Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 121

“Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa đội ngũ y tá chăm sóc và giáo sư chuyên môn lo liệu, cứ cách ba ngày sẽ đưa Dương Dương tới bệnh viện kiểm tra toàn diện. Anh muốn đón em và Dương Dương về nhà, không muốn thằng bé ở trong bệnh viện hết ngày này qua ngày khác nữa. Cảm giác ở viện em cũng biết, cho dù điều kiện có khá hơn nhưng ngày nào cũng chôn chân một chỗ thằng bé sẽ thấy buồn chán. Nhưng nếu về nhà sẽ khác, trong khu có rất nhiều bạn nhỏ dễ mến, hàng ngày lúc rảnh rỗi Dương Dương có thể ra vườn hoa phơi nắng, tản bộ một chút, có thể ngâm mình trong hồ nước nóng, bơi lội, còn có thể mời các bạn khác về nhà chơi, thậm chí đủ loại hoa cỏ, cá cảnh nữa… Đúng rồi! Dương Dương rất thích cá cảnh, anh gọi người mang một bể cá lớn đến ngay mới được!”

Anh vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm số, đi ra cửa sắp xếp chuyện bể cá một cách nhanh chóng, dứt khoát.

Hoàng Ngân bó tay.

Nhưng không thể không thừa nhận, những lời anh nói cũng đủ khiến tim cô đập thình thịch.

“Em suy nghĩ đến đâu rồi?”

Anh sắp xếp xong mọi thứ rất nhanh. Cao Dương Thành quay lại hỏi Hoàng Ngân.

“Được ạ.” Hoàng Ngân gật đầu, đứng dậy: “Em đồng ý. Em tin anh, anh là bác sĩ mà.”

Cao Dương Thành vươn tay ôm cô vào lòng, ghé sát gương mặt về phía cô để hai chóp mũi chạm nhau: “Vậy còn em? Em thì sao?”

“Anh nghĩ sao?” Hoàng Ngân không đáp mà hỏi ngược lại anh.

Cao Dương Thành cong khóe miệng mỉm cười: “Khả năng em đến sống với anh vô cùng nhỏ.”

“Anh biết vậy là tốt.”

Cao Dương Thành nhướn mày: “Anh cũng không muốn làm khó em. Anh biết ngoài thằng bé em còn phải chăm sóc những người khác trong nhà. Nhưng nếu để thằng bé ở đây thì anh nghĩ muốn gặp em thường xuyên không phải chuyện gì khó.”

Hoàng Ngân nghe vậy không nhịn được cười: “Hóa ra anh muốn đón con trai đến nhà mình là vì lí do này?”

“50-50.”

Anh cười, hôn lên cánh mũi cô.

Vất vả lắm Trần Lan mới ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì lại đến lượt Đỗ Thanh Nga bị đưa vào.

Hoàng Ngân ở bên cạnh chăm sóc mẹ.

“Mẹ, mẹ nằm nhiều ngày rồi chưa ăn món gì ngon, hôm nay con nấu cháo gà, mẹ cố gắng ăn hết nhé.”

Hoàng Ngân ngồi bên mép giường, đặt bát cháo gà lên đầu giường đút canh cho bà.

Trần Lan vui vẻ uống mấy hớp, bất chợt nhớ ra gì đó hỏi: “Đúng rồi, hôm nay không phải cuối tuần sao? Sao không thấy con bé Thanh Nga tới nhỉ? Con bé không biết hôm nay mẹ được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt hay sao?”

Nhắc tới Thanh Nga, sắc mặt Hoàng Ngân hơi tái đi.

Cô muốn nói thật với mẹ, nhưng lại lo cho sức khỏe của bà, không thể làm khác đành giấu giếm: “Mẹ, giờ Thanh Nga… Có lẽ đang bận!”

Nụ cười của Hoàng Ngân có phần gượng gạo và khổ sở.

Rốt cuộc cô cũng không phải diễn viên, mà Trần Lan đã sống quá nửa đời người, tuy không quá xuất sắc nhưng khả năng quan sát đánh giá qua nét mặt, lời nói thì bà vẫn phải có.

“Ngân, có phải con giấu mẹ việc gì không?”

Sắc mặt Trần Lan trầm xuống trong nháy mắt, bát cháo gà cũng bị bỏ dở.

Hoàng Ngân hoảng hốt: “Mẹ, không… Không có thật mà.”

“Còn không nói thật với mẹ? Nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, còn muốn lừa mẹ sao? Có phải nó lén lút hẹn hò với bác sĩ Cao hay không? Con biết điều thì nói cho mẹ biết, đừng có giúp nó giấu giếm! Con bé này càng lớn càng khó bảo, không lúc nào khiến mẹ yên tâm. Con xem mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi các con lớn có ích gì!”

Trần Lan càng nói càng tức giận, thở hổn hển mấy hơi, rơm rớm nước mắt.

