Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 242

"..."

"Mau lên đi!"

Thùy Sam cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, nhưng mà đến cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào cô vẫn đi vào chung cư.

Dùng tốc độ nhanh nhất, lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu ra, cô cho vào túi xách, sau đó lại “cộc cộc" chạy xuống lầu.

Cô vừa chạy, vừa thở hổn hển.

Cũng không phải là do phế quản yếu, mà là tim cô đang cảm thấy áp lực.

Chứng minh thư... sổ hộ khẩu...

...

Thực ra, về sau mỗi lần nhớ lại chuyện này, Thùy Sam cảm thấy trong lòng cô thật ra đã sáng tỏ, đã hiểu rõ mục đích của anh, nhưng mà...

Cuối cùng, cô vẫn bị anh lừa lên con thuyền này!

Cô nghĩ, có lẽ, thực ra là cô...tự nguyện!

Nhưng, điều khiến cô được an tủi là, vì sự ‘tự nguyện" này, cô mới không lỡ cơ hội được hạnh phúc bên anh.

Tuy nhiên....

Sự "tự nguyện" này có hơi điên cuồng!!

……………………………………

Trước cổng Ủy ban nhân dân.

"Anh... anh đùa à?"

Thùy Sam chỉ cảm thấy tim đập nhanh dữ dội, trái tim như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Vũ Phong vui vẻ nhéo nhéo mặt cô: "Chuyện cả đời, anh đây không đùa với em."

Anh nói xong, anh tháo dây an toàn, xuống xe, vòng sang bên kia, mở cửa xe cho Thùy Sam, rồi lại tháo dây an toàn cho cô gái đang ngơ ngác, sau đó nắm lấy tay cô kéo ra khỏi xe

"Tôi... tôi không ra..."

Cô hơi hoảng, loạn hết cả lên...

"Chuyện này không do em.”

Vũ Phong ôm ngang người cô xuống.

"A..."

Thùy Sam theo bản năng vòng tay ôm chặt cổ anh, ảo não nhìn anh: "Ủy ban nhân dân còn chưa mở cửa!"

"Yên tâm, ông đây muốn kết hôn, ai dám không mở cửa?"

Vũ Phong cười cười, ôm Thùy Sam đi về phía cổng sắt.

"Ai muốn kết hôn? Tôi không muốn, tôi không muốn."

Thùy Sam kháng nghị, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi vào trước máy chụp ảnh.

Cô cảm thấy lúc này chắc chắn là đầu óc cô bị mê muội rồi, nếu không thì là bị kẹp vào cửa, còn nếu không thì chắc chắn là bị lừa đá!

Tóm lại, cô lúc đó, chắc chắn là không bình thường!

Bên ngoài, trời còn đang tờ mờ sang.

Trong Ủy ban nhân dân, vì có nhân vật lớn muốn vội vàng đăng ký kết hôn, cho nên các nhân viên còn đang trong mộng đã bị sếp lôi hết dậy.

Thợ chụp ảnh đã chuẩn bị xong xuôi.

Vũ Phong rất đẹp trai, miệng cười toe toét trước ống kính.

Thùy Sam...

Ừm, cũng vô cùng xinh đẹp ngồi ngay ngắn bên cạnh!

"Nào, cười cái nào..."

Thợ chụp ảnh nhắc nhở hai người.

Vũ Phong cười tươi hơn.

"Cười nào..."

Thợ chụp lại nhắc nhở.

Khóe miệng quyến rũ của Vũ Phong đã sắp kéo tới tận mang tai rồi.

Mà, thợ chụp ảnh vẫn chưa hài lòng.

"Cười nào..."

"...."

Cuối cùng Vũ Phong cũng phát hiện ra manh mối.

Anh quay đầu sang nhìn cô gái bên cạnh.

Anh nhìn cô, khuôn mặt, biểu cảm...

Khuôn mặt không vô cảm hơn được nữa, lờ mờ còn nhìn thấy mi mắt và khóe miệng còn đang run run.

"Nào, cô gái, cười một cái! Đây là lúc nên vui nhất trong cuộc đời, đừng căng thẳng, đến lúc chụp lên không đẹp!”

Nghe thợ chụp ảnh nói vậy, Thùy Sam mới hơi khẽ động khóe môi.

Không biết là vì sao, nhìn dáng vẻ này của Thùy Sam, Vũ Phong cảm thấy vô cùng buồn cười.

Vừa hứng lên, cũng chẳng quan tâm thợ chụp ảnh trước mặt, anh cúi đầu hôn lên môi Thùy Sam một cái.

Thùy Sam phản ứng lại, cáu anh, xấu hổ đấm thùm thụp vào ngực anh: "Lưu manh!"

"Khụ khụ khụ!"

Thợ chụp ảnh hình như không nhìn tiếp được nữa "Chúng ta vẫn nên chụp ảnh trước đã!”

Lúc này, Thùy Sam mới dần thả lỏng được tâm trạng đang căng thẳng.

Vũ Phong đặt tay cô vào lòng bàn tay anh, nắm thật chặt...

Anh như muốn truyền hết sự an tâm này sang cho cô gái bên cạnh.

