Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 78

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Thật ra Lâm Kỳ không hẳn là bị cảm, chẳng qua chỉ bị nhiễm chút hàn khí, điều tức một lát là ổn, nhưng y nằm trên giường mãi không yên, cuối cùng bực mình vò tóc, bật người ngồi dậy.

 

Ánh mắt dán xuống sàn nhà.

 

Trong đầu y bây giờ chỉ có một dấu bằng, cái thằng nhóc đáng thương hay khóc lóc kia, hóa ra lại chính là vị đại nhân lạnh như băng, thậm chí có thể nói là bệnh thần kinh này!

 

Trời ơi...

 

Lúc trước khi trêu chọc thằng nhóc đó, y đâu ngờ sau này nó sẽ là một nhân vật làm nên gió tanh mưa máu như thế!

 

Lâm Kỳ giơ tay che mắt, thở dài một hơi thật sâu.

 

Có đôi khi, càng trốn tránh, lại càng lún sâu.

 

Y ép mình phải tỉnh táo lại.

 

Thật ra chuyện khiến y hoảng loạn không phải là vì được vị đại nhân kia tỏ tình, mà là vì phản ứng của chính bản thân y khi đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ ấy.

 

Không hoảng sợ, không phản kháng, trong lòng chỉ có một cảm giác "thì ra là vậy", vừa thấu suốt vừa bình thản, ngay khoảnh khắc đó, hai hình ảnh vụt hiện lên trong đầu y.

 

Hai hình ảnh...

 

Một là lần đầu gặp nhau trong góc căn nhà tranh rách nát.

 

Một là nụ hôn gián tiếp dưới đáy nước u tối.

 

"Ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã rất thích người."

 

Lâm Kỳ buông tay khỏi mắt, đôi con ngươi trong trẻo ánh lên sắc lạnh, nhìn chằm chằm lên trần động, vẻ mặt y lúc đầu còn bực bội, nhưng dần dần trở nên điềm tĩnh, ánh mắt đượm chút suy tư.

 

Tình cảm y dành cho Ân Vấn Thủy... rốt cuộc là gì?

 

Thật thật giả giả, kiếp trước kiếp này.

 

Chỉ vì sư đệ ở kiếp sau luôn đồng hành giúp đỡ, nên mới nảy sinh cảm mến? Vì vậy mà trước lời tỏ tình y chỉ thấy luống cuống, đến cả từ chối cũng không ra hồn?

 

Hay là vì tình cảm phức tạp đó mà khi gặp lại một cậu bé có gương mặt tương tự trong bí cảnh, y đã vươn tay ra, trao đi sự dịu dàng vượt quá lòng trắc ẩn?

 

Chính nhờ phần dịu dàng ấy khiến thiếu niên năm đó cứ ngỡ y là thần linh, từ đó gần gũi rồi đem lòng yêu mến. Trớ trêu thay, vận mệnh đưa đẩy, y lại một lần nữa đối mặt với gương mặt ấy, thậm chí là lời tỏ tình từ linh hồn ấy trong một thời không khác.

 

Và lần này cũng vậy, đến cả từ chối y cũng không đủ sức làm trọn vẹn.

 

...Lẽ nào, y thực sự bài xích đến thế sao?

 

Trước đây, mỗi khi nghĩ tới chuyện này, y luôn tìm cách né tránh, bởi con người vốn luôn có xu hướng né tránh rắc rối, huống chi đây còn động chạm tới nhận thức bản thân đã tồn tại suốt ngần ấy năm.

 

Nhưng lần này, Lâm Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay mình, ánh mắt đầy vẻ u tối mơ hồ.

 

Nếu đổi lại là người khác thì sao?

 

Nếu một người khác nói ra những lời ấy, làm ra những việc ấy, liệu phản ứng của y có như vậy không?

 

"...Không." Lâm Kỳ thì thầm: "Sẽ không như vậy."

 

Y chắc chắn sẽ không phản ứng như thế.

 

Nếu là người khác tỏ tình, y sẽ không bối rối như vậy.

 

Cùng lắm y chỉ ngạc nhiên, sau đó lịch sự từ chối, hoặc cười xòa cho qua, rồi giữ khoảng cách vừa phải. Nếu đối phương là kẻ mạnh gấp vạn lần, y sẽ lễ phép dùng thân phận vãn bối để từ chối.

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Kỳ thay đổi 180 độ.

 

Đừng nói với y... thật ra y cũng có chút cảm giác với Ân Vấn Thủy!!!!

 

Lâm Kỳ sốc ngất: "Mình... đụ má..."

 

Đm!! Cái nhận thức giới tính mà y kiên định suốt hai kiếp người!!

