Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 190

“Tối nay anh không có hẹn với bất kì ai cả.”

Cao Dương Thành trả lời thật lòng.

Vậy nên lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra, tức giận như vậy là vì cô nghe thấy những lời nói hàm hồ kia?

“Vậy có phải rất nhiều cô gái đã từng qua đây?”

Hoàng Ngân nước mắt lưng tròng, ngang bướng hỏi anh.

Cao Dương Thành nhìn cô, lúc lâu sau gật đầu nói: “Đúng.”

Giây phút đó, nước mắt Hoàng Ngân không kiềm chế được, ánh mắt tối sầm lại.

Khó thở.

Cô cắn chặt môi dưới, trừng trừng nhìn anh, đáy mắt dâng lên làn sóng dữ dội.

Trong lòng cực kì khó chịu.

Đối diện với với ánh nhìn soi mói của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành lần đầu tiên cảm thấy áy náy, dường như bản thân đã làm rất nhiều rất nhiều việc có lỗi với cô…

Cảm giác giống như anh đi cặp bồ ở bên ngoài phản bội lại người vợ của mình vậy!

“Em muốn đi về.”

Hoàng Ngân nói xong liền muốn đứng dậy.

Cô bây giờ không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.

Nhưng người còn chưa đứng lên cô liền bị Cao Dương Thành tóm lấy, ngay sau đó cả người ngã vào vòm ngực săn chắc của anh.

“Ngân Ngân, anh đảm bảo, căn phòng này ngoài dì Trần ngày ngày chăm sóc anh ra thực sự chưa từng có bất kì người phụ nữ nào khác từng bước vào đây! Em là người đầu tiên! Cũng là người duy nhất!”

Lời này anh dám bảo đảm.

Nhìn thấy cô tức giận muốn rời đi, anh bất giác thấy rất hoang mang.

Hoàng Ngân vẫn nhất quyết muốn đứng dậy.

“Đừng giận anh nữa, được không?”

Cao Dương Thành ôm cô thật chặt, gò má tựa vào đỉnh đầu cô, hôn lên mái tóc cô, giải thích: “Tuy anh từng tìm rất nhiều người phụ nữ khác, nhưng...anh xin thề, anh chưa từng động vào bất cứ ai!! Hôm em về nước, nhìn thấy ân ái tình tứ với Louis, lúc đó anh hận không thể tìm một ai đó thay thế vị trí của em trong lòng anh, sau đó, anh liền bảo cô ta cho anh… cắn… cô ta có khuôn miệng rất giống em, anh tưởng rằng sẽ có cảm giác với cô ta, nhưng cuối cùng… vẫn không thể…”

Anh ôm lấy bả vai cô, ôm chặt, thật chặt, rồi cười: “Em nói xem có phải anh trúng phải độc dược gì của em không? Đến mức cậu bạn nhỏ của anh chỉ phản ứng lại với một mình em, chỉ có cảm giác với em?

Anh vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Hoàng Ngân, cậu bạn đang căng cứng được ngăn cách bởi chiếc quần nhỏ của anh: “Thứ này hình như rất biết nhận mặt chủ nhân, không phải cái động đó thì sẽ không chui vào…”

Cao Dương Thành kề sát vào một bên tai Hoàng Ngân, gian xảo nói.

Hoàng Ngân nghe mặt đỏ tía tai, tim đập loạn nhịp, đến khi anh nói câu cuối cùng cô rốt cục không thể nghe tiếp được nữa, mắng anh: “Lưu manh!!”

Tên đàn ông này từ lúc nào nói được mấy câu dung tục như vậy!

Còn những câu nói kia của anh…

Không cần biết có phải thật hay không, cô đều tin chúng là thật.

Chỉ có điều…

“Mấy lời anh nói, em còn lâu mới tin.”

Hoàng Ngân quay người, giả vờ tức giận khóc lườm anh.

“Thế phải làm sao thì em mới tin anh?”

Anh đưa tay ra vén mấy sợi tóc vướng trên trán cô gài ra sau tai.

Tóc cô gần như khô hết rồi.

“Chẳng lẽ em muốn tự mình kiểm tra sao?”

“Xí!”

Hoàng Ngân đỏ mặt khinh bỉ nhìn anh.

Cao Dương Thành bật cười: “Thế em muốn như thế nào nào?”

“Bác sĩ Cao…”

Hoàng Ngân lại làm nũng anh, tay kéo kéo cổ áo anh, người nép vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Anh thay áo blouse mặc đi, em sẽ tin anh..”

“...”

Mặt Cao Dương Thành tối sầm lại.

“Nha đầu, em không phải là cuồng đồng phục đấy chứ?”

Cao Dương Thành dơ tay nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của Hoàng Ngân.

“Đúng vậy…”

Hoàng Ngân gật đầu chắc nịch: “Em thích dáng vẻ mặc áo blouse trắng của anh.”

“Em không thích anh mặc âu phục sao?”

