Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 240

“Không được rồi! Tôi đã có người đi ăn cùng rồi.”Cao Dương Thành từ chối thẳng thừng, bỏ khẩu trang và mũ vào thùng rác.

Tâm trạng đột nhiên vô cùng tốt, anh chỉ chỉ vào Thùy Sam: “Cậu đi cùng với Thùy Sam đi, tiện đường đưa cô ấy về nhà luôn!”

Nhắn nhủ xong, anh bước về phía phòng gây mê.

Ban đầu là bước đi bình thường, sau đó giống như là bước chạy về phía đó.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy Hoàng Ngân, trong đôi mắt sâu thẳm, điềm đạm của anh có chứa ý cười sâu lắng, anh bước đến gần chỗ cô: “Cùng đi ăn cơm không?”

“Được! Em cũng đang đói!”

Nửa chừng, bọn họ đã ăn một ít đồ ăn lót dạ, nhưng sau hơn hai mươi giờ phẫu thuật, tâp trung tinh thần cao độ, bây giờ họ vừa mệt vừa buồn ngủ.

Nhưng ở trước mặt đối phương thì mọi mệt mỏi bỗng chốc đều tan biến đi.

“Ai cho phép em ở đây hai mươi tiếng liền hả, chưa có người nhà bệnh nhân nào có tâm như em đâu.”

Cao Dương Thành nói xong, đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán cô ra.

Dường như chỉ là một hành động lơ đãng, nhưng lại chứa đầy sự ấm áp ăn ý giữa đôi tình nhân.

“Cuộc phẫu thuật thế nào? Thành công chứ?”

Mặc dù Hoàng Ngân đã đoán được kết quả, nhưng cô ấy vẫn muốn xác nhận lại nó.

“Ừm, bước đầu mà nói, là rất thành công rồi!”

Bác sĩ Cao cười cười, gật đầu xác nhận.

Sau bốn năm, lần đầu tiên Hoàng Ngân thấy lại được nụ cười tươi sáng như vậy của anh,... trái tim khẽ run run, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Đi cà nhắc đến vòng tay qua ôm cổ anh, khuôn mặt cô vùi sâu vào lồng ngực anh, kích động nói: “Anh là bác sĩ giỏi nhất mà em từng gặp, mãi mãi chỉ có một!”

Lời nói này của cô làm Cao Dương Thành vô cùng cảm động.

Khuôn mặt vùi sâu vào trong tóc của cô, tham luyến mùi hương đặc biệt trên người cô và sự ấm áp mềm mại trong lòng này.

……

Cuối cùng, Hoàng Ngân được Cao Dương Thành bế đưa ra khỏi bệnh viện.

Bốn giờ sáng.

Mặt trời vẫn còn đang trốn sau đám mây, chưa ló dạng.

Dọc đường đi của bệnh viện, đèn đường màu vàng nhạt vẫn còn bật.

“Có mệt không?”

Hoàng Ngân nằm trên lưng anh, hỏi.

Cái miệng cười sắp ngoác đến tận mang tai rồi.

Nói thật thì, gặp lại sau bốn năm, Hoàng Ngân cũng không ngờ rằng cô và anh lại có ngày ở gần nhau như thế này... cho dù chỉ là một giờ một khắc, cũng quả thật...

Rất đẹp, rất đẹp!!

“Em bây giờ nặng bao nhiêu kg vậy?”

Bác sĩ Cao giọng điệu chê bai hỏi Hoàng Ngân.

“Anh hỏi làm gì?”

Hoàng Ngân liéc mắt một cái, cô vươn người nhoài ra phía trước anh, nghiêng đầu, nhìn anh, buồn bã nói: “Anh chê em béo à?”

Mái tóc vàng dài đổ xuống như thác, gió sáng sớm thổi, lướt qua hơi thở của Cao Dương Thành, mùi hương trong lành tươi mát lan ra, khẽ làm trái tim anh rung động..., bỗng nhiên, anh thất thần.

