Làm Tông Chủ, Quy Củ Của Ta Có Chút Lạ ( Bản Dịch )

Chương 4 - Mở Rộng Sơn Môn.

Thời đại này, mặc dù không đến mức ăn lông ở lỗ nhưng cuộc sống của người bình thường vẫn vô cùng gian nan. Cường giả như mây, hở ra một cái là dời non lấp biển, đánh nhau hủy thiên diệt địa, kẻ yếu chỉ như sâu kiến, tên bay đạn lạc chết như rạ. Chỉ mỗi chuyện sinh tồn, tránh khỏi mấy chuyện tên bay đạn lạc thôi cũng đã phải tính toán, nghiên cứu đủ điều để tìm đường sống thì thời gian đâu mà học với chả hành. Cũng bởi vì vậy nên phàm nhân mới điên cuồng lao lên, kẻ trước ngã xuống thì người sau tiến tới, quyết bái cho được huyền môn trở thành tu sĩ, nắm giữ định mệnh của mình. Trong nhận thức của họ, chỉ cần trở thành tu sĩ thì đã là người trong chốn thần tiên, đáng giá nỗ lực , đáng giá đánh đổi bằng cả sinh mạng.

······

"Ta nói, ta nói." Nhìn đám người đang nhe nanh múa vuốt, xăn tay áo, kéo ống quần lừ lừ tiến tới, tên này vội vàng la lên : " Đây là quảng cáo của Lãm Nguyệt Tông, nội dung như nhau thôi. Dù không có thiên phú cũng có chút hy vọng. "

" Chúng ta thu đồ không nhìn thiên phú, chỉ nhìn duyên. Bất kể thân phận, địa vị thế nào cũng có thể đến. Còn một số nội dung là hướng dẫn cách đi đến Lãm Nguyệt Tông. "

Nghe hắn giải thích, đám người vô cùng ngạc nhiên.

" Không nhìn thiên phú, chỉ nhìn duyên ? "

" Không có thiên phú cũng có cơ hội bái nhập sơn môn sao ? Chuyện này là thật hay giả đây ? "

" Lãm Nguyệt Tông là tông môn nào ? "

Đám người qua đường này đa số cũng biết chút ít về một vài môn phái tu tiên nhưng lúc này cũng vô cùng mờ mịt. Tu hành khó khăn, người có thiên phú vô cùng hiếm thấy. Cho dù là có thiên phú thì cũng chỉ miễn cưỡng hợp cách mà thôi , cơ bản cũng không vượt qua nổi vòng gửi xe chứ đừng nói gì đến chuyện gia nhập tiên môn. Vốn dĩ những người này mang theo hy vọng mà đến nhưng vẫn rất e ngại thiên phú của mình không đủ tiêu chuẩn, bây giờ lại nghe nói rằng không có thiên phú cũng có thể bước vào sơn môn, lòng đầy kích động. Nhưng mà Lãm Nguyệt Tông là tông môn nào thì chẳng ai biết.

" Ta biết ! " Một nữ tử trẻ tuổi lên tiếng: " Lãm Nguyệt Tông đã từng là tông môn đứng đầu Tây Nam Vực, địa vị gần với Vạn Hoa Thánh Địa, là nổi bật nhất trong nhất lưu tông môn. Thời kỳ đỉnh phong nơi này có linh sơn vạn tòa, môn hạ quá ngàn vạn, danh tiếng vang xa. "

" Thật sao ? "

" Nhưng sao bây giờ lại không ai biết đến ? Hoàn toàn không nghe thấy tiếng tăm gì ? Thậm chí Đào Hoa Tông chỉ có tám tòa linh sơn chúng ta cũng đều nghe thấy nhưng lại không hề biết đến Lãm Nguyệt Tông. "

" Là vì những năm gần đây Lãm Nguyệt Tông đã suy tàn, thiếu truyền nhân, không người kế tục, truyền thừa đứt đoạn .... Hiện tại họ chỉ còn đúng một tòa linh sơn, nguy hiểm sớm tối. "

" Có lẽ vì vậy những người này mới nghĩ ra biện pháp quảng cáo để thu hút người khác đây mà. "

" Một tòa linh sơn sao ? Cái này... "

" Cũng tùy vào lựa chọn của các vị thôi. " Nữ tử than nhẹ. : " Trong mắt ta thì đầu gà hay đuôi phượng cũng vậy. Những người như chúng ta có thể chân chính bái nhập tiên môn thì trăm người không có một, cho dù là may mắn nhập môn đi nữa thì đa số cũng không làm nổi đuôi phượng, đảm đương đầu gà thì càng không . Có thể nhập môn cũng là may mắn rồi. "

Đám người gật gù tán thành.

" Vậy chúng ta liền đi Lãm Nguyệt Tông chứ hả ? "

" Khoan đã, các ngươi đừng để ta xúi giục." Nữ tử lắc đầu nhẹ nhàng nói :" Ta khuyên các ngươi nên có chủ kiến của mình. "

Dưới cái nhìn của nàng. nghe người ta nói sao mình làm vậy , tùy tiện bị người thao túng thì cho dù là có thiên phú đến đâu cũng chỉ e là không vào được sơn môn.