Cao Dương Thành chớp mắt hỏi cô.

“Không thích.” Hoàng Ngân dối lòng trả lời anh.

Sao không thích được chứ? Cho dù là anh chỉ mặc đồ ngủ thôi cũng đẹp trai ngời ngời đi được! Có người phụ nữ nào lại không thích cơ chứ?

Đương nhiên, nếu anh không mặc gì cả… cô khả năng còn thích hơn ý chứ!

“Nhưng bây giờ anh không mặc áo blouse trắng nữa rồi.”

Cao Dương Thành mặt nghiêm túc: “Em biết không, đó là bộ đồ chỉ bác sĩ mới được mặc, anh không phải là bác sĩ nên anh không có tư cách mặc nó.”

“Không, anh chính là bác sĩ! Anh là bác sĩ giỏi nhất, sao anh lại không được mặc nó chứ?”

Hoàng Ngân cố chấp tranh luận, đôi mắt đáng thương nhìn anh, khẩn cầu nói với anh: “Bác sĩ Cao, anh mặc nó đi, anh ở trong giấc mơ của em không phải đều mặc chiếc áo blouse trắng đó sao? Em thích dáng vẻ đó của anh.”

Cao Dương Thành chớp mắt, bất lực nhéo mũi cô: “Đỗ Hoàng Ngân, nhiều năm như vậy rốt cục là em thích anh hay là em thích chiếc áo blouse trắng của anh vậy?”

“Em đều thích hết! Trong mắt em, chỉ khi bác sĩ Cao mặc áo blouse trắng mới là hoàn mĩ nhất.”

Nhìn vào đôi mắt to mê hoặc nhưng lại chân thành trong sáng đó của Hoàng Ngân, trái tim anh có chút động lòng.

Bốn năm rồi! Anh để chiếc áo blouse trắng đó vùi vào nơi sâu nhất ở trong tủ quần áo, trước giờ không dám động vào nó, nhưng lại vì lời cầu khẩn của người phụ nữ này, anh lại bắt đầu lay động rồi…

Dường như chỉ cần là yêu cầu của cô, anh mãi mãi không thể từ chối!

Cả đời này, anh xác định hoàn toàn thua trong tay người phụ nữ này rồi!

“Em đi đắp chăn vào rồi nằm yên đó.”

Cao Dương Thành để cô nằm vào trong chăn.

“Thế còn anh?”

Hoàng Ngân mở to mắt nhìn anh.

Cao Dương Thành nhìn cô, một lúc lâu sau rất không tình nguyện mà dặn ra ba chữ: “Thay quần áo!”

Cảm giác này thực sự rất kì quái!

Giống như anh đang đóng vai “trai gọi”, chỉ chờ chực được nữ chủ nhân ân sủng, lại còn bắt đi thay bộ quần áo khác, đã thế lại còn là… đồng phục!!

Anh càng nghĩ càng thấy kì cục!

Cao Dương Thành chẳng vui vẻ gì giữ lấy gò má Hoàng Ngân: “Đỗ Hoàng Ngân, chỉ lần này thôi đấy!! Lần sau còn dám có kiểu yêu cầu thế này, anh sẽ không để em yên đâu!!”

Hoàng Ngân cười ngốc nghếch.

Cô ngoan ngoãn nằm trong chăn đợi anh, Cao Dương Thành mặt xám xịt, khó chịu bước vào phòng thay đồ.

Mười phút trôi qua…

“Bác sĩ Cao, anh vẫn chưa xong à?”

Hoàng Ngân chống cằm, hỏi anh.

Cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, hai mắt díu lại, sao mà vẫn chưa xong nữa?

Ở bên trong, không có tiếng trả lời cô.

Lại qua thêm 5 phút nữa.

“Bác sĩ Cao, anh chỉ thay bộ quần áo thôi mà? Anh ở trong đó trang điểm đấy à?”

Giọng nói của Hoàng Ngân cảm giác mơ hồ rõ rệt.

Anh ở bên trong dường như đã phản ứng lại với câu hỏi của cô, nhưng lại chẳng nói câu nào, tóm lại là cô không nghe thấy gì cả.

Trong phòng thay đồ.

Cao Dương Thành ngồi xuống nền nhà, ngẩng đầu dưạ vào bức tường lạnh lẽo.

Nghiến chặt răng, môi anh run lên bần bật, ánh đèn sáng rọi xuống gương mặt trắng bệch có chút đáng sợ của anh, mồ hôi tuôn ra như mưa ướt đẫm cả một vùng thái dương.

Anh nắm chặt tay lại, các ngón tay va vào nhau, như thể anh đang cố chịu đựng điều gì đó.

Nhưng rồi anh thả lỏng ra, thở một hơi thật dài, mới phát hiện chân răng bị anh cắn đến chảy máu, nhưng anh không cảm nhận được bất kì cảm giác đau đớn nào, đôi mắt đen sẫm dần nhuốm sang màu đỏ thẫm.

