Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 146

Trái tim đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng khiến cô mất tự nhiên, nhưng càng ỷ lại vào sự ấm áp này hơn.

“Anh mà đỗ xe ở đây, đợi lát nữa tuyết rơi dày có khi không đi nổi đâu.”

Hoàng Ngân chỉ chiếc xe của anh rồi lại nhìn tuyết bay đầy trời, cau mày lo lắng.

“Đi thôi! Còn sợ tối nay anh không về được đấy à.”

Cao Dương Thành kéo tay Hoàng Ngân đi lên trước.

Quả thực tuyết đọng khá dày, Hoàng Ngân mới đi được hai bước mà giày đã ướt hết, đến ống quần cũng một nửa.

Tất nhiên Cao Dương Thành cũng không khá hơn chút nào, giày da đọng cả lớp tuyết dày, ống quần tây cũng bám đầy tuyết, thế nhưng anh lại không hề có vẻ nhếch nhác thậm chí khí chất quý ông vẫn được anh thể hiện một cách vừa đúng: “Em đi phía sau, giẫm lên dấu chân của anh là được.”

Làm vậy sẽ không đến nỗi ướt giày.

“À, vâng...”

Hoàng Ngân bị anh dắt đi, bước theo dấu chân của anh tiến về phía trước.

Lòng bàn tay hai người đã đầy mồ hôi, dinh dính, hơi trươn, nhưng không ai có ý định buông tay.

“Á!”

Bỗng nhiên Hoàng Ngân hét lên một tiếng, cô trượt chân, cơ thể mất trọng tâm, sắp ngã nhào xuống đất.

“Cẩn thận!”

Cao Dương Thành vội vàng đưa tay ôm lấy cô.

Nhưng mặt đất đóng tuyết rất dày, cho dù Cao Dương Thành đã ôm được Hoàng Ngân nhưng hai chân cô vẫn bị trượt. Anh còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã ngã xuống tuyết một cách chật vật.

May mà Cao Dương Thành ở dưới.

Hoàng Ngân ngã trên người anh, mặt đập vào lồng ngực cứng rắn của anh, cũng khá đau, nhưng vẫn hơn là đập đầu xuống đất.

Hoàng Ngân vội vàng giãy giụa muốn đứng dậy: “Cao Dương Thành, anh không sao chứ?!”

Cao Dương Thành giữ eo cô, ngăn cản động tác bò dậy của cô: “Đừng nhúc nhích.”

Hoàng Ngân căng thẳng, nghe anh nói vậy thì hoàn toàn không dám động đậy gì nữa, đôi mắt đẫm nước lo lắng nhìn chằm chằm anh: “Anh không sao chứ? Có phải bị thương ở đâu rồi không? Không dậy được à? Có cần em gọi xe cứu thương không?”

“...” Quá khoa trương thì phải?

Anh chỉ muốn ôm cô thêm một lát thôi mà, thật sự chỉ đơn giản vậy thôi!

“Em đừng động đậy.”

Giọng Cao Dương Thành hơi trầm khàn: “Có lẽ là bị thương ở chân rồi, em nhúc nhích một cái là sẽ rất đau, trước tiên để anh đỡ đau một chút đã.”

“Được, vậy em nằm im.”

Hiển nhiên là Hoàng Ngân tưởng thật, bèn nằm im trên người anh, không dám nhúc nhích chút nào.

Đầu bị tay anh ấn vào lồng ngực vững chãi của anh, cô có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ kia. Từng tiếng “thình thịch, thình thịch” vang vào tai cô, như thể gõ vào con tim cô, khiến trái tim cô không hiểu sao cũng đập rộn lên, gương mặt ửng hồng...

Hoàng Ngân lặng lẽ thở dốc, dè dặt hỏi anh: “Em đè anh thế này liệu có làm chân anh bị đau không?”

“Không đâu, em cứ nằm im là được.”

Cao Dương Thành nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Tay anh giữ đầu cô, để cô càng ghé sát vào cơ thể mình, anh tham lam hưởng thụ tình cảm ấm áp đã lâu không được cảm nhận.

Cơ thể cô vẫn mềm mại như trước, còn có mùi sữa tắm hương chanh quen thuộc, thoang thoảng mà tươi mát, hòa vào hơi thở của anh, lại khiến cho bên dưới của anh không tự chủ được mà dựng lên như một túp lều nhỏ.

Hoàng Ngân được anh ôm thân mật như vậy thì chỉ cảm thấy như có hơi nóng đang toát ra từ da thịt, khiến cho toàn thân cô bắt đầu nóng bừng lên, gương mặt hồng rực như bị thiêu đốt. Cô thở dốc, thăm dò hỏi anh: “Vẫn chưa ổn sao? Nếu thật sự không được thì chúng ta đến bệnh viện, em đưa anh đi.”

“Ừm, hừ...”

Cao Dương Thành nhắm mắt, ậm ờ trả lời cô, cũng không biết rốt cuộc là ổn hay không ổn, cánh tay ôm lấy Hoàng Ngân vẫn không hề thả lỏng.

