Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 109

Bác sĩ kia lại cúi đầu viết vài chữ vào bệnh án: “Là thế này, tuy kết quả của cô không có bất kỳ dấu hiệu mang thai nào, nhưng có khả năng cao vì bây giờ là thời kỳ đầu thụ thai dẫn tới kết quả không chính xác! Cho nên, cô Đỗ, tôi đề nghị cô chờ kinh nguyệt tới rồi tính sau, nếu kinh nguyệt không tới đúng lúc thì cô phải tới bệnh viện kiểm tra một lần nữa! Mặt khác trong thời gian này không thể uống thuốc bậy bạ nữa.” 

Tay của Cao Dương Thành vô thức khoác lên vai Hoàng Ngân, sắc mặt nặng nề nhìn bác sĩ phụ khoa đối diện: “Nhưng trước đó cô ấy có uống thuốc tiêu viêm.” 

Bác sĩ phụ khoa chau mày: “Vậy ư? Bây giờ không kiểm tra ra được điều gì, thuốc cũng đã uống rồi, chúng tôi tạm thời không có cách gì, tôi thấy cứ chờ kết quả kiểm tra lại rồi hẵng nói!” 

“Được.” 

Hoàng Ngân nhíu mày, gật đầu. 

Bây giờ tạm thời cũng chỉ có thể như vậy trước. 

Cầm kết quả đi ra từ khoa phụ sản, tâm trạng của Hoàng Ngân lập tức trở nên sa sút. 

Cô buồn bực, cúi thấp đầu, cũng không để ý người đàn ông phía sau, chỉ tự mình đi về phía trước, phút chốc cảm thấy eo thắt chặt, một khuỷu tay rắn chắc ôm lấy cô, cả người cô ngã vào lồng ngực rắn rỏi của Cao Dương Thành không chút báo trước. 

“Anh làm gì vậy?” 

Hoàng Ngân đỏ mặt, ngọ nguậy: “Cao Dương Thành, đừng làm loạn! Mau buông ra, nhiều người nhìn như vậy...” 

Cao Dương Thành không buông, đôi môi mỏng kề sát tai cô, thấp giọng nói: “Sợ gì chứ! Tôi nói rồi, nếu như cô thực sự mang thai, tôi cưới cô!” 

Hoàng Ngân sửng sốt. 

Hồi lâu, cô cứng đờ trong ngực anh, vẫn không nhúc nhích. 

Trái tim, lạc mất nửa nhịp. 

“Anh... Đừng đùa kiểu này...” Hoàng Ngân tách bàn tay to lớn đó ra khỏi eo cô. 

Cao Dương Thành hừ lạnh một tiếng, tự tay xoay ngược gò má của cô, để cô nghiêng đầu nhìn anh. 

Đôi mắt đen nhánh nhìn cô dò xét: “Nhìn dáng vẻ mất hồn của cô, tôi cứ nghĩ cô đang rất mong chờ mang thai đứa con của tôi đấy.” 

Hoàng Ngân chớp chớp mắt, chật vật hít một hơi, đẩy tay của anh ra: “Nói bậy!” 

“Đỗ Hoàng Ngân, tốt nhất cô nên vui mừng lần này cô thực sự mang thai!” 

Cao Dương Thành nói câu tiếp theo đầy sâu xa rồi buông Hoàng Ngân ra, đi thẳng về phía trước. 

“Vì sao?” 

Hoàng Ngân nhíu cặp chân mày thanh tú, đuổi kịp bước chân của anh. 

“Đứa trẻ này cũng có thể cứu con trai của cô! Máu cuống rốn của đứa trẻ xa lạ còn có chút hy vọng, huống chi là anh em cùng cha khác mẹ!” 

Hoàng Ngân sửng sốt, trong lòng có chút hoang mang, cô thận trọng dò xét nhìn Cao Dương Thành: “Bác sĩ Cao, anh yêu mến con trai của tôi sao?” 

“Con trai của tình địch, tôi có lý do gì để yêu mến?” 

Cao Dương Thành lạnh lùng nhếch môi, giọng nói lạnh lùng không có chút ấm áp. 

Trái tim Hoàng Ngân đau nhói: “Nhưng trẻ con dù sao cũng vô tội.” 

