghĩ là nể mặt một chút cũng không sao nên ông đã đồng ý kế hoạch của Nhiếp Tịch Nhan.
Không ngờ......
Khi Từ trưởng lão thấy cảnh tượng trước mắt, cơn giận trong lòng đã tiêu tan, chỉ còn lại một loại khiếp sợ.
Chuông Ngưng Hồn và Trận Khóa Tiên, chỉ cần một trong hai cái đưa ra ngoài đều là pháp khí mà ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải kiêng dè ba phần. Dù tu vi của Nhiếp Tịch Nhan chỉ có thể phát huy một phần mười sức mạnh của chúng nhưng để đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ thì dư sức rồi.
Ánh mắt Từ trưởng lão nặng nề nhìn vào Lâm Kỳ rồi chợt giật mình....
Không phải Trúc Cơ! Là Kim Đan!
Lâm Kỳ thản nhiên, tu vi hiện ra rõ ràng, mỉm cười, "Tiền bối có chắc không muốn xem xem đệ tử trong cung của ngài đã làm chuyện tốt gì không?"
Từ trưởng lão há miệng, nhất thời không nói nên lời, ông sống lâu như vậy không phải chưa thấy thiên tài bao giờ, hiện tại vực chủ của mỗi đại vực đều là những người kết đan trước 30 tuổi, huống chi vài năm trước còn xuất hiện vực chủ đại vực thứ ba.
Ông chưa thấy dung mạo thật của hắn, nhưng nghe các trưởng lão khác trong cung nói, đánh giá chỉ có bốn chữ "Sâu không lường được". Sâu không lường được, đây là lời mà ngay cả cung chủ cũng đã nói về người trẻ tuổi thần bí kia.
Chỉ là, những thiên tài như vậy là nghìn năm khó gặp, trong cung 300 năm qua chỉ có một Tạ Bạc Ẩn có hy vọng kết đan trước 30 tuổi, mà thiếu niên trước mắt này, ông đánh giá tuổi xương chỉ khoảng 20, lại đã là Kim Đan!
Từ trưởng lão lên tiếng chất vấn: "Ngươi là người của đại vực nào?"
Lâm Kỳ đáp: "Đại vực thứ bảy. Tiền bối đừng đổi chủ đề, chuyện hôm nay có phải ngài nên cho ta một lời giải thích không?"
Hôm nay y thật sự tức chết rồi, vốn tưởng chỉ là chút âm mưu trên chiến trường, không ngờ lại leo thang đến mức sỉ nhục nhân cách.
Lâm Kỳ chưa trải qua nhiều gian khổ, từ khi vừa bước vào con đường tiên đạo đến bây giờ đã luôn được mọi người chú ý bởi tài năng kinh diễm. Y chưa từng thực sự nhún mình, cũng chưa từng thật sự bị sỉ nhục. Tất cả những nhượng bộ của y đều gần như là vì tính cách hiền hoà nên mới nhường nhịn.
Lần này lại bị Nhiếp Tịch Nhan chạm đến vảy ngược.
Trong đầu Từ trưởng lão nhanh chóng lướt qua danh sách các thế gia và môn phái ở đại vực thứ bảy, xác nhận rằng trong vài năm qua không có đệ tử xuất sắc nào có tên này.
Từ trưởng lão nắm chặt linh thạch trong tay.
Đệ tử của Bà Sa cung dẫn ông lên thấy tình hình không ổn liền không cần giữ thể diện nữa, quỳ xuống ôm chân Từ trưởng lão khóc lóc thảm thiết: "Từ trưởng lão! Ngài tuyệt đối không thể tha cho thằng nhóc này! Ngài xem y đối xử với Nhiếp sư tỷ như thế nào! Thằng nhóc này căn bản không xem Bà Sa cung chúng ta ra gì cả!"
Từ xa, Nhiếp Tịch Nhan thấy trưởng lão trong phái đã đến, cảm giác uất ức dâng lên, chỉ cảm thấy vừa nhục nhã vừa tức giận, òa khóc.
Các đệ tử khác thấy vậy cũng ào ào lồm cồm bò đến, khóc lóc kêu gào muốn Từ trưởng lão đứng ra cho họ.
"Trưởng lão! Trưởng lão! Không thể tha cho y!"