Thấy anh nằm im, Hoàng Ngân tất nhiên không dám tự tiện nhúc nhích.

“Anh cứ nằm trong tuyết thế thì quần áo ướt hết.”

Hoàng Ngân nói với anh.

“Ướt thì ướt thôi.”

Được ôm cô thì đừng nói là quần áo ướt sũng, cho dù có bắt anh cởi quần áo ra anh cũng vui vẻ mà làm!

Đúng lúc này, bỗng có ánh sáng của đèn pin soi vào bọn họ, vừa hay chiếu thẳng vào mặt Cao Dương Thành. Do quá chói mắt nên anh vô thức giơ tay lên che.

“Làm gì vậy? Ngày tuyết rơi dày thế này, muốn yêu đương thì về nhà mà yêu đi. Con đường này sắp bị tuyết chôn vùi rồi, còn ôm nhau nằm đó, không sợ bị chôn sống à?”

Người nói là một chú cảnh sát giao thông hơn bốn mươi tuổi. Bởi vì tuyết rơi dày nên ông đang đi kiểm tra đường.

Hoàng Ngân đỏ mặt: “Chú cảnh sát, chú có thể giúp cháu đỡ anh ấy lên được không. Anh ấy vừa ngã, có thể là bị gãy chân rồi.”

Cô nói xong lại liếc nhìn vẻ mặt quẫn bách của Cao Dương Thành, ngây thơ hỏi: “Em có thể dậy được chưa?”

“Có thể!”

Cao Dương Thành gật đầu dứt khoát.

Chú cảnh sát đang định đến đỡ Cao Dương Thành lên thì không ngờ anh lại ôm Hoàng Ngân đứng dậy.

“Ơ, không phải vẫn nhanh nhẹn đấy sao? Cháu gái, cháu xem cháu kìa, bị người ta lợi dụng mà còn xung phong làm người tốt nữa.”

Chú cảnh sát cười nhạo.

Hoàng Ngân nhìn Cao Dương Thành, thấy anh thật sự vẫn rất linh hoạt thì không nói thêm gì nữa, mỉm cười với chú cảnh sát nhiều chuyện: “Cảm ơn chú, chúng cháu đi trước đây.”

Cao Dương Thành tự nhiên kéo Hoàng Ngân đi lên trước.

Hoàng Ngân giãy khỏi tay anh, lên án: “Anh lừa em?”

“Lừa em gì chứ?” Cao Dương Thành chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Không tin chân anh bị thương à?”

Hoàng Ngân nhìn anh bằng vẻ mặt dò xét.

“Muốn anh kéo quần lên cho em xem không?”

Cao Dương Thành còn làm bộ muốn kéo ống quần lên thật.

“Ấy, đừng đừng!” Hoàng Ngân vội vàng ngăn cảnh anh: “Anh làm gì vậy! Em nói chút thôi, anh còn coi là thật à!”

Dù anh lừa cô thì có làm sao? Cô sẽ tức giận à? Không đâu.

Nói thật là, được anh ôm như vậy, thực sự... cô cũng rất thích! Làm sao tức giận cho được.

Cao Dương Thành cười tươi rói.

“Không bị thương là tốt rồi.”

Hoàng Ngân lại nói: “Thời tiết này cũng phải âm mấy độ rồi, sao anh vẫn chỉ mặc một chiếc quần vậy? Không mặc quần giữ ấm, anh không lạnh à?”

Cô vừa không để ý đã bộc lộ tính cách lải nhải quan tâm nhiều chuyện rồi.

“Giờ anh độc thân, mặc quần giữ ấm làm gì!”

“Độc thân thì có thể không mặc quần giữ ấm à?” Hoàng Ngân nghi ngờ trừng anh.

Đây là kiểu tư duy logic gì vậy? Ai nói cho cô biết với?

Cao Dương Thành khoác vai Hoàng Ngân đi về phía trước, vừa đi vừa giảng giải cho cô: “Đàn ông độc thân nếu mặc quần giữ ấm thì làm sao theo đuổi con gái được? Em nghĩ mà xem, hai người đang tình nồng ý mật, cởi quần ra một cái, kết quả bên trong lại mặc chiếc quần giữ ấm không hề gợi cảm chút nào...” Anh cau mày nói: “Mất hứng biết nhường nào, đúng không? Rất ảnh hưởng đến sinh hoạt tình dục đấy!”

Fuck!!

Hoàng Ngân lạnh lùng lườm anh: “Giờ anh đang phát triển theo con đường phong lưu lăng nhăng đấy à?”

“Đâu phải vậy, nhưng anh phải chuẩn bị tốt cho chuyện ấy bất cứ lúc nào, phải không? Em không ngờ giáo sư Trương nói sao? Cánh cửa sắp bị người ta đạp đổ rồi! Giống như bữa cơm hôm nay vậy, nếu anh với cháu gái nhà người ta vừa mắt nhau thì sao? Không chừng ngay sau đó anh sẽ đưa cô ta về nhà! Anh thế này gọi là phòng ngừa chu đáo. Này, em đi nhanh thế làm gì? Cẩn thận kẻo ngã!”