 

Đm! Sự tự tin của một thẳng nam chính hiệu!!

 

"Không," Lâm Kỳ khó khăn mở miệng, lắc đầu, "Không phải vậy."

 

Đừng vội kết luận. Cần quan sát thêm, cần phải theo dõi thêm vài ngày nữa.

 

Y tự nhủ trong lòng: Đừng hấp tấp như thằng đần, cứ xem xét thêm đã, cứ từ từ...

 

Lâm Kỳ thở ra một hơi thật dài, thật sâu.

 

Hơi thở đó như dốc hết oxy trong phổi.

 

Ngay lúc đó, y bất chợt cảm nhận được một cơn đau dữ dội.

 

Lâm Kỳ trợn to mắt.

 

Cơn đau phát ra từ đan điền phía trên bụng dưới, dọc theo thần kinh mà lan khắp toàn thân như những cú siết nghiến, khiến từng tế bào đều quằn quại.

 

Y ôm bụng, đau đến lăn lộn trên giường.

 

Đau!

 

Đau chết mất!

 

Không một ngôn từ nào có thể diễn đạt được loại thống khổ này, cảm giác rõ rệt nhất chính là đan điền bị một luồng khí lạ dồn đầy, như sắp nổ tung. Sắc mặt Lâm Kỳ tái nhợt, mồ hôi rịn đầy trán, các ngón tay co giật, siết chặt lấy gối, hơi thở như dao cùn cào vào cổ họng, đầu đau như bị kim châm từng nhát.

 

Tai y ù đi, chỉ còn một mảnh trống rỗng.

 

Lâm Kỳ gom hết toàn bộ tinh thần, tách ra một tia thần thức hướng về phía đan điền tra xét.

 

Nhưng thần thức lại bị chặn ở bên ngoài.

 

Bởi một luồng khí màu xanh đậm.

 

Đóa sen xanh kia!

 

Đóa sen xanh kia chắc chắn có vấn đề!

 

Lâm Kỳ nghiến răng, cố gắng thúc giục thần thức xâm nhập vào trong, nhưng thần thức vừa chạm vào dòng khí xanh đó đã lập tức bị một cỗ lực lượng khổng lồ tiêu diệt sạch.

 

Y bật ra một tiếng rên thảm thiết.

 

Cảm giác thần thức bị đánh nát khiến y đau đến mức sống không bằng chết.

 

Rốt cuộc trong đan điền của y đang chứa thứ gì?

 

Không được!

 

Y tiếp tục phân tách thần thức, huy động thần thức tứ phía tràn vào đan điền, lao vào tấn công dòng khí xanh kia, hai bên cắn xé lẫn nhau, hủy diệt lẫn nhau. Cảm giác đau đớn như linh hồn bị xé toạc thành từng mảnh.

 

Giữa cuộc truy đuổi cắn xé đó, Lâm Kỳ thấy được Kim Đan của mình, dòng khí xanh đang không ngừng chảy vào đó, khiến Kim Đan từ kích thước bằng quả trứng ngỗng dần lớn lên bằng nắm tay trẻ sơ sinh.

 

Chính luồng khí xanh ấy đã cắt đứt liên hệ giữa y và Kim Đan.

 

Lâm Kỳ thấy mà tim đập thình thịch, sống lưng lạnh toát.

 

Đóa sen xanh bên dưới Kim Đan đã hoàn toàn hóa thành khói xanh, không cần hấp thụ linh lực bên ngoài nữa. Hơn nữa bản thân nó vốn đã mang một lượng linh lực nồng đậm đến kinh người, là kết tinh vạn năm của dị thú thượng cổ, giờ đây bỗng dưng bộc phát ngay trong đan điền y, toàn bộ linh lực đều tuôn tràn vào Kim Đan.

 

Kim Đan to bằng nắm tay trẻ sơ sinh bắt đầu hiện lên những đường vân rõ rệt, đan xen gân guốc như mạch máu nổi gồ trên mu bàn tay của người già, bên ngoài hiện ra từng làn khí đen, Kim Đan càng ngày càng lớn, mà lớp màng bên ngoài lại càng lúc càng mỏng.

 

Y có thể thấy rõ làn khói xanh đang lượn lờ trong Kim Đan, mà ở trung tâm của làn khói đó, Lâm Kỳ nhìn thấy một chấm đen.

 

Y cố nén đau, điều khiển thần thức tiến lại gần.

 

Cuối cùng cũng nhìn rõ.

 

Cả người y sững sờ tại chỗ.

 

Tay chân lạnh toát, co giật, nỗi sợ hãi xộc thẳng lên đầu!

 

Chấm đen đó!