"Y bắt tụi con sủa, còn tát Nhiếp sư tỷ, vốn không coi Bà Sa cung chúng ta ra gì."
Lâm Kỳ liếc mắt đầy khinh thường, y chỉ lấy gậy ông đập lưng ông chứ đâu phải ai cũng biến thái như họ, tìm thú vui từ việc sỉ nhục người khác.
Bảo họ sủa y còn thấy phiền, hơn nữa việc sỉ nhục con gái chẳng khiến y vui vẻ chút nào.
Dạy Nhiếp Tịch Nhan cách làm người để rồi chính mình lại thấy khó chịu, Lâm Kỳ còn thấy ấm ức đó!
Nhưng tất cả những lời này là là y tự than thở trong lòng.
Hiện tại y chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt, đôi mắt dán chặt vào Từ trưởng lão, chờ ông ấy đưa ra lời giải thích.
Từ trưởng lão bị tiếng khóc làm đau tai, ông tức đến nỗi suýt đá chết đệ tử đang ôm chân mình khóc lóc kia!
Bằng chứng rõ ràng, họ đã thành bên đuối lý, vậy mà còn trơ trẽn đòi lật ngược tình thế, mặt mũi của ông giờ biết giấu vào đâu!
"Im hết cho ta!"
Từ trưởng lão không thể chịu nổi nữa, gào lên một tiếng.
Uy áp của tu sĩ Nguyên Anh tỏa ra khiến tất cả mọi người tại hiện trường sợ hãi đến im lặng.
Ngay cả Lâm Kỳ cũng thấy có chút áp lực nhưng vẫn trong mức chịu được. Y nhướn mày cười khẩy: "Từ trưởng lão, ta vượt ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để gia nhập Bà Sa cung, đây là sự nhiệt tình mà cung dành cho tu sĩ ngoại vực sao?"
Lâm Kỳ chậm rãi nói: "Ta thấy các ngươi như vậy sắp tàn rồi."
Từ trưởng lão tức đến nỗi râu dựng đứng, híp mắt nhìn Lâm Kỳ, lạnh lùng nói, "Vị tiểu hữu này thực sự đến để gia nhập Bà Sa cung sao?"
Lâm Kỳ đáp: "Phải."
Từ trưởng lão cười gằn: "Ta sẽ không xem xét kết quả trận đấu nữa, đệ tử trong cung chỉ nghịch ngợm chút thôi, mong tiểu hữu đừng để bụng. Dù sao ngươi cũng đã thắng, được quyền tiến vào vòng tiếp theo."
"Trưởng lão!!!"
Nhiếp Tịch Nhan hét lên, không thể tin nổi, khuôn mặt tràn đầy sự không cam lòng!
Những đệ tử khác cũng ngơ ngác trước lời nói này.
Lâm Kỳ nghe xong cười nhạt.
Nghịch ngợm?
Ta thấy Bà Sa cung các ngươi thực sự sắp tàn rồi!
Nhưng y đã nhận được câu trả lời, cũng không mong đợi Bà Sa cung sẽ ra tay xử lý những người này. Y không còn hứng thú với việc gia nhập cung nữa, kéo thù hận lên cao như vậy mà còn vào hang hùm thì chẳng phải tự dâng mạng lên sao.
Nhưng cuộc thi vẫn phải tiếp tục.
Y sẽ giành lấy tư cách nhập cung rồi từ chối ngay tại chỗ, phất tay quay lại đại lục Thương Trạch. Dù sao thù hận đã tích lũy không ít, thêm một chút cũng chẳng sao.
Quan trọng nhất là y cảm thấy phong cách của toàn bộ Bà Sa cung khá kỳ lạ, đệ tử trong cung đứa nào cũng ngu, ở thêm chút nữa có khi lại moi được gì đó hữu ích từ miệng chúng.
Từ trưởng lão phớt lờ Nhiếp Tịch Nhan và đám đệ tử Bà Sa cung, nhìn Lâm Kỳ, "Sao? Tiểu hữu lại không vui à?"
Lâm Kỳ mỉm cười: "Sao có thể không vui được, gia nhập Bà Sa cung là tâm nguyện của ta." Y chắp tay: "Xin đa tạ tiền bối."