Thật ra, mãi đến sau này, Vũ Phong nhớ lại chuyện đó, anh cũng không rõ vì sao hôm đó Thùy Sam lại thật sự đi theo anh vào Ủy ban nhân dân.

Anh nghĩ, có lẽ...

Đó chính là yêu!

Tuy nhiên, cô chưa từng nhắc từ này với anh!

Mãi đến khi hai người cầm trong tay quyển sổ đỏ đi từ Ủy ban nhân dân ra, trời đã sáng tỏ.

Mặt trời rực rỡ từ từ nhô ra sau đám mây, ánh năng bao trùm lấy hai người đang đứng trước cổng.

Vũ Phong vui vẻ cười không khép miệng lại được.

Vừa ra, anh đã ôm Thùy Sam hưng phấn xoay mấy vòng ở quảng trường trước cổng Ủy ban nhân dân.

Mãi đến lúc nghe Thùy Sam kêu chóng mặt, anh mới bìnhh ổn lại cảm xúc, đặt cô xuống.

Sau đó, là nụ hôn dây dưa triền miên, bao phủ lấy cô.

Thùy Sam thở hổn hển, đầu tóc trống rỗng.

Mãi lâu sau cô cũng chưa tỉnh táo lại.

Thế mà cô... cứ thế... bán cuộc đời mình đi rồi sao?

Hơn nữa, còn bán cho người đàn ông này?

Hơn nữa, chỉ tốn có ba mươi nghìn ít ỏi?

Không, không đúng, là mười lăm nghìn! Mười lăm nghìn kia là của anh ta!

"Trời...."

Thùy Sam than thở, mắt giật giật, nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ chói mắt trong tay, vẫn còn lẩm bẩm: "Tôi.. tôi... vừa làm gì?"

Vũ Phong không vui lắm với phản ứng này của cô.

Anh bá đạo nâng khuôn mặt Thùy Sam lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ hai cái vào má cô, ý bảo cô tỉnh táo lại đi: “Dương Thùy Sam, bây giờ anh đây trịnh trọng tuyên bố, từ hôm nay trở đi, mỗi một khoảnh khắc trong cuộc đời của em, đều thuộc về anh! Dương Thùy Sam, em là vợ của anh rồi!"

Câu cuối cùng, anh hưng phấn cao giọng hét lên.

Sau đó, anh nâng mặt cô lên, lại mừng rõ hôn cô đắm đuối.

Thùy Sam lúc này cuối cùng mới lấy lại tỉnh táo.

Mọi thứ vừa xảy ra, không phải là mơ...

Mà là, sự thật!

Sự thật đáng sợ.

Cô hoang mang nhìn Vũ Phong...

"Chúng ta... kết hôn thật rồi à?"

Cô cúi đầu, nhìn quyển sổ đỏ trong tay, quả thực không dám tin.

Vẻ mặt ngơ ngác của cô làm Vũ Phong vừa tức vừa buồn cười, không phí sức với cô nữa, anh bế ngang cô lên đưa vào trong xe.

Cô cần thời gian để chấp nhận sự thật này!

Còn anh, vô cùng cần thời gian và không gian để ân ái, triên miên với vợ anh!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn phải đợi cô... tiêu hóa tin tức xong, chấp nhận sự thật xong, đồng ý!

Vũ Phong khởi động xe, lái về phía khu biệt thự.

Tay phải nắm lấy tay Thùy Sam, không dám buông.

Mà Thùy Sam vẫn cứ nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay, mặt không biểu cảm, chẳng nói gì cả.

Hồn như bay tận lên chín tầng mây rồi

"Vợ à, em không có gì muốn nói với chồng em à?"

Vũ Phong kéo kéo tay Thùy Sam.

Thùy Sam giật mình tỉnh lại.

Vợ? Chồng...

Thùy Sam chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt "Em.. xưng hô này, em... em chưa quen!"

"Vậy thì từ từ quen, dù sao thì chúng ta cũng có thời gian cả đời...."

Vũ Phong tốt tính nói.

Khẽ nắm chặt bàn tay Thùy Sam, giống như nắm chặt vật báu.

"Chúng ta đang đi đâu đây?"

Thùy Sam quay sang nhìn anh.

Từ lúc lên xe đến giờ cuối cùng thì cô cũng nhìn thẳng anh một lần.

Vũ Phong vui mừng, điều chỉnh lại tư thế.

"Đương nhiên là về nhà ngủ"

"Về nhà?"

Thùy Sam ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, mặt đỏ lên "Em.. hay là anh đưa em về chung cư trước đã! Em... em về chung cư ngủ..."

"Thùy Sam lúc này mới ý thức, cô và anh, kết hôn vội!

Hơn nữa…

Còn là kết hôn khi chưa được sự đồng ý của bất cứ vị phụ huynh nào!

Hon nữa, còn là khi chưa thông báo cho bất cứ người thân, bạn bè nào!

Trời ơi..

Rốt cuộc cô vừa làm ra quyết định điên rồ gì vậy?!

"Vừa kết hôn sống riêng à?"