Cao Dương Thành nhíu mày: “Cô vội hỏi cảm giác của tôi với con trai cô như vậy để làm gì?” 

Anh khoanh tay quan sát Hoàng Ngân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Chẳng lẽ cô cho rằng tôi cưới cô thì sẽ là ba của nó ư? Nó có thể sống với ba của nó!” 

Lời Cao Dương Thành nói khiến khuôn mặt của Hoàng Ngân sa sầm. 

“Bác sĩ Cao, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi chưa từng nghĩ muốn gả cho anh, càng chưa từng nghĩ muốn anh làm ba của con trai tôi, bởi vì con trai tôi rất thích anh nên tôi mới hỏi thêm thay nó.” 

Hoàng Ngân biết mình không có tư cách trách móc anh, là cô đã cướp đoạt tình cảm ba con giữa bọn họ, cô mới là người nên hổ thẹn và tự trách nhất, nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng cô vẫn có sự tức giận vô cớ. 

Hoàng Ngân nói xong cũng không để ý tới nữa anh nữa, buồn bực đi thẳng về phía trước. 

Cao Dương Thành đưa tay kéo cô lại, phách lối nói với cô: “Đỗ Hoàng Ngân, cô đừng hiểu lầm, không có thai thì tôi cũng không thèm cưới cô!” 

Hoàng Ngân cười khổ: “Cũng đúng, bác sĩ Cao còn có một người vợ chưa cưới xuất sắc như vậy mà!” 

“Nói ra lời như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm thành đang ghen!” Cao Dương Thành nhíu mày. 

Hoàng Ngân cười lạnh lùng: “Bác sĩ Cao cũng nói là hiểu lầm, nên chắc hiểu rất rõ ý của tôi.” 

Cao Dương Thành trừng mắt nhìn Hoàng Ngân, cuối cùng không nói thêm gì, anh buông cô ra, đi thẳng về phía phòng chăm sóc đặc biệt. 

Hoàng Ngân cũng vội vàng đi theo. 

Cao Dương Thành nhận được một USB do cảnh sát gửi tới, bên trong là một đống ảnh chụp, và một video ngắn. 

Video được quay trong một công xưởng bỏ hoang khá tối tăm. 

Trong ống kính có ba người, một người tóc đỏ, một người khác là tên cướp bị Hoàng Ngân đâm mù mắt, còn có một người đàn ông, không thể nghi ngờ chính là người thuê bọn chúng! 

Người đàn ông kia mặc vest thẳng thớm, trong video nhìn khá giống một chính nhân quân tử, ống kính quay gần khuôn mặt của anh ta, Cao Dương Thành nhất thời nhíu chặt chân mày. 

Xá Tuân! 

Một trong những vệ sĩ thân cận của Khuất Mỹ Hoa! 

Thực sự là cô ta? 

Tay Cao Dương Thành cầm ly không tự chủ được nắm chặt. 

Cuộc đối thoại của ba người truyền ra từ video. 

“Làm việc không lanh lẹ như vậy, cô chủ nhà chúng tôi rất không hài lòng!” 

Câu này là Xá Tuân nói. 

“Còn có gì mà không hài lòng! Anh em chúng tôi vì mấy trăm triệu mà bị đâm mù cả mắt! Các người còn có gì không hài lòng, hả?” 

Tính khí của tên tóc đỏ rất nóng nảy, nhưng Xá Tuân chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, hơi thở đó cũng đủ để đè xuống sự nóng nảy của hắn ta, chỉ nghe thấy anh ta lạnh lùng nói: “Ý của cô chủ nhà chúng tôi là giết con của cô ta, cưỡng hiếp cô ta rồi tạt axit vào mặt cô ta, nhưng hai kẻ bất lực các người đã làm được gì? Cùng lắm chỉ làm cô ta mất con! Chỉ làm chút chuyện như thế mà suýt nữa đã hiến luôn cả cái mạng của mình, thật quá ngu xuẩn! Bảy trăm triệu này là tiền thưởng cho các người, còn bảy trăm triệu kia là tiền bồi thường của cô chủ chúng tôi!” 

Câu nói sau cùng, Xá Tuân nói với tên cướp bị mù. 