Chuyện hôm nay xem như đã xong.
Lâm Kỳ không thèm quan tâm đến họ nữa, quay người rời đi, để lại Nhiếp Tịch Nhan phía sau tức đến mức mặt mày đen kịt.
Từ trưởng lão cười lạnh.
Chỉ sợ ngươi không còn mạng để vào.
Lâm Kỳ xuống núi trở về căn nhà trúc, trong lòng dè bỉu Bà Sa cung này thật sự không cứu nổi nữa rồi. Nếu chuyện này xảy ra ở Côn Ngô, chắc chắn Nhiếp Tịch Nhan và đám người đó giờ đã bị đuổi khỏi môn phái. Hơn nữa, thiên tài như y cần gì đến vòng hai, chắc kèo là được tuyển thẳng!
Khụ, dù nói vậy có hơi mặt dày, nhưng y thực sự có tư cách để kiêu ngạo mà, dù gì cũng là thiên tài trăm năm có một được công nhận.
Lâm Kỳ chờ một đêm, sáng hôm sau lại ra ngoài đến hậu viện.
Những người đứng trong hậu viện đều là người thắng ở vòng đầu, ai nấy tràn đầy khí thế, trên mặt không giấu nổi niềm vui.
Lâm Kỳ nhìn thấy Nguyên Chu.
Nguyên Chu vẫy tay phấn khích, hét lên: "Bên này, bên này!"
Lâm Kỳ bước đến, phát hiện trên mặt Nguyên Chu còn sưng tím vài chỗ, rõ ràng trận đấu hôm qua rất căng thẳng.
Lâm Kỳ hỏi: "Đối thủ hôm qua của ngươi là ai?"
Nguyên Chu phất tay, mặt ỉu xìu, "Đừng nhắc nữa, là một đệ tử của Bà Sa cung, ta suýt nữa bỏ mạng mới thắng được." Nhắc đến trận đấu hôm qua, Nguyên Chu bỗng nhớ ra đối thủ của Lâm Kỳ là Nhiếp Tịch Nhan, liền cười nham nhở, "Hehehe, đấu với đệ nhất mỹ nhân thế nào? Ngươi chắc là chiếm được không ít lợi lộc chứ."
Lâm Kỳ: Haha.
Cái hay không nói lại nói cái dở, Lâm Kỳ đáp: "Ngươi đổi nữ thần đi."
Nguyên Chu trợn mắt: "Tại sao?"
Lâm Kỳ không để ý đến hắn.
Nguyên Chu không thể hỏi thêm vì đã có người bước lên đài, bắt đầu tuyên đọc quy tắc của vòng tiếp theo.
"Vòng đấu tiếp theo của các ngươi sẽ không diễn ra trên lôi đài mà trong bí cảnh. Lát nữa sẽ có người điều khiển phi thuyền đưa các ngươi đến đại vực thứ ba. Gần đây đại vực thứ ba xuất hiện một bí cảnh mới, các ngươi sẽ cùng tiến vào, mười người *****ên ra khỏi bí cảnh sẽ là những người chiến thắng."
Có người thắc mắc: "Nếu không ra được thì sao?"
Người phụ trách đáp: "Không cần lo, chúng ta có trưởng lão Nguyên Anh kỳ đi cùng. Sau ba ngày nếu vẫn chưa có người ra, chúng ta sẽ cho người vào tìm kiếm. Hơn nữa, trong bí cảnh có vô số cơ duyên, thường ngày các ngươi muốn vào còn không được."
Nghe đến đây, ai nấy đều hăm hở, khó giấu nổi vẻ háo hức. Ma Vực không có bí cảnh Sơn Thủy, nói đến bí cảnh cũng chỉ là lời đồn.
Nguyên Chu hớn hở chà xát tay.
Lâm Kỳ nhếch miệng.
Vừa rồi... họ nói đại vực thứ ba... không phải chứ...
Lâm Kỳ chỉ cảm thấy nghẹn một búng máu nơi cổ họng.
Chết tiệt!
Đại vực thứ ba!
Ân Vấn Thủy!
Y vừa mới được tỏ tình, còn chưa nghĩ ra cách từ chối! Bây giờ mà đi thì chẳng phải lúc gặp nhau sẽ rất khó xử sao!