Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 277

Hoàng Ngân nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm, nắm chặt mu bàn tay anh, rồi đưa lên vuốt ve trên khuôn mặt cô: “Nếu tỉnh lại rồi, anh quên em thật thì làm thế nào?”

Bây giờ chuyện này chính là chuyện Hoàng Ngân lo lắng nhất.

Cô mở to đôi mắt buồn ngủ, nhìn anh.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Nhưng bất ngờ là cô lại chạm phải đôi mắt đen sâu thăm thẳm.

Anh, cũng đang chăm chú nhìn cô.

Hoàng Ngân mừng rỡ: “Dương Thành, anh tỉnh rồi à?”

Đúng vậy.

Sau phẫu thuật, Cao Dương Thành khôi phục với tốc độ không giống người bình thường.

Từ trong phòng phẫu thuật ra, chưa đến mười tiếng đồng hồ, anh đã tỉnh lại rồi.

Nhưng dường như anh vẫn chưa nói chuyện được, đôi mắt chỉ nhìn chăm chú Hoàng Ngân, mày kiếm khẽ nhíu, đôi mắt đen sâu có chút nghi hoặc.

Hoàng Ngân bị ánh nhìn xa cách của anh dọa đến lạnh cả sống lưng.

“Dương Thành…”

Hoàng Ngân thăm dò gọi anh, cổ họng bất giác hơi khàn khàn: “Anh.. có nhớ em là ai không?”

Cô chỉ chỉ vào mình.

Môi mỏng của Cao Dương Thành khẽ mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh nào, máy kiếm nhíu chặt, dường như có cảm giác vô cùng khó chịu.

Hoàng Ngân tim như thắt lại: “Có phải là anh khó chịu không? Em đi gọi bác sĩ, anh đợi chút…”

Cô nói xong, đứng dậy định đi.

“Cô là ai?”

Đột nhiên, có giọng nói trầm khàn cất lên sau lưng.

Giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, thậm chí phát âm cũng chưa được rõ ràng, nhưng Hoàng Ngân lại nghe rõ mồn một.

Anh đang hỏi, cô là ai?

Đầu óc cô ù ù như có một đàn ong cùng lúc bay ngang qua tai, vô cùng khó chịu.

“Em.. em đi gọi bác sĩ đã…”

Hoàng Ngân chạy vội ra khỏi phòng bệnh, đi gọi bác sĩ.

Lòng cô rối như tơ vò.

Đầu óc hỗn loạn, có phần hoang mang, lúng túng.

Bác sĩ đến kiểm tra cho Cao Dương Thành, mọi thứ đều tốt.

Hơn nữa, cũng đã từ bỏ được thói quen, không còn vấn đề gì cả.

Đáp án này khiến Hoàng Ngân cực kì vui mừng, nhưng…

“Nhưng, sao anh ấy lại quên tôi?”

Hoàng Ngân xòe tay, sốt ruột hỏi bác sĩ.

Cô muốn khóc đến nơi rồi!

Không phải đã nói là phải nhớ cô sao?

Con người này!

Trên giường, Cao Dương Thành đầu quấn băng, mở to đôi mắt đen, khó hiểu lại vô tội nhìn hai người đứng bên cạnh giường.

Bác sĩ cho câu trả lời là, cần quan sát thêm.

Hơn nữa còn giải thích rằng, cuộc phẫu thuật vốn là cuộc phẫu thuật chặn lại ký ức, quên đi một vài người và chuyện có lúc cũng khó tránh khỏi.

Còn về vấn đề có khôi phục lại ký ức hay không thì phải quan sát thêm mới biết. Nếu là vì ký ức bị xóa đi, thì chắc chắn không có khả năng khôi phục lại được, nhưng cũng không loại trừ khả năng trong lúc phẫu thuật xuất hiện tình huống bị mất trí nhớ tạm thời, nếu là vế sau thì việc khôi phục lại trí nhớ chỉ là vấn đề thời gian và may mắn thôi.