Sau cùng, anh ta vứt hai rương tiền xuống chân bọn chúng, tư thế cao ngạo như thưởng cho kẻ ăn mày. 

“Bốp” một tiếng, Cao Dương Thành nặng nề khép máy tính lại, khuôn mặt lạnh lùng như phủ thêm băng giá, đôi mắt lạnh lẽo như hồ nước lạnh, như muốn muốn đông cứng người khác. 

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Khuất Mỹ Hoa. 

“Là tôi.” 

Trong điện thoại, giọng nói của anh lạnh băng khiến người ta không rét mà run: “Khuất Mỹ Hoa, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút!” 

... 

Sau một tiếng, Khuất Mỹ Hoa đứng trong nhà Cao Dương Thành. 

Anh lười biếng ngồi trên sofa, hơi thở lạnh lẽo quanh cơ thể khiến người ta run lên, đường nét sắc bén như băng điêu khắc, vừa lạnh lẽo lại sâu thẳm. 

Hồ nước sâu như đen nhánh như mực, hung dữ như hổ báo, đôi mắt híp lại, tín hiệu nguy hiểm lộ ra khiến Khuất Mỹ Hoa bất giác có chút sợ hãi. 

Từ trước đến nay cô ta chưa từng thấy Cao Dương Thành như vậy! 

Tay nắm túi xách của cô ta nắm chặt vì hoảng sợ. 

“Dương Thành, anh... tìm em có chuyện gì không?” 

Khuất Mỹ Hoa nhẹ nhàng hỏi anh, khuôn mặt dịu dàng viết lên sự yếu đuối. 

Cao Dương Thành vung tay ném USB tới chân của Khuất Mỹ Hoa, anh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, khóe môi nở một nụ cười lạnh thấu tim: “Làm sảy đứa con của cô ấy, lại muốn cưỡng hiếp cô ấy, còn không quên tạt axit vào mặt cô ấy...” 

Sắc mặt của Khuất Mỹ Hoa đột nhiên trắng bệch, hàm răng cắn môi dưới, khuôn mặt hiện ra sự hoảng loạn chưa từng có, đôi mắt lấp lánh, có lớp sương mù đang dâng lên: “Dương Thành, em... em không biết anh đang nói gì, cái gì làm sảy con của cô ta? Em... em không hiểu gì cả.” 

“Cô định giả vờ tới lúc nào?” 

Cao Dương Thành nói rồi đốt một điếu thuốc, tùy ý hít vài hơi. 

Ngũ quan lạnh lùng của anh phủ lớp khói mờ, giữa sự mập mờ, khuôn mặt đẹp trai mê người của anh càng lạnh lẽo không chút nhiệt độ. 

“Trong video là đoạn đối thoại của vệ sĩ Xá Tuân của cô và hai tên cướp làm Hoàng Ngân bị thương! Về phần bọn chúng nói gì, chắc hẳn cô rõ hơn ai hết chứ nhỉ?” 

Cao Dương Thành lạnh lùng nhếch khóe miệng. 

Khuất Mỹ Hoa lập tức khóc lóc: “Không phải, em không biết anh đang nói gì! Có phải Xá Tuân đã làm chuyện gì tổn thương Hoàng Ngân không? Dương Thành, anh biết đó, Xá Tuân có ý không trong sáng với em, là anh ta! Là anh ta tự ra tay, em không hề giật dây anh ta!” 

Cao Dương Thành có chút không kiên nhẫn: “Cô giữ lại lời này giải thích với ba mẹ của cô đi! Cô Khuất, tôi sẽ không cưới một người phụ nữ lòng dạ độc ác làm vợ!” 

Khuất Mỹ Hoa trợn to mắt nhìn anh, sắc mặt trắng bệch: “Anh... Lời này của anh có ý gì?” 

Cao Dương Thành nhếch khóe miệng: “Cô vẫn không hiểu ý trong lời nói của tôi ư?” 

Anh lạnh lùng búng tàn thuốc vào gạt tàn: “Cô Khuất, vì chú ý đến thể diện của nhà họ Khuất các cô trên truyền thông, tôi cho cô cơ hội này, để cô chủ động từ hôn, nếu như tôi chủ động từ hôn thì tôi nghĩ đến lúc tin tức được tung ra, nhà họ Khuất các cô có thể sẽ không đẹp mặt lắm!” 