Hoàng Ngân đặt bát canh trong tay xuống ‘cạch’ một tiếng, quỳ xuống trước giường bà, nước mắt rơi tí tách: “Mẹ, mẹ đánh con đi! Mẹ đánh chết con đi! Mẹ…”

Trần Lan bị hành động đột ngột của con gái làm cho hết hồn, vội vàng xốc chăn lên ngồi dậy: “Ngân à, rốt cuộc là có chuyện gì? Con đứng lên trước đã… Nói cho mẹ biết…”

Hoàng Ngân khóc lóc lắc đầu, không chịu đứng dậy: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ nằm viện, con không chăm sóc tốt cho Thanh Nga. Hai… Hai ngày trước con bé vì cứu con với Dương Dương mà xảy ra chuyện, bây giờ… Bây giờ còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Mẹ… Con xin lỗi mẹ, con thật sự xin lỗi mẹ. Mẹ đánh con đi, mẹ đánh con đi! Hu hu hu…”

Trần Lan vừa nghe vậy, khuôn mặt có chút hồng hào phải vất vả lắm mới hồi phục được trong nháy mắt đã trắng bệch, suýt nữa thì ngất đi.

“Mẹ…”

Hoàng Ngân lo lắng đứng dậy đỡ bà: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, đừng như vậy…”

Hoàng Ngân nước mắt giàn giụa, cắn môi khóc lớn: “Mẹ không thể xảy ra chuyện nữa, đừng bắt con phải chịu sự giày vò này nữa, có được không? Nhìn những người thân bên cạnh từng người từng người nằm trong bệnh viện, còn khó chịu hơn cả cái chết!”

“Mẹ không sao, mẹ không sao…”

Trần Lan nhìn con khóc mà đứt từng khúc ruột, trong lòng vô cùng đau đớn. Vừa nghĩ tới đứa con gái nhỏ còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không rõ sống chết, bà thấy mọi thứ thật tăm tối.

Nước mắt giàn giụa, bà vén chăn muốn xuống giường: “Mẹ phải đến xem con bé thế nào…”

“Mẹ, bây giờ sức khỏe mẹ chưa ổn định, chúng ta chưa đi vội, được không?”

Hoàng Ngân vốn không dám nói với mẹ chuyện em gái bị cắt chân. Cô sợ mẹ không chịu nổi mà ngất đi, lúc đó e rằng sức khỏe của bà khó mà khôi phục lại được.

“Để mẹ đi thăm nó một chút!”

Giọng Trần Lan kiên quyết hơn, bà tức giận quát: “Tính mạng của con gái chẳng lẽ không quan trọng bằng cái thân già này sao? Đến lúc này rồi còn không cho mẹ đi thăm, có phải muốn mẹ sốt ruột đến chết không?!”

Hoàng Ngân không biết phải làm sao, nuốt nước mắt nói: “Mẹ, con không có ý đó.”

Trần Lan xỏ dép tập tễnh đi ra ngoài, Hoàng Ngân vội vàng đuổi theo đỡ bà: “Mẹ, mẹ đừng vội, để con đưa mẹ đi.”



Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Trần Lan nhón chân dõi mắt nhìn qua lớp cửa kính.

Nước mắt bà rơi lã chã: “Con nói xem, nhà chúng ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà từng người từng người nối nhau vào nằm viện…”

“Mẹ, mẹ đừng khóc, sức khỏe mẹ không tốt, đừng để mệt thêm.”

Hoàng Ngân đau lòng, cầm khăn giấy lau nước mắt cho mẹ, dịu dàng an ủi bà.

Cũng may phòng chăm sóc đặc biệt này không được vào, nên mẹ không phát hiện việc Thanh Nga bị cắt mất chân.

Hoàng Ngân vừa nghĩ tới việc em gái không còn hai chân, trong lòng không kìm được lo sợ, càng run lẩy bẩy. Sự thật tàn nhẫn này đừng nói hai mẹ con cô không chấp nhận nổi, thật không dám tưởng tượng khi Thanh Nga tỉnh lại phát hiện hai chân không còn, con bé sẽ như thế nào.

“Ngân, con sao vậy? Có ổn không? Người run cầm cập như thế, có phải lạnh không?”

Trần Lan ân cần hỏi han con gái.

“Mẹ, con không sao…”

Hoàng Ngân ngước đôi mắt đỏ hoe lắc đầu: “Hôm nay hơi lạnh…”

Cô vừa nói vừa xoa tay.

“Biết trời lạnh còn không mặc ấm một chút. Đi thôi, đừng nhìn nữa, càng nhìn càng đau lòng…” Trần Lan vừa nói vừa lau nước mắt.

“Vâng, mẹ đừng để bị lạnh.”

