Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 158

Cao Dương Thành ngước mắt lên, giọng điệu vẫn ung dung như trước, “Trong mắt mẹ thì con không phải con trai mẹ mà chỉ là một món hàng thôi đúng không? Hạnh phúc cả đời của con không là gì với mẹ cả, điều mà mẹ quan tâm chỉ là nhà họ Ôn có thể phát triển lớn mạnh đến mức nào thôi, phải không?”

Cao Dương Thành cười lạnh, “Mẹ, con xin lỗi, nhưng con không quan tâm những thứ mà mẹ hằng quan tâm, còn những thứ mà mẹ không quan tâm, lại là thứ mà con rất muốn có được. Con nói hơi khó nghe, nhưng con không muốn sống trong cuộc hôn nhân như của ba và mẹ, lạnh nhạt với nhau cả đời! Với con mà nói, cuộc đời như vậy chẳng có ý nghĩa nào cả!”

Cao Dương Thành bị giáng một cái tát vang dội, khiến mọi người có mặt trong nhà hàng đều không khỏi nhìn về phía họ.

Cao Dương Thành vẫn không hờn giận, chỉ cầm khăn ướt bên cạnh lau máu bên môi, “Mẹ khống chế cuộc đời của ba con đã đủ sai lầm rồi, giờ còn muốn khống chế cuộc đời của con nữa ư? Cần gì phải thế chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì những người mà mẹ yêu thương sẽ không được hạnh phúc vì dục vọng khống chế đáng sợ của mẹ đấy!”

Anh nói xong thì đứng dậy, “Mẹ ăn tiếp đi, con no rồi.” Cao Dương Thành khẽ cúi người rồi chuẩn bị rời khỏi đó.

“Ngồi xuống!” Biểu cảm trên gương mặt Ôn Thuần Như khiến người ta thật sợ hãi, bàn tay bà ta siết chặt lấy khăn trải bàn, “Con trai, con có biết chỉ cần mẹ muốn phá hủy thứ gì, thì con không thể ngăn cản mẹ không?”

Cao Dương Thành nhíu mày, quay đầu lại nhìn người mẹ tuyệt tình của mình rồi khẽ siết nắm tay, “Mẹ tin con đi, nếu mẹ dám động đến cô ấy hoặc người nhà của cô ấy, thì sau này mẹ sẽ không còn đứa con trai như con nữa đâu.”

“Con đang dọa mẹ đấy hả?” Ôn Thuần Như vỗ bàn đứng dậy quát, “Mẹ mới là mẹ của con đấy!”

“Cô ấy là mẹ của con trai con!” Mắt Cao Dương Thành đỏ quạch hằn tơ máu, “Nếu mẹ có chút lòng thương hại thì hãy tha cho con trai của mẹ đi, để nó được tự do đi!”

“Được, đủ lông đủ cánh rồi nên không ai quản lý được đúng không? Mẹ của con trai con à? Nếu mẹ không lầm thì thằng bé kia cũng không sống được đến năm sau đâu nhỉ?” Lời nói tàn nhẫn của Ôn Thuần Như như đâm vào tim Cao Dương Thành.

Anh muốn nhắc nhở mẹ mình rằng đứa trẻ đáng thương ấy là cháu trai của bà ta, nhưng mà... ngay cả con trai mà bà ta cũng không để tâm thì nói gì đến cháu trai?

Anh siết chặt nắm đấm, không nói gì mà quay người đi khỏi nhà hàng, bỗng giọng nói của Ôn Thuần Như vang lên sau lưng anh, “Mẹ nói cho con biết, mẹ tuyệt đối không cho phép con đàn bà đó bước chân vào nhà họ Cao nửa bước! Còn cuộc hôn nhân kia, dù con không muốn thì cũng phải đồng ý, mẹ không cho phép con từ chối! Con đừng nghĩ như thể mẹ hại con vậy, mẹ làm vậy là vì tốt cho con mà thôi!”

Bước chân của Cao Dương Thành càng lúc càng nhanh hơn... Đến khi ngồi vào xe, anh thở dốc, lồng ngực phập phồng, vừa bí bách vừa đau đớn như có một tảng đá kẹt ở bên trong vậy.

“Chết tiệt!” Anh bực bội nện một phát lên vô-lăng như trút giận, hai mắt đỏ bừng.

- -- Vì vụ bao cao su lần trước, cuối cùng Dương Thùy Sam cũng không về nhà Vũ Phong nên cô vẫn chưa xem hết bộ phim điện ảnh kia. Hôm nay hai người quay lại rạp để xem lại bộ phim đó.

