Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 148

Cao Dương Thành bị Hoàng Ngân soi đèn nhìn chăm chú như vậy nhưng lại không hoang mang chút nào.

Anh nhìn cô rồi bước từng bước tới gần: “Nhìn đủ rồi chứ?”

Anh đứng trên cao nhìn xuống, mới phát hiện... chiếc đèn pin trong tay cô còn vừa vặn chiếu đúng vào khu rừng rậm của anh.

“...”

Cao Dương Thành cạn lời.

Có mặt dày cỡ nào thì giờ phút này anh cũng thấy xấu hổ.

Gương mặt ửng hồng, thấy cô còn chưa tỉnh táo lại, anh bất đắc dĩ đưa tay cầm lấy chiếc đèn pin trong tay cô, chiếu vào mắt cô: “Đỗ Hoàng Ngân, em còn nhìn như vậy nữa thì có tin anh lột em ra không!”

Hoàng Ngân đột nhiên bừng tỉnh, mặt đỏ như máu, cô giật chiếc đèn pin trong tay anh, căm tức nói: “Anh dám!”

Hoàng Ngân vừa dứt lời thì không ngờ Cao Dương Thành lại ôm cô vào lòng: “Đừng hỏi anh có dám không, em biết đàn ông không thích nghe những lời khiêu khích kiểu này nhất mà.”

Bị anh đùa giỡn như vậy, mặt Hoàng Ngân càng đỏ hơn, cô đập vào cánh tay đang ôm cô của anh: “Anh làm gì thế! Mau buông em ra!”

“Hơi lạnh, để anh ôm một lát.”

Cao Dương Thành nói thật lòng.

Lạnh chết đi được!

Cứ nghĩ mà xem, anh đang cởi sạch trong cái đêm lạnh âm mấy độ này, có thể không lạnh được sao?

Anh càng ôm cô chặt hơn.

“Anh thả lỏng chút, em sắp không thở được rồi này!!”

Hoàng Ngân kháng nghị, đẩy tay anh ra: “Anh lạnh gì chứ, không phải anh đi tắm sao! Mở nước ra sẽ không lạnh nữa!”

“Chết tiệt! Nước lạnh ngắt, làm anh cóng đến nơi rồi! Đỗ Hoàng Ngân, ngày mai anh mà bị cảm thì em không xong đâu!”

Ít nhất phải quấn lấy bắt cô bồi thường một tuần mới được.

“Nước lạnh sao?”

Hoàng Ngân kinh ngạc: “Để em xem xem.”

Cô soi đèn pin đi về phía bình nước nóng, sau đó bất đắc dĩ trợn trắng mắt: “Anh bật sai chế độ rồi! Thấy không, bên này là màu xanh, đương nhiên là nước lạnh rồi! Màu đỏ bên này mới là nước nóng! Anh cũng ít kiến thức thông thường quá rồi đấy.”

Hoàng Ngân cười nhạo anh.

Cao Dương Thành sầm mặt, trả thù nhéo tai Hoàng Ngân: “Em cầm đèn pin đi rồi, anh làm sao nhìn được đâu là màu đỏ đâu là màu xanh?”

Ừ nhỉ!

Hoàng Ngân cười ha ha, tự biết mình đuối lý, bèn đưa đèn pin cho anh: “Này.”

Cao Dương Thành nhìn Hoàng Ngân, không nhận đèn pin trong tay cô: “Em sẽ không cho rằng anh có thể vừa tắm vừa soi đèn pin đấy chứ? Đèn pin của em có chống thấm nước không?”

Hoàng Ngân nhìn Cao Dương Thành như nhìn quái vật: “Đừng bảo là anh bắt em ở đây soi đèn cho anh tắm nhé?”

“...”

Đề nghị này thật sự không tồi!

“Mơ đi!”

Cao Dương Thành xoa gáy Hoàng Ngân: “Còn chưa xem đủ đâu!”

Hoàng Ngân nhìn sang chỗ khác, mặt nóng bừng: “Ai nhìn chứ, rốt cuộc anh có dùng đèn pin hay không!”

“Có! Em đứng ngoài soi đèn qua cửa kính, anh có thể nhìn được!”

Anh lại còn kén chọn, lắm yêu cầu thật đó!

“Không đi!”

Hoàng Ngân cong khóe miệng: “Anh tự cầm hoặc là em bỏ đi luôn!”

Cao Dương Thành không để ý đến cô nữa, vặn vòi nước sang chế độ nước ấm, coi như không có chuyện gì mà tắm.

Hoàng Ngân trừng mắt nghẹn họng nhìn chằm chằm anh: “Này, anh...”

Cao Dương Thành đưa lưng về phía cô. Bờ mông màu lúa bạch không mảnh vải che hiện ra trước mắt cô, khe rãnh quyến rũ hút hồn và độ cong hoàn mĩ khiến Hoàng Ngân gần như không dời mắt nổi.

Cô không kìm được mà nuốt nước bọt.

Thật ra cô không phải chưa từng nhìn thấy cơ thể người đàn ông này. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn kĩ đến vậy, thưởng thức anh từ trên xuống dưới, từ trước đến sau.