Hoàng Ngân ôm vai bà định rời đi, lại đột nhiên nghe thấy hai y tá đi qua bàn tán: “Haizz, Đỗ Thanh Nga này cũng thật đáng thương, nhan sắc bị hủy hoại thì thôi, đến cả hai chân cũng bị cắt. Tôi thấy người kiên cường đến mấy cũng không chấp nhận nổi hiện thực này. Đáng thương, cô ấy còn trẻ như vậy, hơn nữa vóc dáng còn xinh đẹp như thế…”

Hoàng Ngân vừa nghe thấy những lời này của hai cô y tá, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt càng trở nên trắng bệch.

Mặt… Mặt bị hủy hoại?

Không phải chỉ nói là cắt chi hay sao? Tại sao giờ lại nói khuôn mặt bị hủy chứ? Hoàng Ngân cảm thấy dưới chân bỗng nhẹ bẫng.

Trần Lan vừa nghe vậy gần như phát điên, nhào tới hai y tá kia: “Y tá, các cô vừa nói ai, nói ai bị cắt chân? Mặt ai bị hủy hoại?”

Mặt bà trắng bệch như tờ giấy, nước mắt nhạt nhòa trên gò má tang thương: “Người các cô nói không phải Thanh Nga, đúng không? Nhất định không phải nó, không thể nào!”

“Mẹ, mẹ…”

Hoàng Ngân cuống quýt, hốc mắt đỏ hoe, vội vàng ôm bà vào lòng: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, đừng như vậy…”

Hai cô y tá kia nhìn tình hình đó cũng biết mình đã phạm phải điều cấm kị, nhất thời đứng ngây người, không biết phải làm sao.

Trần Lan túm lấy áo khoác của Hoàng Ngân như nắm cọng rơm cứu mạng, òa khóc hỏi cô: “Ngân, nói cho mẹ biết, Thanh Nga không bị cắt chân, có đúng không? Có đúng hay không? Con nói cho mẹ biết!”

Nước mắt Hoàng Ngân vô thức tuôn ào ạt. Nghe tiếng khóc xé lòng của mẹ, cuối cùng cô không nhịn được nữa, nghẹn ngào lên tiếng:

“Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi!”

Hoàng Ngân liên tục nói xin lỗi mẹ.

Tròng mắt tang thương của Trần Lan càng u tối, tuyệt vọng hơn, cuối cùng… Đã không còn chút ánh sáng, bà nhắm mắt rồi ngất đi.

“Mẹ, mẹ… Mẹ đừng dọa con! Mẹ…”

Tiếng gào khóc thê lương của Hoàng Ngân vang vọng khắp hành lang dài hun hút: “Bác sĩ, bác sĩ! Mẹ tôi ngất rồi, mau cứu mẹ tôi…”

“Có chuyện gì vậy? Sao dì Trần lại đột nhiên ngất xỉu?”

Đúng lúc Cao Dương Thành vừa kiểm tra phòng chăm sóc đặc biệt xong thì bắt gặp Trần Lan ngất xỉu trên hành lang. Anh không nói nhiều, lập tức bế bà chạy nhanh tới phòng cấp cứu.

Hoàng Ngân lo lắng vội vàng đuổi theo, nước mắt lăn dài: “Mẹ em nghe tin Thanh Nga bị cắt chân, chịu đả kích quá mức! Dương Thành, mẹ em có sao không?”

“Em nín đi, đừng lo lắng quá, mọi chuyện để anh.”

Dứt lời, Cao Dương Thành bước nhanh hơn, chạy thẳng vào phòng cấp cứu: “Văn, nhanh lên! Tới trợ giúp!”

Nửa tiếng sau, Cao Dương Thành từ phòng cấp cứu đi ra.

Anh vừa đi vừa cởi găng tay, phía sau còn có mấy y tá đẩy Trần Lan ra ngoài.

Truyện được mua bản quyền up trên

“Mẹ…”

Hoàng Ngân kích động chạy tới đón nhưng Cao Dương Thành chặn lại, ôm vai cô, làm động tác im lặng: “Suỵt… Dì Trần không sao, giờ đang ngủ, em đừng quấy rầy. Tâm trạng của dì hơi kích động, để dì nghỉ ngơi sẽ tốt hơn. Văn, đưa dì Trần về phòng bệnh trước đi.”

Câu cuối Cao Dương Thành nói với y tá đi bên cạnh giường bệnh.

“Vâng.”

Văn dẫn đầu đẩy Trần Lan trở về phòng bệnh.

Cao Dương Thành và Hoàng Ngân theo phía sau.

“Dương Thành, mẹ em thật sự không sao chứ?” Hoàng Ngân có phần không yên tâm.

Cao Dương Thành thuận tay ném găng vào thùng rác, rồi mới nói sự thật: “Thật ra sức khỏe của dì không có gì đáng ngại, nhưng tinh thần bị đả kích tương đối nghiêm trọng. Anh lo tâm trạng bà không tốt sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình. Không phải sức khỏe của dì không thể hồi phục, có thể, nhưng như vậy rất dễ để lại di chứng.”

Hoàng Ngân lúng túng, cắn môi: “Vậy em nên làm gì bây giờ?”
Bình Luận (0)
Comment