Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 223

Anh không vội mà muốn cô.

Anh thích khi làm chuyện này, chậm rãi cùng cô, hưởng thụ quá trình từng phút một bên cô.

Nhưng, theo động tác không lưu loát của cô, bụng dưới của anh ngày càng trướng đau.

Đôi mắt đăm đăm nhìn cô, càng lúc càng co lại.

Màu mắt đen như đêm đen, lại nóng hừng hực.

“Tiểu yêu tinh!”

Anh không khống chế được bóp chặt ngực cô.

Thô bạo dứt ra hai miếng dán ngực kia, ánh mắt anh co chặt lại, bàn tay to bất mãn vỗ lên cái mông vễnh lên kia: “Sau này phải mặc áo ngực!”

Cô không biết cô như vậy sẽ khiến vô số đàn ông vì đó mà dấy lòng tà ác, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô sao?

Từng tiếng kêu vui thích thú phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, nghe thấy lời anh nói khiến cô không vừa lòng mà hừ mũi, tay nện lên lồng ngực rắn chắc của anh: “Anh là gì của tôi? Sao tôi phải nghe lời anh chứ? Không cần anh bận tâm!”

“Đã lúc này rồi, lại còn dám mạnh miệng với tôi?”

Cao Dương Thành nói xong xoay người áp cô lên ghế nắm, đặt cô dưới người anh.

Bàn tay to bắt lấy tay cô trói buộc trên đỉnh đầu, khiến cô không thể động đậy.

“Không cần tôi quan tâm, vậy cô muốn ai quan tâm đây?”

Cao Dương Thành áp lấy người cô, đôi môi mỏng như sắp dán lên môi cô.

Khóe miệng anh hơi vểnh lên, anh thích nhìn bộ dáng thẹn thùng mà giận dữ của cô như thế này.

“Muốn mẹ tôi quan tâm, con trai tôi quan tâm, anh yêu quan tâm, không cần anh phải quan tâm!”

Hoàng Ngân cố ý kèn cựa anh.

Cao Dương Thành híp mắt nguy hiểm: “Anh yêu?”

Đôi mày lưỡi mác giơ sắc như dao nhíu thành một đường.

Anh thở gấp hơn, từng bước áp gần cô, cơ thể to lớn hung hăng ép chặt Hoàng Ngân: “Anh yêu cô nói là ai?”

Anh vốn đã biết rõ còn cố tình hỏi.

Trong lòng biết rõ hơn hết thảy người người, người cô ấy nói là Louis Đường!

Đối mặt sự áp sát của Cao Dương Thành, nhìn ánh mắt tràn đầy nguy hiểm của anh khiến Hoàng Ngân hít thở không thông.

Cô thở hổn hển mấy cái mới mân mê cái miệng nhỏ: “hỏi làm gì, dù sao người đó cũng không phải là anh!”

Cao Dương Thành đưa tay xiết chặt cằm cô, hung tợn nói: “Ở cùng tôi, còn có lòng nghĩ đến người đàn ông khác, xem ra phải chuyên tâm dạy dỗ lại cô mới được!!”

“A”

Hoàng Ngân kiêu ngạo bày ra tư thế: “Là tôi dạy dỗ anh mới phải!”

Cô vừa nói liền đẩy tay Cao Dương Thành ra, thô lỗ rút đai lưng bên hông của anh ra: “Tôi phải dạy dỗ anh thật tốt, sau khi ăn sạch anh thì trói anh lại, ném anh cho Khuất Mỹ Hoa, sau đó nói với cô ta, chồng cô cứ thể ngủ cùng Hoàng Ngân tôi, còn tôi thì đợi ngày mai cô ta khóc trời than đất mà gào thét với tôi là được”

Cao Dương Thành nghe xong cảm thấy buồn cười.

Anh để mặc cho Hoàng Ngân tháo xuống dây nịt bên hông.

Nhưng tất nhiên, động tác cô không thành thạo, mất sức chín trâu hai hổ mới tháo xuống dây nịt của anh.