Cô không thể phủ nhận, thật sự là... quá đẹp!

Thượng đế thật bất công!!

“Còn chưa ngắm đủ sao?”

Đột nhiên, tiếng Cao Dương Thành vang lên đầy ẩn ý.

Anh vẫn đứng dưới vòi hoa sen, đưa lưng về phía cô, làm như không có chuyện gì mà tắm.

Nhưng cho dù không nhìn thấy anh vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng từ phía sau!

Cô gái này quan sát anh ngang nhiên quá nhỉ!

Hoàng Ngân bừng tỉnh, mặt nóng phừng, cô bước nhanh ra ngoài, còn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ông trời thật bất công...”

Dưới vòi sen, Cao Dương Thành không kìm được nụ cười nơi khóe miệng.

Cô gái này có tư cách gì mà oán ông trời bất công chứ!

Ông trời đã đưa người đàn ông hoàn mĩ đến tận miệng cô rồi, cô không biết quý trọng, còn oán trách ông trời à?!

Đỗ Hoàng Ngân, em đúng là cô nàng xấu xa vô tâm nhất trên đời!!

Hoàng Ngân cũng không bỏ đi thật mà nghe lời Cao Dương Thành, đứng bên ngoài soi đèn cho anh.

Cao Dương Thành xoa sữa tắm lên người rồi gọi cô: “Hoàng Ngân.”

“Hửm?”

“Sữa tắm vị gì thế này?”

“Làm sao?”

Hoàng Ngân tức giận hỏi anh.

Chẳng lẽ tên này lại muốn chê bai cô nữa à?

“Anh cứ tưởng đây là hương vị của em, thì ra là hương sữa tắm!”

Cao Dương Thành lưu manh mỉm cười: “Đỗ Hoàng Ngân, rất có thể đêm nay anh sẽ có giấc mơ nóng bỏng đấy!”

“...”

Hoàng Ngân cạn lời.

Khinh bỉ anh!

Cái tên này đúng là nói năng không biết chừng mực!

Mơ thì cứ mơ đi! Liên quan gì đến cô? Còn nói cho cô biết làm gì!

“Trên người bây giờ toàn là hương vị của em, tối nay đi ngủ anh sẽ cho rằng em đang nằm dưới cơ thể anh!”

“...”

Xem cái tên lưu manh này!

Nói mấy lời như vậy mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Nhịp thở của Hoàng Ngân đã sớm rối loạn từ lâu: “Cao Dương Thành, anh chính là tên lưu manh vô sỉ!”

“Vậy sao?”

Bỗng nhiên, cửa phòng tắm bị kéo ra, gương mặt tuấn tú của Cao Dương Thành thò ra từ khe cửa, tiếp theo, không đợi Hoàng Ngân kịp phản ứng thì cô đã bị kéo mạnh vào trong phòng tắm.

“Này này, anh làm gì thế?”

Lúc Hoàng Ngân phản ứng lại thì đã bị Cao Dương Thành đè lên tường, đèn pin vẫn còn sáng trong tay cô.

Cao Dương Thành lõa lồ, hai tay chống lên tường, nhốt Hoàng Ngân ở giữa. Anh cúi đầu nhìn xuống cô, ánh mắt sáng như đuốc soi trên gương mặt cô, nóng bỏng đến mức dường như muốn thiêu đốt Hoàng Ngân.

Tầm mắt lướt qua hàng mày, rồi đến mi mắt, sau đó là chiếc mũi thanh tú, rồi lại đến... đôi môi anh đào hơi run run do căng thẳng.

Anh cười khẽ, nói bằng chất giọng khàn khàn: “Vừa rồi em nhìn anh từ đầu tới chân, từ trước ra sau bao nhiêu lần thì không lưu manh, không vô sỉ hả?”

Hoàng Ngân hồi hộp đến mức thở hổn hển: “Đó là do anh không biết xấu hổ, tự cởi hết ra cho người ta xem!”

“Ồ, thế à?”

Cao Dương Thành đáp bừa một câu, rồi lập tức đưa tay kéo bộ đồ ngủ Hoàng Ngân vừa thay ra xuống.

Có lẽ là vì động tác quá thành thạo, chỉ chốc lát anh đã lột sạch Hoàng Ngân.

“Anh làm gì thế! Làm gì thế!!”

Hoàng Ngân liều mạng giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được cảnh bị người đàn ông trước mắt lột hết sạch. Anh kéo cả người cô vào dưới vòi hoa sen, toàn thân bị dòng nước ấm áp xối ướt đẫm.

Hoàng Ngân vừa xấu hổ vừa tức giận, đấm nên ngực anh: “Cao Dương Thành, anh đúng là vô sỉ đến một cảnh giới phi phàm rồi!!”

“Ừm! Dù sao trong lòng em, anh đã chẳng còn chút thể diện nào rồi, bây giờ đến liêm sỉ cũng bị em mắng là không có, chi bằng anh làm dứt khoát chút nhé? Em thấy sao?”