" Huống hồ gì mặc dù nói là không nhìn thiên phú, chỉ nhìn duyên phận nhưng họ cũng không nói là sẽ thu những người không có thiên phú a. "

Đám đông khựng lại. Ngươi làm chúng ta rối bời tâm trí rồi a. Ngươi coi chúng ta là dế sao ? Quay gì quay chóng mặt thế ?

" Vậy thì cuối cùng phải làm sao chứ ? " Có người la lên.

" Phải nhìn chính các ngươi thôi. " Nữ tử than nhẹ : " Ta đã nói rồi, các ngươi phải có chính kiến của mình. Ta chỉ phân tích lợi hại cho các ngươi thấy chứ không khuyên các ngươi nên làm gì. Dù sao thì lựa chọn lần này sẽ thay đổi cuộc đời các ngươi. Đến Đào Hoa Tông thì chuyện gì xảy ra các ngươi chắc cũng đã biết, không có thiên phú thì sẽ không được bước vào sơn môn. Nhưng đi Lãm Nguyệt Tông thì cho dù không có thiên phú vẫn còn một tia hy vọng. Chỉ vậy thôi ! "

Lúc này đám người mới bắt đầu chú ý đến thiếu nữ. Nàng dù còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, trên mặt dính đầy bùn đất cũng không che nổi vẻ thanh tao xuất chúng. Tóc đen như thác rủ xuống hông, y phục trên người dù đã bạc màu, vá lại nhiều nơi nhưng lại vô cùng sạch sẽ.

" Tiểu cô nương định chọn đi đâu ? " Có người hỏi.

" Ta sao ?" Nàng cười khổ :" Ta tự biết mình không có thiên phú."

Nói đoạn, nàng lập tức xoay người đi về hướng Lãm Nguyệt Tông.

Đám đông nhìn nàng rời đi một lúc rồi tự nhiên chia làm hai hướng. Một nhóm người theo chân nàng đi về phía Lãm Nguyệt Tông, những người còn lại tiếp tục tiến về Đào Hoa Tông.

.........

Phụ cận Lãm Nguyệt Tông có không ít tông môn đang chú ý quan sát, tất cả đều khịt mũi coi thường cho rằng Lãm Nguyệt Tông sẽ nhanh chóng bị hủy diệt , hành động lần này đơn thuần chỉ là dãy chết. Có vài người lại cảm khái cho Lãm Nguyệt Tông, dù sao thì cũng đã từng huy hoàng, ít nhiều gì cũng còn chút nội tình, có cái gọi là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cũng đáng để đánh cược một lần.

......

Ba ngày trôi qua,

Thời gian đã điểm.

Năm tên trưởng lão cũng đã trở về. Lãm Nguyệt Tông tất bật chỉnh trang tổng thể . Bàn ghế ngoài sân được lau dọn sạch sẽ, không nhuốm bụi trần, dược viên có bao nhiêu linh dược thì đều bị đem hết ra ngoài, xếp hai bên đường khiến cho linh khí trở nên nồng đậm hơn ngày thường rất nhiều. Linh thú toàn tông có bao nhiêu đều được thả ra hết, chạy tung tăng khắp hang cùng ngỏ hẻm tạo cảm giác một nơi bồng lai tiên cảnh.

Booonggg !

Tiếng chuông vang vọng từ Vạn Hoa Thánh Địa, báo hiêu thời gian tuyển người đã đến.

Lâm Phàm đứng trên cao nhìn xuống, có chút hồi hộp. Hắn đi tới đi lui một hồi rồi quay sang bảy tên đệ tử đang đứng như trời trồng bên cạnh :

" Các ngươi đi xuống sườn núi tìm một chỗ đấu pháp luận bàn với nhau đi.Để cho người ta nhìn thấy, mở mang tầm mắt chút. "

Đám đệ tử đưa mặt ngu ra : " Hả ? Chúng ta sao ? "

" .........." Lâm Phàm muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ cười khổ : " Thôi được rồi, các ngươi chơi... à không các ngươi cứ làm việc của mình đi. "

Lâm Phàm chán nản phất tay. Để cái đám này làm linh vật luôn cũng được. Bắt họ luận bàn thiệt là làm khó người ta mà.

Sau lưng Lâm Phàm, đại trưởng lão có chút trầm ngâm : " Dưới núi cũng đã tập trung không ít người đang leo núi a. "

" Được bao nhiêu người ? " Lâm Phàm có chút mong chờ.

" Khoảng trên dưới hai trăm người. "

Mới hai trăm sao ? Lòng Lâm Phàm chùng xuống, năm ngoái còn được hơn ba trăm....

" Khoan đã ! " Vu Hành Vân chợt la lên. " Đằng kia còn có người... từng nhóm nhỏ .... bốn phương tám hướng đều có. ... Tông chủ ! Biện pháp của ngươi thật có hiệu quả ! "

" Sao ? Được bao nhiêu ? "

" Chỉ e là... " Vu Hành Vân mừng rỡ , thả thần thức hết cỡ vẫn không thấy hết nổi. " Không dưới một vạn ! "

" Tốt quá rồi ! "

Hơn vạn ? Cho dù là một ngàn chọn một thì cũng có thể lấy được mười cái đệ tử tạm được, nếu tập trung bồi dưỡng thì ít nhiều cũng là một trợ lực.

" Tông chủ đại tài a ! "

Năm tên trưởng lão nhao nhao tán thưởng.

Bình Luận (0)
Comment