Sau khi bác sĩ đi ra, Hoàng Ngân gục đầu ủ rũ ngồi bên cạnh giường.

Mà Cao Dương Thành nằm trên giường giống như chẳng có vấn đề gì, đầu hơi nghiêng, an tâm mà ngủ.

Đối với một người đang yếu như anh, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là chuyện quan trọng.

Hoàng Ngân tất nhiên cũng biết lúc này, anh cần nhất là nghỉ ngơi, cho nên, cho dù trong lòng vẫn có mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng cô cũng không dám quấy rầy anh nghỉ ngơi, thà để bản thân buồn bực thành bệnh cũng không gọi anh dậy.

Hoàng Ngân đứng dậy.

Đứng ở cửa sổ sát đất, ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đêm rực rỡ, trong lòng cảm thấy hoang mang… hai tay nắm chặt vào bệ cửa sổ, ngón tay cọ cọ, gió đêm thổi qua, thổi bay mái tóc dài của cô.

Cô khẽ thở dài: “Ông trời ơi, ông nhất định là cùng loại người với con mẹ đó rồi! Quá xấu xa! Cực kỳ xấu xa!”

Hoàng Ngân chỉ lên trời, oán mấy câu, âm thanh không lớn, vì sợ làm ồn đến anh đang ngủ.

Sau khi mắng xong, trong lòng cũng thoải mái hơn chút, cô quay lại nhìn anh đang nằm trên giường ngủ, trái tim thắt chặt giờ cũng thả lỏng hơn, còn may, vẫn may…

Ít ra thì đã trừ bỏ được hết độc tố rồi!

Không vội, bọn họ cứ đi từng bước một, dù sau thì thời gian sau này còn dài… Hoàng Ngân cúi người, cúi đầu in một nụ hôn phớt lên môi Cao Dương Thành.

Mà không biết rằng, lúc cô hôn, người đàn ông nằm đó bỗng mở mắt ra.

Hít thở gấp gáp…

Khuôn mặt đẹp trai nhiễm một tầng màu đỏ.

Với phụ nữ, ký ức của anh chỉ dừng lại ở đoạn trước khi có mối tình đầu!

Cô gái này rốt cuộc là ai?

Sao lại dám.. chủ động hôn anh!!

Hơn nữa…

Hình như, anh cũng không bài xích mùi hương của cô gái này lắm.

Đúng là kỳ lạ!

Hoàng Ngân gối đầu lên tay anh, ngủ.

Cô thì ngủ còn người đàn ông trên giường thì mất ngủ!

Não vẫn còn đang xoắn xuýt với nụ hôn đột ngột khi nãy… tim đập với tộc độ nhanh chóng mặt.

“Thình thình thình” Tim đập thình thịch như đánh trống.

Hôm sau.

Cao Dương Thành cảm thấy khỏe hơn nhiều.

Hoàng Ngân đi đi lại lại trong phòng anh, còn anh, anh nhìn cô một ngày đi tới đi lui, cũng không nói chuyện với cô.

Cuối cùng…

Anh không nhịn được nữa.

“Rốt cuộc cô là ai?”

Bước chân của Hoàng Ngân đột nhiên dừng hẳn lại.

Cô nhìn anh nằm trên giường, chăm chú, nhìn rất lâu.

Cao Dương Thành bị cô nhìn đến toàn thân khó chịu: “Cô là người giúp việc gia đình tôi thuê đến à?”

“Shit!”

Hoàng Ngân mắng thô tục một câu.

“Anh đã từng nhìn thấy người giúp việc nào xinh đẹp, có khí chất như thế này chưa?”

Mắt nhìn kiểu gì thế?

Cao Dương Thành đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Xinh đẹp? Có khí chất?”