Lúc tỉnh táo lại, anh xốc Hoàng Ngân lên, rồi khẽ cười nhẹ: “Em gầy mà, sau này phải ăn nhiều lên một chút.”

Hoàng Ngân hơi ngẩn ra, phút chốc sau, cô nở nụ cười.

“Ừm.”

Cô gật gật đầu, thừa nhận lời của anh.

Hai người lái xe tìm một khách sạn trên đường, vì vẫn còn vào sáng sớm nên đến các hàng quán ven đường cũng chưa mở.

Hoàng Ngân đói bụng kêu ùng ục, Cao Dương Thành quay đầu xe, quyết định đi thẳng về nhà của anh.

“Giờ này chỉ có về nhà nấu cơm thôi.”

Cao Dương Thành đề nghị, nghiêng đầu nhìn chăm chú Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân cũng nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe lên một cái, gật đầu “Vâng.”

Về đến nhà, thím Trần vẫn còn chưa dậy, hai người bọn họ tự nấu hai bát mì đơn giản, ăn qua loa là xong.

Ăn xong bữa sáng, cũng chưa đi ngủ ngay được, hai người lại làm ấm trà, ngồi ở ngoài ban công ngoài trời gần biển, vừa nghe tiếng gió biển, vừa uống trà. Ánh nắng màu vàng dần chiếu tia nắng rực rỡ qua đám mây, giống như phủ lên khuôn mặt hai người một tầng sa mỏng màu vàng, ấm áp, óng ánh...

Hai người đều đang lim dim.

Dường như có một ảo giác rằng hạnh phúc như thế này là muôn đời!

Lúc cô bừng tỉnh, anh đang nắm chặt tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình, ôm chặt lấy... cái nắm này, không nỡ rời ra.

Anh nhắm mắt lại, dưới tia nắng mai nhàn nhạt, anh nắm lấy tay Hoàng Ngân, dần dần chìm vào giấc ngủ

Hoàng Ngân nghiêng đầu nhìn anh.

Lại nhìn tay trái và tay phải của cô và anh đan chặt vào nhau, khóe miệng cô không kìm được mà nở nụ cười nhẹ, an yên... sau đó, cô học anh, nhắm mắt lại, ngủ.

Lúc thím Trần tỉnh dậy, đi vào phòng khách, vừa quay đầu sang thì nhìn thấy hai người đang chìm sâu vào giấc ngủ trên ghế ngoài ban công.

Nhìn sang hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau, khiến cho thím Trần nhìn thấy cũng không kìm được mà lộ vẻ xúc động.

Rốt cuộc hai người phải yêu nhau đến đâu, mới có thể thể hiện ra tình cảm ấm áp đến thế?

Một quầng ánh sáng vàng mặt trời, chậm rãi chiếu lên nơi hai bàn tay đang đan vào nhau, rồi ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say của hai người... Khoảnh khắc đó, đến thím Trần dường như cũng cảm nhận được tình cảm sâu sắc của hai người đó, là hạnh phúc.

Bà ấy nở nụ cười thật lòng.

Lần đầy thấy cậu ấy, gần với ánh mặt trời và gần với hạnh phúc như vậy... cuối cùng thì ông trời cũng không bạc đãi cậu ấy!

***

Sau khi thay đồ xong, Thùy Sam đi từ trong phòng phẫu thuật ra.

Không xa phía trước mặt, Vũ Phong vẫn đang thảo luận sôi nổi với các các bác sĩ vừa cùng tham gia phẫu thuật về những điểm đặc sắc trong ca phẫu thuật này.

Bởi vì quá thành công, tất cả mọi người đều hô hào Vũ Phong mời cơm.

“Không thành vấn đề, nhưng sáng nay thật sự không được! Để hôm khác nhé, tất cả mọi người đều mệt rồi, cứ về nghỉ ngơi trước đi!”