Hoàng Ngân càng bước càng nhanh, quả thực cứ như lắp Phong Hỏa Luân dưới chân vậy.

Mới xa nhau bao lâu mà người đàn ông này đã nóng lòng nghĩ đến chuyện lên giường với cô gái khác rồi.

Quả nhiên đàn ông đều như vậy, đến nhanh, đi cũng nhanh!

Cao Dương Thành bước nhanh đuổi theo Hoàng Ngân: “Này! Em làm gì mà mặt mũi sa sầm thế!”

“Hả? Thế sao?”

Hoàng Ngân gượng cười: “Chỉ là em lạnh quá, muốn nhanh chóng về nhà mà thôi! Đúng rồi, bác sĩ Cao, không phải anh nói anh thấy Trương Tinh Tinh người ta tốt lắm à? Đột nhiên kéo em đi giả làm bạn gái anh làm gì? Thật ra anh thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi đi, thăm dò này nọ làm gì. Anh cứ nói thẳng với cô ấy là anh có con trai rồi, xem cô ấy có chấp nhận được hay không, thế không phải càng chân thành hơn sao? Giờ anh kéo em vào thì vấn đề càng nghiêm trọng hơn, đúng không?”

Cái tên này định hù dọa ai vậy! Nói năng lung tung!

“Đúng rồi, về sau anh hẹn hò với cô ta mà thấy vừa mắt rồi lại muốn gọi em đến làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai chúng ta thì đừng hòng! Em không tốt bụng vậy đâu.”

Hoàng Ngân lại bổ sung thêm một câu.

Cô nói một thôi một hồi, Cao Dương Thành lại chẳng ừ hử gì, chỉ khoanh tay nhìn cô chằm chằm, miệng còn như cười như không.

“Cười cái gì mà cười, có gì buồn cười chắc?”

Hoàng Ngân tự dưng cảm thấy tức giận.

“Anh đừng tiễn em nữa, còn tiễn nữa xe của anh không đi nổi đâu! Em tự về nhà được, cũng chẳng xa.”

Hoàng Ngân nói rồi quay người bỏ đi.

Cao Dương Thành đuổi theo, đưa tay kéo bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân sửng sốt, muốn giãy ra, lại nghe thấy anh nói: “Yên nào, còn ngã nữa là anh mặc kệ đấy!”

Hoàng Ngân bĩu môi: “Mặc kệ thì mặc kệ!”

Ngoài miệng nói vậy nhưng cuối cùng cô cũng không hất tay anh ra.

Hai người cứ như vậy sánh đôi đi về phía trước.

Hồi lâu không ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là Hoàng Ngân phá vỡ bầu không khí im lặng.

Cô mím môi, dường như đang chuẩn bị, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cao Dương Thành, thật ra em rất hy vọng anh có thể hạnh phúc...”

“Ừm.”

Cao Dương Thành hỏi lại một câu: “Rồi sao?”

“Thì...”

Hoàng Ngân cắn môi: “Thì chính là hy vọng anh đừng chơi trò tình cảm với người khác! Chuyện này không giống anh...”

“Ừm...”

Cao Dương Thành đáp lời đầy ẩn ý.

Cuối cùng anh nói: “Đỗ Hoàng Ngân, em xem em đi, cái tính thích lo chuyện bao đồng của em đúng là không giảm hơn năm xưa chút nào.”

Đúng vậy thật!

Hoàng Ngân lúng túng mỉm cười: “Xin lỗi, hình như đã thành thói quen rồi.”

Sau đó Cao Dương Thành liền im lặng, Hoàng Ngân cũng không biết nói gì cho phải.

Đến khi tới dưới nhà cô, hai người gần như đã ướt hết, đến đầu tóc cũng bị tuyết phủ trắng xóa.

Cao Dương Thành phủi tóc cho Hoàng Ngân, hất những mảnh tuyết trên đầu cô xuống: “Lên đi, nhanh tắm rửa kẻo cảm mạo.”

Hoàng Ngân thấy anh thở ra khói mà lạnh run.

Đầu anh cũng bị tuyết phủ thành màu muối tiêu chẳng khác đầu cô là bao, do tóc anh ngắn nên khi tuyết tan ra sẽ thấm thẳng vào da đầu anh.

Hoàng Ngân không đành lòng, cô bước lên trước, kiễng chân, phủi tuyết trên đầu xuống cho anh: “Hay là anh vào nhà em sấy khô tóc trước đã, nhìn anh thế này lạnh lắm, còn đi tiếp nữa em đoán tóc anh sẽ đóng băng luôn.”

Cao Dương Thành sờ lên tóc mình, đúng là đã ướt hết rồi, thậm chí còn bắt đầu đóng băng.

“Có tiện không?” Anh hỏi Hoàng Ngân.

“Đi thôi, mau lên, sắp chết cóng rồi.”

Hoàng Ngân nói rồi bước nhanh vào hành lang.

Bên ngoài đã lạnh đến mức cô không chịu nổi nữa rồi.

Cao Dương Thành hà hơi rồi cũng vội vàng bước vào trong hành lang.
Bình Luận (0)
Comment