Hai mắt đỏ ngầu, vành mắt lại có quầng thâm nhìn như gấu trúc, tóc vàng tuy nhìn vẫn có chút sành điệu, nhưng rối loạn lung tung, căn bản không phải gu của anh!

Anh cười giễu: “Bình thường vẫn dựa vào việc tự an ủi bản thân để sống qua ngày à?”

“…”

Hoàng Ngân cảm thấy, tài độc mồm độc miệng của tên này lại xuất hiện rồi.

“Cao Dương Thành, anh nghe rõ cho em!”

Hoàng Ngân khoanh tay trước ngực, bày ra điệu bộ chị đại, đứng ở bên cạnh giường Cao Dương Thành, vênh mặt lên nói: “Bổn cô nương tên là Đỗ Hoàng Ngân, là người phụ nữ năm xưa anh mất tám năm mới theo đuổi được đấy!

Hoàng Ngân còn cố ý nhấn mạnh vào chữ “tám năm”, còn khoa trương dùng ngón cái và ngón trỏ làm tư thế tay số “Tám”.

“Năm đó nếu không phải anh mặt dày quấn lấy bổn cô nương thì bổn cô nương cũng chẳng thèm liếc nhìn anh đâu! Bây giờ anh chê bai em chính là chê bai mắt nhìn ngày xưa của anh, cẩn thận bổn cô nương giận rồi, không cần anh nữa, đợi sau này anh nhớ ra bổn cô nương, anh khóc cho mà xem! Hừ!”

Hoàng Ngân đổi trắng thay đen, mà mặt không đỏ chân không run.

Tám năm trước, không phải là mặt dày theo đuổi người đàn ông không có mắt nhìn này, thì làm sao có được cảnh cô đứng ở bên cạnh giường nói với anh như thế này!

Nhưng mà, ai bảo anh mất trí nhớ, không nhớ ra cô chứ!

Vậy thì đừng trách cô nói linh tinh!

Đáng đời anh!

“Cô là người phụ nữ tôi theo đuổi tám năm sao?”

Cao Dương Thành giống như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

Không, vẻ mặt đó, tuyệt đối không đơn giản là chuyện cười.

Anh lắc đầu nguầy nguậy, than thở: “Xem ra trước đây tôi đúng là mù không nhẹ!”

“…”

Hoàng Ngân tức điên.

“Anh nói thế là ý gì?”

“Ý như trên mặt chữ.”

Cao Dương Thành cười mỉm, đáp cô.

Nụ cười đó…

Hoàng Ngân như muốn xé xác anh!

Nếu không phải nể anh đang có bệnh trong người…

“Hối hận à?”

Hoàng Ngân cười lạnh.

Hối hận cũng muộn rồi!

“Cũng không đến mức hối hận, mà là cảm thấy xấu hổ nhục nhã với quá khứ của bản thân!”

Bác sĩ Cao đang phát huy tối đa năng lực độc miệng của anh.

Hoàng Ngân thở dốc, nhưng không để lộ ra ngoài, nhếch miệng, cô ngoài cười trong không cười: “Xấu hổ nhục nhã? Hay là anh nghĩ cách xem làm thế nào nhét lại thằng con trai bảy tuổi của anh lại vào bụng?”

“Con trai bảy tuổi?”

Cao Dường Thành như nghe được chuyện kinh dị đáng sợ: “Tôi với cô còn có với nhau một đứa con bảy tuổi?”

Hoàng Ngân khoanh tay trước ngực, đắc ý nhìn anh, từ chối cho ý kiến.

Cao Dương Thành lắc đầu: “Quả thật không thể tin được…”

“Vậy sao?”

Hoàng Ngân nhìn dáng vẻ như gặp khó khăn của anh, càng có cảm giác đắc ý với thắng lợi.

“Đúng!”

Cao Dương Thành gật đầu khẳng định: “Kinh hoàng với khẩu vị ngày xưa của tôi, sao như thế này mà cũng ăn được… xem ra lúc đó tôi đói khát quá rồi, đói khát quá…”

Dáng vẻ anh giống như chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, cảm thán nói.