Dương Thùy Sam đã xem nửa đoạn trước rồi, thêm nữa là hôm nay cô đứng cả ngày trong phòng phẫu thuật nên thấy hơi buồn ngủ. Cô mơ màng cố thức một lúc, cuối cùng cũng không chịu được mà ngủ gật.

Vũ Phong vừa định quay sang hỏi cô có muốn uống gì không đã thấy cô gật gù như gà mổ thóc, cái đầu nho nhỏ cứ cúi về phía trước. Vũ Phong nhìn hình ảnh đáng yêu này mà không khỏi mỉm cười.

“Ngủ rồi à?” Anh vỗ nhẹ lên đầu cô.

Đầu cô gục xuống, sau đó lại bật lên ngay tức khắc.

“Ngủ thật hả?” Vũ Phong vén mái tóc dài của cô ra, cúi đầu xuống nhìn mặt cô... Bỗng đầu cô gục xuống, Vũ Phong chỉ cảm thấy thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi mình.

Trùng hợp thế nào mà đôi môi đỏ mọng của Dương Thùy Sam lại chạm lên môi Vũ Phong!

Vũ Phong có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập nhanh như trống dồn vang bên tai mình.

Nhờ ánh sáng le lói hắt ra từ màn hình, anh mở to mắt quan sát khuôn mặt đang phóng đại trước mắt, cảm nhận sự mềm mại của đôi môi ấy, song anh chưa kịp thưởng thức thì cái đầu nho nhỏ kia lại ngẩng lên, sau đó ngủ tiếp.

Vũ Phong ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt say ngủ của Dương Thùy Sam, đầu vẫn ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, tim thì cứ đập ầm ầm như muốn nhào ra khỏi lồng ngực.

Hai má Vũ Phong dần trở nên đỏ ửng.

Anh mà cũng biết đỏ mặt á?

Tại sao?

Đây không phải nụ hôn đầu tiên của anh, vì sao phải đỏ mặt chứ? Vì sao lại luống cuống tay chân thế này?

Vũ Phong lại nhìn khuôn mặt non nớt của cô, hàng mi dài khép lại, đổ bóng xuống hai má, đôi môi khẽ mỉm cười đáng yêu. Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng với làn da mềm mại căng mọng, khiến Vũ Phong hận không thể nhéo một cái thật mạnh, cuối cùng tầm mắt anh dán chặt lấy đôi môi của cô...

Anh vẫn chưa thử xong cảm giác mềm mại ấy!

Đôi môi nhỏ của Dương Thùy Sam hơi cong lên như đang chờ ai đó xông đến chiếm lấy, Vũ Phong chỉ thấy vậy thôi đã sốt sắng muốn hôn lên nó, đòi lại hết thảy những gì mình muốn.

Bỗng nhiên, đầu của Dương Thùy Sam lại cúi về phía anh. Thật ra anh hoàn toàn có thể né đi, nhưng anh không né! Anh khẽ mỉm cười, cứ thế quyết định nhận lấy nụ hôn của cô.

Khi đôi môi của họ chạm vào nhau, xúc cảm mềm mại lan tỏa giữa những cánh môi, mùi hương thơm mát của cô như đọng trên môi anh, thơm quá...

Đầu cô lại nâng lên, làm đôi môi của mình rời khỏi môi anh rồi lại gục xuống chạm lên môi anh lần nữa.

Vũ Phong mỉm cười đầy thỏa mãn.

Đây là cô tự hôn tôi đấy nhé, không tính là tôi vi phạm quy định được.

Dương Thùy Sam vừa nhấc đầu lên thì mở choàng mắt ra, mơ màng nhìn Vũ Phong, “Phim đến đoạn nào rồi?”

Vũ Phong như bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, cầm lấy đồ uống trong tay hút mấy ngụm để che giấu sự lúng túng của mình, “Sâu lười, cô mà ngủ nữa thì cũng hết phim luôn.” Anh nói xong thì để cốc nước xuống.

Dương Thùy Sam không để ý, tiện tay cầm cốc lên uống, may mà ánh sáng trong rạp tối nên không ai thấy hai má cô đang đỏ bừng lên. Thật ra cô tỉnh lại vì xúc cảm mềm mại trên môi mình, nhưng cô đã không cẩn thận hôn anh mất rồi... Không tính là vi phạm điều kiện đấy chứ? Cô không cần phải làm bữa sáng trong một tháng cho Vũ Phong đâu nhỉ?

Dương Thùy Sam càng nghĩ càng thấy chột dạ, càng không dám nói đến nụ hôn vừa rồi với anh, chỉ có thể giả vờ như không biết gì hết. Nhưng trái tim đang đập ầm ầm trong lồng ngực khiến cô như kiệt sức...

