Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 50

Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine

 

Kể nghe.

 

Lâm Kỳ sắp xếp lại lời nói, tóm tắt: "Câu chuyện kể về Thanh Y kiếm và chủ nhân của nó. Trong ngòi bút của tác giả, Thanh Y kiếm vẫn còn tồn tại linh hồn của nữ thần trong kiếm, hóa thành kiếm linh Thanh Nữ. Trong quá trình tu đạo, Thanh Nữ và chủ nhân yêu nhau. Sau khi chủ nhân qua đời, Thanh Nữ vì quá đau lòng mà chìm vào tĩnh lặng suốt vạn năm... Nhưng kiếm linh và kiếm tu, thật sự có thể tồn tại mối quan hệ như vậy sao?"

 

Tại sao lại không thể có một mối quan hệ như vậy?

 

Người bên kia kệ sách trầm ngâm một lúc rồi lạnh nhạt cất lời: "Ngươi tin không?"

 

Lâm Kỳ nói: "Không tin......"

 

Y hồi tưởng lại, giọng điệu có chút phức tạp: "Nói đến vị tôn giả này, có rất nhiều sách ghi chép. Ta từng đọc một cuốn ghi chép về lịch sử Ma Vực, trong đó còn có một đoạn phong nguyệt khác liên quan đến nguyên nhân gây ra Khuynh Thiên họa."

 

Người kia nghe vậy, im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Cuốn đó ta đã đọc rồi."

 

Lâm Kỳ có chút bối rối: "Thật sao?"

 

"Trang bìa của sách là một đóa hoa Bà Sa đúng không." Người áo đen khẽ cười, giọng đầy ẩn ý: "Tiền bối trong sách quả thật là một kẻ si tình sâu sắc."

 

Lâm Kỳ khẽ giật khóe miệng: "Đúng vậy."

 

Si tình thật đấy, nhưng nam chính trong cuốn sách đó là hai người đàn ông. Huynh đệ, ngươi chắc chắn là chúng ta nên tiếp tục thảo luận vấn đề này chứ?

 

Tuy nhiên, người đối diện kia dường như thật sự muốn thảo luận sâu với y về cuốn sách này.

 

Hắn lại nói: "Câu chuyện trong sách đó, ngươi tin không?"

 

Sao ngươi có nhiều câu hỏi "tin hay không" quá vậy? Không, sao ngươi lại có nhiều câu hỏi thế chứ!

 

Lâm Kỳ không hiểu hắn muốn gì.

 

Câu chuyện trong sách kể về hai kẻ đồng tính luyến ái đã gây ra Khuynh Thiên họa.

 

Nếu hôm đó y không đi vào hang động ấy, có lẽ y sẽ không tin, chỉ nghĩ đó là sản phẩm của một kẻ nhàn rỗi bịa đặt. Nhưng sau khi nhìn thấy bức tranh trên bàn, bộ xương trắng nắm chặt một bông hoa, y đã hơi tin phần nào.

 

Lâm Kỳ đáp: "...Chắc là thật."

 

Người đối diện hơi bất ngờ, khẽ cười: "Chuyện về tôn giả và Thanh Nữ ngươi không tin, nhưng câu chuyện của thiếu niên Ma Vực ngươi lại tin. Suy nghĩ của ngươi, thật là... khó lòng đoán được."

 

Khó lòng đoán được.

 

Lâm Kỳ hiểu ý ngầm mà đối phương không nói ra...

 

Chết tiệt! Không phải vậy đâu! Huynh đệ, ngươi đừng hiểu lầm!

 

"Không phải như ngươi nghĩ đâu!"

 

Y chỉ là một thẳng nam thông minh hơn chút thôi.

 

Người đối diện từ tốn nói: "Lúc đọc cuốn sách đó, ngươi hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ chứ?"

 

Ơ?

 

Hiểu chứ.

 

Mấy cuốn hạn chế độ tuổi như "Tù Độ Tam Giới" Lâm Kỳ cũng đã đọc luôn rồi, sao lại không hiểu được cơ chứ. Nhưng y không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

 

Bởi vì việc thừa nhận mình nhận ra yếu tố đồng tính luyến chẳng phải điều gì đáng tự hào, đâu ai chờ người khác khen mình có "con mắt tinh đời" trong việc này đâu?

 

Nghĩ thôi cũng đã khiến người ta cạn lời.

 

Người kia cười: "Xem ra ngươi biết rồi. Vậy ngươi nói không phải như ta nghĩ..." Giọng hắn hơi trầm xuống, như tiếng ma quỷ rì rầm bên tai, dụ dỗ người ta nói ra sự thật, "Vậy, theo ngươi ta đang nghĩ gì?"

 

Sư huynh à.

 

Lâm Kỳ bị hỏi đến mức khó xử, nuốt khan không dám để lộ: "Khụ, ta..."

 

Y càng không thoải mái, ánh mắt càng thích đảo loạn.

 

Qua trái, qua phải, lên trên, xuống dưới.

 

Xuống dưới.

 

Qua khe hở giữa những cuốn sách, Lâm Kỳ có thể nhìn thấy vạt áo của người kia, bộ y phục đen tuyền, viền áo xanh thẫm, phong nhã tinh tế. Người đó đặt tay lên kệ sách, ngón tay dài mảnh như ngọc, vừa nhìn đã biết là người sống trong giàu sang quyền quý.

 

Vị huynh đài tình cờ gặp trong thư viện này rõ ràng là người có tu dưỡng, biết dừng đúng lúc, không ép buộc vạch trần y.

 

Người mặc đồ đen thu lại khí thế vừa mạnh mẽ vừa đe dọa, cơ thể hơi lùi về sau, trong buổi trưa nhàn hạ uể oải này, hắn cùng với một người xa lạ, bắt đầu cuộc đối thoại về cuốn sách.

 

Giọng hắn lười biếng.

 

"Chuyện đã xảy ra từ thời đại quá xa xôi, hàng triệu năm sau mọi thứ cũng hóa thành xương trắng cát vàng. Thật giả lẫn lộn, đến người trong cuộc cũng khó mà phân biệt. Chỉ dựa vào một cuốn sách linh tinh do hậu thế viết ra, sao có thể tin tưởng hay phủ định được?"

 

Người mặc đồ đen mỉm cười: "Ngươi thấy đúng không?"

 

Lâm Kỳ: "......"

 

Đúng đúng đúng, ngài nói gì cũng đúng.

 

Một tiếng cười khẽ vang lên, nhẹ nhàng như khói bụi.

 

Người mặc đồ đen nói, giọng mơ hồ tựa khói sương: "Người trong cuộc đều không thể phân biệt được."

 

Không phân biệt được thì để nó loạn lên thôi.

 

Ai lại rảnh rỗi mà đi truy cứu thật giả của chuyện hàng triệu năm trước chứ.

 

Lâm Kỳ viện đại một cái cớ để rời đi, chẳng biết trong lòng xấu hổ nhiều hơn hay ngượng ngùng nhiều hơn.

 

Người kia thong dong tiễn biệt y.

 

Lâm Kỳ nói: "Có duyên ắt sẽ gặp lại."

 

Đây thực sự chỉ là một câu khách sáo.

 

Người kia từ đầu đến cuối không lộ mặt, giọng nói vẫn vui vẻ: "Ừ, ta tin là như vậy."

 

Ta tin chúng ta sẽ sớm gặp lại.

 

Ta rất mong đợi.

 

Lâm Kỳ đọc xong sách mất một lúc, lại trò chuyện vài câu với người lạ đó, khi quay lại khách ***** thì trời đã sẩm tối.

Bình Luận (0)
Comment