Khuất Mỹ Hoa nắm chặt tay, khuôn mặt vẫn luôn dịu dàng lúc này đã tức đến mức có chút vặn vẹo: “Anh muốn từ hôn với tôi ư?” 

Cô ta cười nhạt: “Cao Dương Thành, anh muốn mượn cơ hội này từ hôn với tôi, sau đó ở bên Đỗ Hoàng Ngân? Anh đừng có mơ! Tôi sẽ nói cho mẹ của anh biết, nói cho bà ấy biết Đỗ Hoàng Ngân xấu xa thế nào, nói cho bà ấy biết người phụ nữ tên Đỗ Hoàng Ngân đáng ghét quyến rũ người đàn ông của tôi! Mẹ của anh sẽ không bỏ qua cho cô ta!” 

“Vậy sao?” 

Cao Dương Thành nhíu mày nhìn khuôn mặt dữ tợn vì tức giận của Khuất Mỹ Hoa, lạnh lùng hỏi một câu trí mạng: “Cô cảm thấy nếu như mẹ của tôi biết có một người phụ nữ độc ác sát hại đứa cháu chưa kịp ra đời của bà ấy, bà ấy sẽ làm như thế nào không? Sẽ đối phó với người phụ nữ mà cô nói trước, hay đi đối phó với hung thủ giết người trước?” 

Lời này của Cao Dương Thành đương nhiên là để đe dọa Khuất Mỹ Hoa cô ta. 

Bởi vì, trong bụng Hoàng Ngân thực ra không có máu mủ của nhà họ Cao! Chí ít, kết quả kiểm tra tạm thời là không có! 

Khuất Mỹ Hoa vừa nghe Cao Dương Thành nói thì sợ đến mức hai chân đều mềm nhũn, cơ thể lảo đảo suýt chút nữa té ngã, cô ta may mắn vịn được sofa bên cạnh. 

Sắc mặt của cô ta trắng bệch đến mức đáng sợ, tay cầm túi xách đang không ngừng run rẩy. 

Trong lòng cô ta tràn đầy hoảng sợ và không cam lòng! 

Cứ chôn vùi hôn nhân của bản thân như vậy? Hơn nữa, cô ta còn bị anh chặn cả đường lui, ngay cả cơ hội quay lại cắn trả cũng không có! 

Ôn Thuần Như mong chờ đứa cháu trai của nhà họ Cao như thế nào, cô ta đã thấy! 

Bà ta là một người phụ nữ độc ác cỡ nào, tự cô ta cũng biết rõ! 

Đừng nói cô ta, ngay cả ba mẹ của cô ta cũng phải kiêng nể người phụ nữ đó, thậm chí thị trưởng của thành phố S, cũng chính là ba của Cao Dương Thành, nghe nói năm xưa bà ta đã dùng thủ đoạn tàn độc thế nào để đoạt lại ông ấy từ tay người phụ nữ khác!

Khuất Mỹ Hoa không biết cô ta ra khỏi nhà của Cao Dương Thành như thế nào. 

Cô ta ở ngay trước mặt anh, gọi một cuộc điện thoại yêu cầu xóa bỏ hôn ước với nhà họ Cao, ba mẹ trong điện thoại không đồng ý, đến cuối cùng cô ta chỉ có thể khóc, giả vờ lấy cái chết ra ép buộc mới được ba mẹ chấp nhận. 

Bên ngoài, những hạt tuyết nhỏ đã rơi... 

Như sợi lông ngỗng cô đơn, rơi trên đầu, trên vai cô ta từng chút một... 

Tuyết nhanh chóng thấm ướt cơ thể mỏng manh của cô ta, thấm ướt gò má của cô ta. 

Đỗ Hoàng Ngân! 

Khuất Mỹ Hoa cắn chặt môi, nghĩ đến người phụ nữ đó một cách đầy căm hận, trong lòng là sự đố kị và không cam lòng! 

Nước mắt không ngừng trào ra, cô ta đang khóc lại đột nhiên phá lên cười. 
Bình Luận (0)
Comment