Cô đưa tay chạm lên ngực mình, ngờ rằng nếu không nhờ âm thanh của phim khá to thì người đàn ông ngồi cạnh sẽ nghe thấy rõ nhịp tim của cô mất. Nó đập vang dội quá mức khiến mặt cô càng đỏ hơn.

Đây là nụ hôn đầu của cô đấy! Cô không thể ngờ được sẽ có ngày mình mơ màng mà dâng lên nụ hôn đầu như thế này!

Dương Thùy Sam đang mải suy nghĩ về nụ hôn thì cảm thấy người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, cô sợ dựng cả tóc gáy. Cô không thể không nghiêng đầu, vờ như bình tĩnh hỏi anh, “Sao cứ nhìn em thế? Trên mặt em dính gì à?” Dương Thùy Sam sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, sau đó mới phát hiện thứ anh đang nhìn là cốc nước trong tay cô.

“Sao thế?” Cô không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì nữa.

Vũ Phong chỉ cốc nước Dương Thùy Sam đang cầm rồi chỉ vào mình, “Cốc của tôi đấy.”

“...”

Dương Thùy Sam nhìn chiếc ống hút bị cô cắn bẹp mà đỏ bừng cả mặt, song vẫn cố bình tĩnh đặt cốc nước trong tay xuống, lấy cốc của mình hút tiếp...

Vũ Phong không nhịn được mà giật môi, liếc nhìn đầu ống hút bị Dương Thùy Sam cắn bẹp của mình, anh bỗng không kiềm được mà ghé sát vào cô trêu chọc, “Cô có biết các nhà tâm lý học đã nghiên cứu và chứng minh, phụ nữ thích cắn ống hút...” Anh nói tới đây còn cố ý dừng lại, lắc cốc nước trong tay mình, “...có nhu cầu tình dục cực cao không?”

Dương Thùy Sam suýt nữa thì nện cả cốc nước vào đầu Vũ Phong, “Đồ dê già! Có anh mới nhu cầu tình dục cao ấy!”

Dương Thùy Sam vừa nói dứt câu, cả rạp đồng loạt quay lại nhìn hai người.

Vũ Phong khó xử không chịu nổi, “Cái con bé này, sao nói năng không biết ý tứ gì thế hả? Nói to như thế, sợ người ta không biết chúng ta đang làm gì hả?” Anh cố nói rất nhỏ.

Hết rồi, đúng là mất hết mặt mũi với cô nhóc này rồi!

“...” Dương Thùy Sam mới xấu hổ, “Chúng ta có làm gì đâu, anh... em bị anh làm cho tức chết mất!”

Anh nói cứ như hai người vừa làm chuyện gì xấu xa lắm vậy!

Dương Thùy Sam bĩu môi, quyết định không để ý đến anh nữa!

Toàn ăn nói bậy bạ!

Nhìn cô lại bĩu môi đầy đáng yêu, tâm trạng của Vũ Phong vui hơn nhiều, anh cầm cốc nước thỏa mãn hút mấy ngụm. Trên ống hút vẫn còn vương lại hương vị ngọt ngào của cô, khiến anh có chút mê mẩn không nỡ rời xa, nghĩ đến mấy nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vừa rồi mà anh lại càng vui hơn.

Dương Thùy Sam lén nhìn anh, thấy anh không để tâm mà uống cốc nước mà cô vừa uống, trái tim vừa bĩnh tĩnh được không lâu lại như nổi trống trận. Cô sợ Vũ Phong phát hiện mình đang nhìn anh nên vội vàng quay mặt đi, hai má đã đỏ nay càng đỏ hơn.

Cô cúi thấp đầu tập trung uống nước nhưng mãi mà không bình tĩnh lại được. Đoạn sau của phim nói về gì cô cũng không biết... Dương Thùy Sam lại một lần nữa không xem hết bộ phim này.

Cô chỉ biết, tối nay hai người họ đã hôn gián tiếp!

Cô còn biết, hôm nay... họ đã hôn thật rồi!

Sau khi hết phim, Dương Thùy Sam bị Vũ Phong kéo từ trong rạp ra, tay cô vẫn cầm cốc nước đã bị uống hết.

“Em vào toilet đã.” Dương Thùy Sam nói xong cũng không chờ Vũ Phong đáp lại mà vội vàng chạy đi.

Vũ Phong thấy cô chạy như ma đuổi mà không khỏi bật cười.

Truyện được mua bản quyền up trên
Bình Luận (0)
Comment