Khóe miệng Hoàng Ngân giật giật

Cô vẫn ngây thơ cho rằng khi nhắc đến con trai, anh sẽ kinh ngạc về chuyện đó, sau đó nói với cô về chuyện của con trai, nhưng kết quả không như mong muốn.

Nhưng cô không biết, bác sĩ Cao sau khi mất trí nhớ, đã hoàn toàn là coi chuyện trêu chọc cô làm niềm vui.

Nhìn dáng vẻ cô giận phừng phừng, trong lòng anh cảm thấy vui vẻ khó hiểu.

“Con trai tôi giống ai?”

Đột nhiên, anh hỏi.

“Anh.”

Hoàng Ngân có cảm giác thất bại.

“Khá đó!”

Bác sĩ Cao tổng kết.

Nhưng không hề nghi ngờ chút nào về tính chân thực của con trai.

Có thể trong tiềm thức vẫn còn có ấn tượng mơ hồ chứ nhỉ?

“IQ thì sao?”

Anh lại hỏi.

Hoàng Ngân trừng mắt với anh: “Này…”

“IQ giống ai?”

Cao Dương Thành hoàn toàn lơ đi sự tức giận của Hoàng Ngân, tiếp tục hỏi.

“Giống anh, hài lòng chưa?”

Hoàng Ngân tức điên

Cao Dương Thành cong cong môi: “Hài lòng.”

Vãi!

Hoàng Ngân thở hổn hển nhấc bình nước nóng lên rót nước ra.

Ngoại hình giống cô thì làm sao? IQ giống cô thì làm sao?

Cô có chỗ nào không tốt! Đồ khốn này!

Thấy Hoàng Ngân tức giận đi ra, Cao Dương Thành trên giường lại cười tự nhiên.

Xem ra, những ngày tháng nằm viện sau này chẳng buồn chán chút nào!

Có điều, người phụ nữ này thực sự là người mà anh mất tám năm để theo đuổi sao? Không giống lắm!

Gu trước kia của anh độc đáo thì cũng thôi, chẳng lẽ bản lĩnh theo đuổi con gái lại dốt thế à?

Rất nhanh, Hoàng Ngân phát hiện có một chuyện khiến cô vô cùng tức giân.

Đó chính là, Cao Dương Thành dường như nhớ mọi người, chỉ trừ Đỗ Hoàng Ngân cô, và cả con trai của bọn họ nữa.

Không, điều khiến Hoàng Ngân thấy vui mừng là, anh cũng quên luôn cả Khuất Mỹ Hoa rồi!

Chuyện này đối với cô mà nói, cũng coi như là một chuyện tốt!

Hoàng Ngân ngồi bên cạnh giường anh, kiên nhẫn viết tên của cô cho anh xem.

“Tôi tên là Đỗ Hoàng Ngân, anh phải nhớ rõ, tôi là người anh yêu.”

Cao Dương Thành cầm tờ giấy nhớ cô đưa, mất hết hứng thú, nhìn một cái rồi hỏi Hoàng Ngân: “Bây giờ hai chúng ta là quan hệ gì?”

Dường như anh chẳng có hứng thú, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Rốt ruộc cũng là chuyện đã qua, tốt xấu gì anh cũng phải tìm hiểu tình hình cơ bản.

Quan hệ gì…

Hoàng Ngân cắn cắn môi, ánh mắt liếc nhìn Cao Dương Thành nằm trên giường, hơi chột dạ nói: “Vợ chồng, quan hệ vợ chồng…”

“Quan hệ vợ chồng?”

Cao Dương Thành bật cười thành tiếng.

“Anh cười cái gì?”

Hoàng Ngân chán nản trừng mắt nhìn anh, mặt cô đỏ hồng lên.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN với nhiều nội dung hấp dẫn!!!
Bình Luận (0)
Comment