“Cô vội cái gì chứ?”

Cao Dương Thành vừa mắc cười vừa hơi giận, anh vỗ eo cô, ý muốn cô đừng vội vàng như vậy.

Kết quả, đâu ngờ tiểu yêu tinh này vừa rút dây lưng quần anh xong liền trói lại hai tay anh.

Cao Dương Thành không dám tin trừng mắt nhìn cô, đôi mắt anh híp lại nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm, nhưng anh không động đậy, mặc cho cô làm bừa, còn miệng anh nhếch lên một vòng cong nguy hiểm: “Cô biết mình đang làm gì không?”

“Đương nhiên biết.”

Hoàng Ngân khá đắc chí trói chặt hai tay anh, bàn tay nhỏ xinh vuốt chặt lấy cánh mũi của anh: “Lần này tôi phải chiếm vị trí chủ đạo, tôi muốn gom hết toàn bộ bực tức mà nhiều năm qua phải chịu đựng trút hết ra ngoài.”

“...”

Logic gì thế?

Người đàn bà này!!

“Theo tôi thấy đó không phải là bực tức gì, nên gọi là cô đơn trống rỗng!

Cao Dương Thành nói

Hoàng Ngân ngồi trên người anh, đang dự định cởi quần anh thì ngừng lại, trợn trừng mắt nói: “Anh vừa nói gì?”

“Cô đơn trống rỗng!”

Cao Dương Thành lớn tiếng lặp lại.

Hoàng Ngân đấm một đấm vào bụng anh.

Chết tiệt, đến cái bụng đều rắn chắc thế kia, nhưng cơ bắp lại không quá khoa trương chút nào, vẻ đẹp cường tráng lại hiện ra vô cùng tinh tế trên người anh.

“Ai cô đơn trống rỗng? Trong bốn năm nay, anh cho là phụ nữ anh tìm đến đều ngon lành phải không? Đỗ Hoàng Ngân tôi cũng tìm được khá nhiều đàn ông đó! Chút nữa sẽ cho anh thấy bản lãnh của tôi!!”

Người phụ nữ này đang tuyên chiến với anh sao?

Chết tiệt!

Hoàng Ngân học theo bộ dáng thô lỗ của người đàn ông nọ, kéo cái roẹt khóa quần anh một cái, rồi kéo quần xuống.

Trong nháy mắt chiếc quần tam giác gợi cảm màu đen đang bao lấy nới hùng vĩ to lớn kia đập vào mắt cô, khiến cô đứng hình treo máy mất vài giây.

Đối với tất thảy trước máy cô, thật sự là quá đủ!

Cao Dương Thành vô cùng hài lòng với phản ứng của cô.

Khóe miệng gợi cảm khẽ cong lên cười đắc chí, vòng eo cường tráng ưỡn lên, nhắc nhở cái người đang ngẩn người kia: “Sao? có hài lòng không?”

Hoàng Ngân nuốt ngụm nước bọt tỉnh táo lại.

Cô chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô hơn.

“Cũng, cũng được!”

Cô khô khốc cười một cái, khát vọng trong đôi mắt vì đó mà thêm sâu

Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kia của Cao Dương Thành, đúng như cô nói, đúng là hận không thể ăn hết anh không còn một mảnh.

Cao Dương Thành gần như có thể tượng tượng được, tối này sẽ là một tối kinh tâm động phách đến nhường nào.

***

Sau khi mây mưa, cả người Hoàng Ngân mềm nhũn, dường như bị rút hết tất cả sức lực vậy, nằm trong lòng Cao Dương Thành, thở dốc.

Cô đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Dường như xoay người cũng có chút khó khăn.

Gò má ửng hồng, hơi thở không ổn định, nhưng hiển nhiên đã thoải mái hơn nhiều.

“Thoải mái hơn chút nào không?”

Cao Dương Thành giúp cô chỉnh lại tóc mái trước trán.