Anh ôm Hoàng Ngân, vô sỉ cười, mặc cho nắm đấm của cô nện lên ngực. Mà anh đang không một mảnh vải che thân, dán sát cơ thể mềm mại yêu kiều của Hoàng Ngân không còn một kẽ hở.

Bên dưới của Cao Dương Thành gần như chỉ trong nháy mắt đã dựng lên như một túp lều!

Thứ cứng rắn ấy chọc vào eo Hoàng Ngân, khiến cô đỏ bừng mặt.

“Cảm giác như đã cả thế kỷ rồi chưa được ôm em...”

Cao Dương Thành ôm Hoàng Ngân, không nỡ buông tay.

Thứ to lớn tham lam cọ xát bên hông mềm mại của Hoàng Ngân, cọ đến mức gương mặt Hoàng Ngân nóng bừng, cơ thể tỏa nhiệt.

Cô thở dốc: “Dương Thành, anh đừng làm loạn, lát nữa mẹ em...”

“Dì Trần ngủ rồi.”

Cao Dương Thành nhéo má cô, giọng khàn khàn: “Em ngoan ngoãn, đừng lộn xộn thì anh sẽ không làm gì hết.”

Thế này mà còn bảo là không làm gì?

Đã làm đến mức này rồi!!

Hoàng Ngân nghe lời, không dám động đậy lung tung nữa, chỉ mặc cho anh ôm, cũng mặc cho dòng nước ấm từ vòi hoa sen xối ướt cơ thể của cả hai.

Nhịp thở của Cao Dương Thành rối loạn, tay anh từ từ lướt qua tấm lưng bóng loáng của Hoàng Ngân, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo đầy đặn của cô, khiến cho Hoàng Ngân liên tục thở dốc. Cô chỉ cảm thấy chất dịch nóng bỏng trong cơ thể trào ra, nhưng may mà dòng nước ấm nhanh chóng xối lên trôi sạch chất dịch đó, mới không bị Cao Dương Thành phát hiện ra.

“Anh...”

Hoàng Ngân hồi hộp mím môi, đẩy tay anh ra, thở dốc: “Đừng làm loạn nữa, anh tắm trước đi! Còn tiếp tục nữa thì xe của anh thật sự sẽ bị vùi trong tuyết đó.”

“Ừm...”

Cao Dương Thành trầm ngâm, gác đầu lên vai Hoàng Ngân, không nỡ buông cô ra: “Em giúp anh tắm đi!”

Cái gì??!

Hoàng Ngân chỉ cảm thấy đầu ong ong, cô đang muốn lên tiếng từ chối thì lại cảm giác được tay mình đã bị anh nắm lấy chạm vào cơ thể gợi cảm nóng bỏng của anh.

Đèn pin không biết đã tắt từ lúc nào.

Sự thật chứng minh, đèn pin của cô quả thực không chống thấm nước.

Trong bóng tối, Hoàng Ngân không nhìn rõ mặt anh, cũng không nhìn thấy cơ thể anh...

Chỉ có thể dựa vào xúc cảm mà cảm nhận cơ thể hoàn hảo không tì vết của anh.

Cơ ngực cường tráng, thớ cơ rõ ràng...

Dần dần đến cơ bụng tám múi cứng rắn hoàn mĩ của anh, rất săn chắc, có hương vị nam tính, khiến Hoàng Ngân nuốt nước miếng.

Tiếp theo đó...

Hoàng Ngân chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực.

Không đợi cô thở dốc, nơi nóng bỏng dâng trào của Cao Dương Thành đã nhét vào bàn tay nhỏ bé của cô.

Thứ đó vô cùng lớn, đến mức Hoàng Ngân không thể dùng tay ôm trọn.

Hoàng Ngân giật mình, vội vàng buông tay né tránh, nhưng lại bị Cao Dương Thành giữ chặt.

“Giúp anh một chút!”

Anh khàn giọng cầu xin cô.

Hoàng Ngân nôn nóng nuốt nước bọt: “Em...”

Nhưng không đợi cô kịp nói thêm điều gì, Cao Dương Thành đã nắm chặt tay cô đặt vào thứ đang dâng trào của anh mà ve vuốt.

Cô mới sảy thai một tháng nay, Cao Dương Thành lo cho cơ thể của cô nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể xin cô dùng tay giải quyết giúp anh.

Hoàng Ngân bị anh nắm, cổ họng khô khốc không nói lên lời, đầu óc càng trống rỗng, mặc cho anh nắm tay cô đặt lên thứ càng lúc càng nóng bỏng to lớn của anh.

Thật lâu sau...

Mãi đến khi tay cô mỏi rã rời, tiếng thở dốc của anh càng lúc càng nặng nề. Bỗng anh hưng phấn gầm nhẹ, Hoàng Ngân liền cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, dính dấp, khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt.

Anh gục đầu lên vai Hoàng Ngân thở hổn hển, trong mắt vẫn còn ham muốn chưa dứt, khóe môi nhếch lên nụ cười gian: “Đỗ Hoàng Ngân, kĩ thuật của em càng ngày càng tốt đấy.”

“...”

Đây là khen ngợi cô sao?
Bình Luận (0)
Comment