Vũ Phong vẻ mặt đau khổ: "Em có nên quan tâm một chút đến cảm xúc của chồng em không?"

Em... em chưa thích ứng kịp..."

Thùy Sam bối rối không biết làm sao.

"Thôi được."

Vũ Phong xoa mặt cô "Vợ của anh, anh nên nhường, anh cho em thời gian làm quen."

"Cám ơn..."

Thùy Sam khách sáo nói.

Trong lòng, hơi bối rối, nhưng cũng ấm áp.

Một ngày này đối với Thùy Sam mà nói, quả thực là một ngày mệt mỏi buồn ngủ.

Cô nằm trên giường, xoay trái xoay phải, khó ngủ.

Ro ràng là cơ thể mệt mỏi nhưng lại không thể nào ngủ được.

Quyển chứng nhận kết hôn vẫn trong tầm mắt cô, mà cô, vẫn không dám tin.

Mọi thứ vô cùng không chân thực.

Cô trước đây rõ ràng là vô cùng kháng cự đối với người đàn ông này, thậm chí tình cảm đối với anh... cho dù đến bây giờ cô vẫn chưa xác định, nhưng mà...

Vậy mà cô, cô thật sự kết hôn với anh rồi!!

Thùy Sam ngơ ngác nhìn lên trần nhà, tim đập liên hồi, chưa từng chậm lại.

Cô nghĩ, có phải trong tiềm thức cô sớm đã có tình cảm với người đàn ông này, chỉ là, bản thân cô chưa phát hiện ra thôi.

Hoặc là thật ra từ lâu cô đã phát hiện được nhưng cô không muốn thừa nhận mà thôi

"Điên rồi, điên rồi!"

Thùy Sam cảm thấy suy nghĩ cô không được bình thường.

Chuyện này có thể đổi ý không?

Đương nhiên, không thể!

Nhưng mà, cô biết nói chuyện này với người nhà thế nào đây?

Cầm quyển sổ đỏ đến nói với mẹ, rằng con kết hôn rồi à?

Còn ba mẹ của Vũ Phong nữa...

Nghĩ đến là đau đầu!

Hoàng Ngân vừa tỉnh lại đã nhận được tin nhắn của Thùy Sam, nhìn dòng tin nhắn trước mặt, cô không dám tin vào mắt.

Nội dung tin nhắn, rất đơn giản.

Em kết hôn rồi.

Sau đó có một bức ảnh gửi kèm… là ảnh giấy chứng nhận kết hôn!

Không cho Hoàng Ngân cơ hội nghi ngờ.

"Trời..!"

Cô đưa điện thoại cho Cao Dương Thành đang chuẩn bị lên lầu tắm: "Vũ Phong và Thùy Sam kết hôn rồi!"

"?"

Cao Dương Thành không hiểu nhìn cô, thuận tay cầm lấy điện thoại trong tay cô, nhìn một cái, khóe miệng cong lên: "Tên này tốc độ nhanh đấy!"

Anh đưa trả điện thoại lại cho Hoàng Ngân

"Còn không phải à..."

Hoàng Ngân nhìn bức ảnh màu đỏ trong điện thoại, cô phóng to bức ảnh lên, phóng to nữa…

Nhìn hai cái đầu chụm lại với nhau, Hoàng Ngân bỗng cảm thấy thương cảm.

Chả hiểu sao, cô lại tưởng tượng hai người trong bức ảnh là cô và... Cao Dương Thành!

Dường như, cô còn nhìn thấy anh và cô, hai khuôn mặt tươi cười tựa sát vào nhau, cùng nhìn vào máy ảnh, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Cảm giác được ngồi trước máy ảnh chụp ảnh kết hôn với người mình yêu, rốt cuộc là cảm giác thế nào nhỉ?

Chắc là, rất hạnh phúc!

Hoàng Ngân bỗng cảm thấy ngưỡng mộ Thùy Sam và Vũ Phong.

Tuy bọn họ tan tan hợp hợp mấy năm nay, nhưng ít ra thì bọn họ vẫn dũng cảm ở bên nhau, còn dám hứa hẹn một đời với đối phương.

Nhưng giữa cô và anh thì sao…

Có lẽ, trước kia, cô và Cao Dương Thành không cần nhất nhất... chính là thứ gọi là hứa hẹn!

Thấy Hoàng Ngân vẫn ngây ra nhìn bức ảnh mà Thùy Sam gửi tới, Cao Dương Thành vỗ nhẹ sau ót cô: "Em nghĩ gì thế?"

Hoàng Ngân quay đầu nhìn anh.

"Trước đây anh và Khuất Mỹ Hoa cũng chụp bức ảnh như thế này à?"

Không biết là vì sao, nghĩ tới chuyện đó, Hoàng Ngân lại cảm thấy chua xót trong lòng.

Cao Dương Thành sâu xa nhìn cô một cái, mãi lâu sau mới gật gật đầu.

"Có cảm giác thế nào?"

Hoàng Ngân tiến sát vào anh hỏi.

Cao Dương Thành liếc cô một cái, nhíu mày lại "Cảm giác gì?"

Chụp ảnh còn có cảm giác gì được?
Bình Luận (0)
Comment