Tóc mái của cô ướt đẫm mồ hôi, cả người có một lớp mồ hôi mỏng, vừa rồi ngâm nước lạnh, lại lăn lộn một hồi, cho dù giữa ngày hè, cũng sẽ bị cảm.

“Ừ...”

Hoàng Ngân mơ hồ đáp một câu.

“Tắm nước nóng trước đã.”

Cao Dương Thành rời khỏi thân dưới cô, đứng dậy, đi về phía bồn tắm.

Bồn tắm đã qua khử trùng.

Anh vẫn quen dùng nước nóng tráng qua, rồi mới xả nước ấm đầy bồn.

Hoàng Ngân nằm nhoài trên ghế dựa, dường như ngủ mất rồi.

Cao Dương Thành đi tới, ngồi xổm xuống cạnh cô.

Vỗ vô tấm lưng trơn bóng, khàn giọng gọi cô, “Hoàng Ngân...”

“Ngân Ngân...”

“Ư...”

Cuối cùng, Hoàng Ngân cũng có chút phản ứng.

Nâng mí mắt, yếu đuối nhìn qua anh, nhịn không được duỗi tay ôm lấy cổ anh, miệng nhỏ nghe theo tiếng lòng, hướng tới bờ môi bạc mỏng của anh, chiếm lấy đôi môi hay, không bị động nữa.

Đây không tính là một nụ hôn chứ?

Chỉ là đơn thuần chạm vào môi anh, đến khiêu khích, hay là nghênh đón cũng không có.

Cao Dương Thành bật cười, rời khỏi môi cô khoảng nửa phân.

“Tắm trước đã.”

Anh sủng nịnh gõ nhẹ cằm nhỏ của Hoàng Ngân.

Tùy ý khoác hai cánh tay trơn bóng của cô lên vai mình, hơi dùng lực, đỡ lấy mông cô, ôm Hoàng Ngân dậy.

Hai chân Hoàng Ngân dạng ra, theo bản năng quấn quanh eo anh.

Đầu nhỏ tựa trên vai anh, như làm nũng, nỉ non: “Anh tắm giúp tôi đi, tôi không muốn động...”

“Lại lười rồi, đúng không?”

Một tay Cao Dương Thành đỡ lấy mông cô, tay kia vuốt dọc mái tóc dài của cô.

Lâu lắm rồi chưa tiếp xúc thân mật với cô thế này, đột nhiên cô làm nũng với mình, cảm giác này... thoải mái không nói nên lời.

Trái tim lạnh lẽo cứng rắn của anh, một giây này, hoàn toàn dịu dàng ấm áp.

Đỗ Hoàng Ngân cô sẽ mãi mãi không bao giờ biết, trái tim của Cao Dương Thành anh, ngày thường lạnh lẽo như đá vậy, bởi vì bị đông lại, nên vừa lạnh vừa cứng, thế nhưng, chỉ cần cô xuất hiện...

Liền giống như ánh mặt trời chiếu xuống, chớp mắt dung hòa trái tim cứng rắn lạnh lẽo của anh...

“Cao Dương Thành…”

“Ừ.”

Hoàng Ngân tham lam nhoài người trên vai anh, nhẹ giọng gọi: “Dương Thành...”

“Ừ.”

“Dương Thành...”

“Dương Thành...”

Cô dường như gọi nghiện rồi, không ngừng nỉ non tên anh.

Cao Dương Thành bật cười.

“Dương Thành...”

“Ừ.”

Cô gọi một tiếng, anh kiên nhẫn đáp một tiếng.

Hoàng Ngân càng lưu luyến dựa đầu lên vai anh, cảm thụ ấm áp bên cổ anh, ngửi mùi hương cỏ non chỉ có trên người anh, cô nhịn không được cười khúc khích thành tiếng.

Hy vọng biết bao, thời gian có thể dừng lại ở một đêm này...