 

Cái chấm đen trong đan điền y!

 

Là phôi thai của một con mãng xà ba đầu!!

 

Một con dị thú thượng cổ nhỏ bằng ngón tay út đang cuộn mình trong Kim Đan của y như trong *****, ba cái đầu rắn lắc lư qua lại, nhe nanh dữ tợn.

 

Y đã nói rồi mà! Trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí!

 

*****!! *****!! Tởm quá!!

 

Lâm Kỳ hoảng thật rồi.

 

Y tụ thần thức thành một thanh đao lớn, định một đao ***** con súc sinh ấy, nhưng ngay trước khi bổ xuống Kim Đan, y đột nhiên bừng tỉnh, đến mức cơn đau cũng bị đóng băng.

 

Cả người như rơi xuống vực sâu.

 

...Không thể chém.

 

Y không thể chém nó.

 

Một khi chém xuống, Kim Đan sẽ vỡ, tu vi của y cũng tan thành mây khói.

 

Sự thật đó khiến toàn thân Lâm Kỳ lạnh buốt.

 

Vậy là... con mãng xà ba đầu này, từ đầu đến cuối, đã tính toán tất cả?

 

Thứ y ăn vào không phải vận may, mà là vận họa.

 

Đóa sen xanh đó không phải đang bảo vệ Kim Đan, mà là đang liều mạng, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tạo ra một ***** cho con mãng xà ba đầu.

 

Bụng dưới của Lâm Kỳ đau như dao đâm, thần thức đã hóa thành cây đao lớn trong tay Lâm Kỳ dần tan biến trước Kim Đan, một trong ba chiếc đầu rắn xuyên qua lớp màng mỏng của Kim Đan ngoác miệng cười với y, nụ cười ghê rợn đến tột độ.

 

Sự phẫn nộ dâng lên như thủy triều, cảm giác ấm ức khiến sát ý trong lòng Lâm Kỳ bùng nổ.

 

Chẳng lẽ y thực sự không làm gì được con súc sinh đó sao?!!

 

Con mãng xà ba đầu uốn lượn chiếc đuôi trong Kim Đan, bỗng nó đột nhiên há miệng, một ngụm độc dịch xuyên thấu lớp màng, lao thẳng về thần thức đang lan khắp đan điền của Lâm Kỳ. Xèo xèo xèo, độc dịch ăn mòn thần thức thành một vũng nước.

 

Lâm Kỳ hét lên, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào cổ.

 

Đau quá!

 

Cuộc chiến sinh tử giữa y và phôi thai của con mãng xà ba đầu trong đan điền bắt đầu! Luồng khói xanh tràn hết vào Kim Đan, sức mạnh phát ra từ Kim Đan thậm chí đã tiệm cận Kim Đan đại viên mãn.

 

***** mà mãng xà ba đầu xây nên đã hoàn tất, y chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá Nguyên Anh. Chỉ cần y đột phá Nguyên Anh, nó sẽ nuốt chửng lấy Kim Đan của tu sĩ Nguyên Anh đó để một lần nữa hóa hình!

 

Linh mạch Lâm Kỳ cũng bắt đầu run rẩy, đầu đau như búa bổ, mồ hôi chảy vào mắt cay xè.

 

Mãng xà ba đầu giương nanh múa vuốt, quyết tâm diệt sạch thần thức của y, chiếm lấy đan điền làm của riêng.

 

Lâm Kỳ dần dần rơi vào thế hạ phong.

 

Không ổn!

 

Y phải rút thần thức lại ngay!

 

Lâm Kỳ vội vàng thu hồi thần thức, nhưng lại phát hiện không thể rút ra!

 

Mãng xà ba đầu đã dùng làn khói xanh khi nãy để tạo ra một kết giới trong đan điền y!

 

Mục đích nó đến hôm nay chính là giết y!

 

Không ngờ y lại nuôi ra một thứ độc vật như vậy trong Kim Đan của mình!

 

Thần thức của Lâm Kỳ bắt đầu va đập vào kết giới, cố gắng né tránh độc khí do mãng xà phun ra nhưng vẫn bị trúng một ít. Tệ hơn nữa, làn khói xanh lại bắt đầu tràn ra từ kim đan, nuốt sạch thần thức của y.

 

Bị dồn đến đường cùng.

 

Lâm Kỳ đau đến mức thần trí mơ hồ, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, y lại đột nhiên vô cùng tỉnh táo... Nếu thực sự bị ép đến bước đường cùng, vậy thì... phá đan đi!

 

Dù có chết, cũng phải xé xác con rắn kia ra thành trăm mảnh!