Vũ Phong tìm lý do từ chối.

Ánh mắt anh vô thức nhìn thoáng về phía sau, anh thấy một cô gái đang cúi đầu đi, như thất thần chậm rãi bước về phía anh, anh cũng vô thức bước chậm lại.

Cuối cùng, anh dừng lại ở hành lang, đợi cô.

Các bác sĩ khác cũng hiểu ra, mặc dù biết Vũ Phong có một “cô bạn gái” xinh đẹp, nhưng tin đồn giữa anh và Thùy Sam cũng đã có từ nhiều năm nay, đương nhiên biết mối quan hệ của hai người này không đơn giản, cho nên mọi người vội vã rời khỏi hành lang, bước vào trong thang máy, không quấy rầy hai người.

Thùy Sam cũng không ngờ tới Vũ Phong đột nhiên dừng lại.

Vừa ngẩng đầu cô liền thấy anh đứng ở đó chờ cô.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, không chớp mắt.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng, như muốn nhìn thấu cô.

Thùy Sam cắn chặt môi dưới, nhất thời cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh, không biết nên làm sao cho phải.

Rốt cuộc cô nên làm bộ thản nhiên tới chào hỏi với anh, hay nên làm như không thấy anh, mà đi thẳng?

Lúc Thùy Sam còn đang ngơ ngác, bỗng nhiên bàn tay cô bị nắm chặt lại, đợi cô phản ứng lại thì cả người đã bị Vũ Phong kéo về phía trước.

“Cùng ăn sáng.”

Vũ Phong nói.

Thùy Sam còn chưa biết phải làm sao cho đúng.

Nhưng lý trí mách bảo cô rằng, cô nên từ chối.

“Không cần đâu! Tôi về nhà tự nấu ăn là xong!”

Cô theo bản năng khẽ vùng ra, nhưng cũng không vùng ra được.

Thật ra, Thùy Sam cho rằng, sau khi nói với anh những lời đó, với tính cách kiêu ngạo của Vũ Phong, ít ra cũng phải nửa tháng không thèm để ý đến cô mới phải... nhưng không ngờ, anh cũng không nóng tính như cô nghĩ.

Thật ra, Thùy Sam không biết rằng, đây là lần đầu tiên trong gần ba mươi năm cuộc đời của Vũ Phong, bỏ qua sĩ diện mà bám lấy một người con gái, cũng là lần đầu tiên anh nổi giận với một cô gái, nhỏ tuổi như vậy... với tính cách của anh, nếu bị một cô gái lên tiếng dạy dỗ như hôm qua thì chắc cả đời này có chết anh cũng không bao giờ qua lại với cô gái đó nữa!

Đương nhiên, cả đời này anh cũng chỉ như vậy với Dương Thùy Sam.

“Vậy tôi về nhà ăn với em.”

Vũ Phong lại dùng công phu mặt dày rồi.

“Không được.”

Thùy Sam liền vội vàng từ chối: “Tôi với một bạn nữ nữa thuê phòng chung, anh qua không tiện”

Những gì cô nói là thật.

“Vậy em về nhà tôi.”

Giọng điệu của Vũ Phong như không cho cô phản đối.

Không biết là vì sao, Thùy Sam nghe thấy câu nói đó, trong lòng hơi đau nhói.

Cô nghĩ tới vợ sắp cưới của anh.

Xinh đẹp đến mức đi đến đâu cũng là trung tâm sự chú ý!

“Vũ Phong, anh đừng như vậy!”

Thùy Sam dừng bước, không chịu tiến thêm một bước nào.

Vẻ mặt cô lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt không có cảm xúc dư thừa, cô mấp máy môi, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi anh ta: “Chúng ta không thể làm bạn bè bình thường, qua lại bình thường được sao?”

“Có thể qua lại bình thường, nhưng không thể giống bạn bè bình thường được!”

Thái độ của Vũ Phong cứng rắn, anh lườm cô.