Sau đó, anh và cô, cứ như vậy, dựa sát vào nhau, vĩnh viễn chỉ có đối phương, tốt biết bao!

Cao Dương Thành buông Hoàng Ngân vào bồn tắm, nhưng cô lại cố chấp không chịu buông anh ra.

Giống như sợ vừa buông tay, liền không được ôm anh nữa.

Cao Dương Thành đau lòng

“Cùng em?”

Anh hỏi

“Vâng.”

Hoàng Ngân chu miệng giả vờ đáng thương.

Anh không có biện pháp gì đối phó cô.

Mãi vẫn thế, cô nói gì thì là thế.

Cao Dương Thành đánh ôm Hoàng Ngân bước vào bồn tắm.

May bồn tắm khách sạn này được thiết kế dành cho hai người nên khá lón, có thể chưa được hai người bọn họ.

Cao Dương Thành buông cô ra, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô từ sau lưng, bàn tay lại không kìm được trèo lên núi đôi mềm mại của cô, rồi cười nhạo nói: “Sao giống như con nít hay nhõng nhẽo thế này.”

Hoàng Ngân mễm nhũn người dựa vào lồng ngực rắn chắc sau lưng, cô ngẩng đâu, chớp mắt si ngốc nhìn anh: “Anh không phải luôn nói tôi là con nít hay sao?”

Nhìn đi!

Đàn ông đúng là hay thay đổi

Không thương nữa, thì không được làm con nít trước mặt anh!

Hoàng Ngânt nặng nề cúi đầu.

Có người phụ nữ nào không muốn làm con nít trước mặt đàn ông đâu?

Cao Dương Thành cười không giải thích thêm, chỉ ôm cô củng chặt thêm vào lòng mình.

Anh giúp cô gội đầu, tắm rửa.

Lau mỗi tấc da thịt trên người cô, giống như coi cô là một đứa bé, cẩn thận từng tí cưng chiều lấy cô.

nghĩ đến việc Cao Dương Thành một người đàn ông mạnh mẽ như anh, chưa hề cưng chiều qua một ai khác, ngoại trừ cô!

Hai người nhanh chóng tắm xong, cả người thoải mái hơn một chút.

Lau khô người, Cao Dương Thành ôm cô quay lại giường.

Anh nửa nằm, dựa vào thành giường, Hoàng Ngân cuộn mình trong vòng tay anh, say ngủ.

Gò má của cô, vẫn đỏ bừng bừng như trước, vết hồng trên người ngược lại bớt đi một chút, nhưng da vẫn ửng đỏ, cả người cũng có chút nóng, cho dù mở điều hòa, dường như cũng không có mấy tác dụng với cô.

“Anh phải đi sao?”

Hoàng Ngân mở mắt, nhìn anh trên đỉnh đầu.

Anh nhàn hạ dựa vào thành giường, chỉ cầm chăn tùy ý đắp lên ‘cậu nhỏ’ bắt đầu dựng lên, đường cơ bụng gợi cảm đẹp không sao tả xiết.

Người đàn ông này, cho dù không nói không làm gì, lại vẫn đẹp đẽ khiến người chú ý như cũ.

“Không đi.”

Anh cúi đầu, nhìn cô.

Sâu trong đôi mắt lạnh khẽ lóe lên.

“Không ngủ sao?’

Hoàng Ngân lại hỏi anh.

Cao Dương Thành nhíu nhíu mày: “Chờ điện thoại.”

Xem ra là đang chờ một cuộc điện thoại rất quan trọng.

Quả nhiên như thế, rất nhanh, điện thoại đặt trên đầu giường của Cao Dương Thành reo lên.

Anh nhìn qua Hoàng Ngân bên cạnh, đứng dậy, cầm điện thoại đi về phía cửa sổ.

Không biết vì sao, Hoàng Ngân cứ cảm thấy anh có chuyện gì đó không muốn cô biết.

Điện thoại là Lý Nam Vũ gọi tới.
Bình Luận (0)
Comment