Anh cố gắng hít thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở của mình, tâm trí u ám, rung lắc dữ dội, trong đầu anh toàn là hình ảnh những thứ thoắt ẩn thoắt hiện,mờ mờ ảo ảo, ngực anh như có cái gì đó cứa vào, ngứa ngáy không thôi, tràn ra khắp cơ thể anh, cảm giác ấy giống như có hàng nghìn hàng vạn con côn trùng đang cắn xé lấy anh, điên cuồng bổ xẻ làn da anh, đi sâu vào xương cốt anh...

Thời gian… từ từ trôi qua…

Từng giây từng phút trôi qua khó khăn…

Bốn mươi phút sau, Cao Dương Thành mơí mở cửa đi ra từ phòng thay đồ.

Cuối cùng anh cũng không thay áo blouse trắng.

Còn cô đang ngủ ngon lành ở trên giường mất rồi.

Anh mồ hôi ướt đẫm đứng bên cạnh cô, giống như vừa mới dội qua một lượt nước vậy, cả người ướt sũng.

Mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt dịu dàng đang ngủ kia, đen lại, anh đưa tay ra, động tác dừng lại giữa chừng.

“Cốc cốc cốc”

Có tiếng gõ cửa rất nhẹ, như đang sợ rằng sẽ làm phiền đến hai người ở bên trong.

Cao Dương Thành thu tay về, quay người đi ra mở cửa cho dì Trần.

“Cậu chủ, canh nấu xong rồi. Cậu chủ…”

Dì Trần nhìn thấy dáng vẻ của anh, ánh mắt hốt hoảng, vội vã đi vào trong phòng đặt bát canh lên kệ đầu giường, thì nhìn thấy cô gái mà anh bế về đã ngủ ngon lành, giọng bé lại, nhìn Cao Dương Thành lo lắng hỏi anh, “Cậu chủ, cậu..lại như vậy sao? Cậu không sao chứ?”

“Dì đừng lo, tôi không sao.”

Cao Dương Thành thở dài, cau mày lại, nén đau, hướng mắt nhìn về Hoàng Ngân nằm ở trên giường: “Cô ấy ngủ rồi, bát canh này chắc là không cần nữa, với lại, dì nói ông Trương chuẩn bị xe giúp tôi.”

“Muộn như vậy rồi cậu muốn đi đâu?” Dì Trần lo lắng hỏi.

“Ừm, đưa cô ấy về nhà.”

Anh thâm tình đưa mắt nhìn qua Hoàng Ngân ở trên giường.

Ánh mắt đen tối vụt lên tia ánh sáng nhè nhẹ, nhưng rất nhanh đã bị anh che đậy mất.

Dì Trần tâm sự nặng nề đi ra khỏi phòng của Cao Dương Thành.

Còn anh, quay người đi về phía phòng tắm, sau khi tắm sảng khoái xong mới thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

Lúc anh đưa cô về khách sạn, xe dừng trước cửa khách sạn rất lâu.

Anh thật sự rất nhung nhớ hơi ấm vốn đã biến mất nhưng lại lấy lại được này.

Tại phòng tổng thống khách sạn Grifo.

Louis vẫn luôn ngồi trên sa pha trong phòng khách, đợi Hoàng Ngân.

Anh không bật đèn, để mặc cho ánh trăng sáng như ngọc tràn vào phòng, phủ lên người anh một lớp vải bạc mỏng.

Cảm giác thần bí, khiến cho khí chất vốn cao quý hơn người của anh, thời khắc này thêm phần thu hút.

Ngũ quan tuấn tú hòa quyện với ánh trăng, nhưng lại khiến con người ta cảm giác rất thương cảm,

“Cậu chủ, cô chủ về rồi!”

Nghe thấy tiếng gọi nhẹ của Alisa, Louis hơi sững người, đứng lên.

Cao Dương Thành ôm Hoàng Ngân đang ngủ sâu đi vào trong, anh gật đầu nhìn Louis, cười nhạt, coi như chào hỏi, sau đó bê Hoàng Ngân đi vào phòng ngủ của cô.

Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô xong mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Vừa đi ra thì thấy Louis đang đứng sẵn ở ngoài.

Nhìn thấy đối phương chẳng ai thấy kinh ngạc.

“Anh vẫn chưa ngủ sao?”

Cao Dương Thành hỏi Louis trước.

Louis cười nhẹ: “Chờ Giám đốc Cao đưa cô ấy về.”

Cao Dương Thành quay ra liếc anh ta: “Tổng giám đốc Louis tin tôi sẽ đưa cô ấy về như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Louis cười cười, ánh mắt hoàn toàn ung dung: “Tôi tin Giám đốc Cao sẽ không nỡ để cho một cô gái dễ thương như thế này phải mang tiếng là kẻ thứ ba đâu. Vậy nên, anh sẽ đưa cô ấy quay về.”
Bình Luận (0)
Comment