Anh nắm chặt tay cô, không chịu buông.

Sự tức giận lờ mờ nơi giữa lông mày của anh bị anh đè lại, không bộc lộ ra ngoài.

“Qua lại bình thường?”

Thùy Sam không biết sao anh có thể dễ dàng nói ra bốn chữ đó.

“Theo quan điểm của anh, thế nào là qua lại bình thường? Anh muốn qua lại bình thường, là vui vẻ ở bên nhau, hay là vui vẻ chơi đùa mà thôi?”

Thùy Sam cảm thấy bị anh giày vò như vậy, vô cùng mệt.

Thân thể mệt, trong lòng càng mệt mỏi hơn.

Vũ Phong không trả lời, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Lực nắm tay cô, càng ngày càng mạnh hơn!

“Tôi mệt rồi... Xin anh buông tha cho tôi!”

Thùy Sam giằng ra.

Vũ Phong không chịu buông tay, ngang ngược lôi kéo cô, đi nhanh về phía trước.

Khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, sầm lại như sắp nổi bão.

“Vũ Phong!”

Thùy Sam mất khống chế hét lên, động tác giãy ra càng lúc càng mạnh.

Cô tức giận hét to với anh ta: “Rốt cuộc phải làm sao, anh mới chịu buông tha cho tôi! Rõ ràng đã có vợ chưa cưới, tại sao còn muốn hết lần này tới lần khác đùa giỡn tôi? Trong lòng anh, tôi rốt cuộc là gì chứ?!!”

Thùy Sam hét lên như người điên.

Hét xong, viền mắt đỏ ửng, nước mắt tuôn như mưa... Muốn nhịn mà không nhịn được.

Sự tức giận mất kiểm soát của cô làm Vũ Phong hoàn toàn ngây người.

Không phải do phản ứng mạnh mẽ của cô, mà là vì lời cô nói.

Vũ Phong đột nhiên dùng sức, kéo mạnh Thùy Sam trước mặt vào lòng, bàn tay lớn ngang ngược nâng khuôn mặt cô lên, ép cô đón nhận ánh nhìn sắc bén của anh ta: “Là tên khốn nào nói với em, tôi có vợ sắp cưới?”

Đôi mày thanh tú của Thùy Sam cau lại, ánh nhìn lờ mờ đón lấy đôi mắt đen thẳm của anh: “Cần người khác nói cho tôi sao?”

Cô nói rồi hất tay anh ra.

Cô không nhìn tiếp được vào đôi mắt đầy thu hút của anh nữa, khẽ quay mặt tránh sang, nói: “Tôi gặp cô ấy rồi!”

“Vớ vẩn!!”

Vũ Phong mắng một câu.

Tiếp đó, bàn tay anh càng bóp chặt cằm cô hơn, trong đáy mắt có sự sốt ruột: “Cô ta trông như thế nào? Tên là gì, nói cho tôi, tôi lập tức bắt cô ta đến đối chất!”

“Tôi không biết!”

Thùy Sam rối loạn: “Tôi chưa gặp trực tiếp cô ấy, tôi chỉ...”

Cô cắn cắn môi, có chút lúng túng.

“Chỉ là gì?"

Vũ Phong ép hỏi.

Thùy Sam rốt cuộc nói: “Ngày đó tôi vô tình nhìn thấy hai người ở trong văn phòng liếc mắt đưa tình...”

Lời Thùy Sam nói, làm cho Vũ Phong sửng sốt hồi lâu.

Thấy Vũ Phong lưỡng lự, Thùy Sam càng tin tưởng vào suy đoán của bản thân.

Trong lòng đau xót, giùng giằng vùng ra khỏi lòng anh, lại bị Vũ Phong ôm chặt từ phía sau bá đạo chặn ngang kéo trở lại.

“Vũ Phong--”

Thùy Sam tức giận hét lên.
Bình Luận (0)
Comment