 

Đúng lúc này, Ân Vấn Thủy nghe thấy động tĩnh liền lập tức thi triển thuật dịch chuyển, vội vã tiến vào. Từ ngoài điện bước vào, cảnh tượng ấy đập vào mắt hắn.

 

Thiếu niên hơi khom lưng, mồ hôi đẫm ướt y phục, mái tóc dài bết dính vào người, đôi mắt đỏ au, chẳng rõ vì giận hay vì đau. Chiếc cổ thon dài yếu ớt, ngẩng cao lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, môi bị cắn chặt, bật ra tiếng rên rỉ, hơi thở dồn nén, từng biểu cảm đều mang theo một loại dụ hoặc khó cưỡng.

 

"Đau lắm sao?"

 

Hắn cụp mắt, dịu dàng hỏi.

 

Lâm Kỳ làm sao có thể nghe thấy hắn đang nói gì, y đã đau đến sắp chết rồi!

 

Ân Vấn Thủy cúi người, đầu ngón tay điểm nhẹ vào giữa trán thiếu niên.

 

Chỉ một cái gõ nhẹ, hắn đã thấy rõ hết thảy tình hình trong đan điền của thiếu niên.

 

Thần thức bị ép đến đường cùng, từng luồng khói xanh tán loạn bốn phía, còn có bào thai mãng xà đang giương nanh múa vuốt.

 

Đôi mắt hoa đào thoáng hiện sát ý.

 

Hắn cũng tách ra một tia thần thức, tiến vào đan điền thiếu niên.

 

Tựa như ánh sáng đột ngột phá tan bóng tối, vào lúc Lâm Kỳ đã ôm quyết tâm liều chết, một sức mạnh khổng lồ đột ngột từ trên trời giáng xuống.

 

Cảm nhận được khí tức *****, làn khói xanh hoảng loạn chạy trốn tứ tán, nhưng cũng không thoát nổi vận mệnh bị tiêu diệt.

 

Con mãng xà ba đầu vốn đang đắc ý bỗng gào thét, bỏ chạy tán loạn, cuộn tròn thân mình, cố gắng lui về nơi sâu nhất trong Kim Đan của thiếu niên.

 

Thần thức của Lâm Kỳ vẫn còn mơ màng.

 

Thần thức ngoại lai kia tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, y chỉ mơ hồ nhìn thấy được một bóng dáng mờ nhạt.

 

"Muốn trốn sao."

 

Thần thức mới xâm nhập đan điền chợt động thủ.

 

Lâm Kỳ chỉ thấy luồng khí trắng mang theo ánh kim xuyên qua Kim Đan của mình mà không hề gây chút đau đớn nào, trực tiếp quấn chặt lấy phôi thai mãng xà bên trong.

 

Mãng xà ba đầu vùng vẫy dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn bị lôi ra khỏi Kim Đan.

 

Luồng sáng trắng hóa thành một thanh trường kiếm, đâm thẳng vào bảy tấc của mãng xà ba đầu.

 

Ba đầu mãng hấp hối, ngã rạp trước thần thức của Lâm Kỳ.

 

Lâm Kỳ hận nó thấu xương, nghiến răng nghiến lợi, hóa thần thức thành đao, chém liên tục gần một ngàn nhát, đem thân rắn băm thành đống thịt vụn, bào thai mãng xà ba đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết yếu ớt rồi dần dần tắt lịm.

 

Để lại một đống thịt nát ở đây thật khiến người ta buồn nôn.

 

Lâm Kỳ định ra tay dọn dẹp, nhưng có người còn nhanh hơn y một bước.

 

Ánh sáng ấm áp bao phủ đan điền.

 

Thi thể của con mãng xà bị một sức mạnh vô hình nuốt trọn, khói xanh tản mát hết thảy, một luồng khí tức mênh mông nhẹ nhàng xoa dịu kim đan của y, thương tổn nơi đan điền cũng theo đó mà được chữa lành.

 

Đan điền và thần thức của tu sĩ vốn là những chốn vô cùng bí mật.

 

Lần *****ên có luồng thần thức xa lạ xông vào mạnh mẽ như vậy, nhưng kỳ lạ thay, thần thức ấy lại chỉ nhẹ nhàng bao bọc lấy y, xoa dịu từng vết thương.

 

Bên ngoài.

 

Đau đớn của Lâm Kỳ dần dịu xuống, cả người cũng trở nên an ổn.

 

Ân Vấn Thủy thu hồi tia thần thức kia, dưới ánh trăng nhàn nhạt, thần sắc hắn ôn hòa, hắn nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt còn ươn ướt của thiếu niên, giọng nói thấp nhẹ như gió thì thầm: "Ngủ ngon."

 

Bình Luận (0)
Comment