Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 292

Hoàng Ngân nhìn cửa hang bị bịt kín, hơi buồn bực: “Làm sao bây giờ? Cửa hang bị tuyết phá hỏng toàn bộ rồi, chúng ta có thể nghĩ cách phá vỡ không?”

Dứt lời, Hoàng Ngân đi về phía cửa hang, nhưng mới bước được một bước, thì bị Cao Dương Thành một tay kéo trở về.

“Đừng lộn xộn! Bây giờ, toàn bộ núi tuyết vẫn chưa ổn định, không cẩn thận thì có thể làm cho đống tuyết tràn vào. Đến lúc đó chúng ta thật sẽ chết không có chỗ chôn.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Nghe xong, Hoàng Ngân dựa cả người vào ngực anh không dám động đậy.

Cao Dương Thành lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cấp cứu, cũng may điện thoại vẫn còn pin, không thì đúng là cũng chỉ có thể ở trong hang núi này chờ chết.

Điện thoại cấp cứu nhanh chóng kết nối, đầu dây kia nhân viên công tác cũng biểu thị đã có đội viên cấp cứu đang nghĩ cách, nhưng vì tuyết lở vẫn còn tiếp tục, tạm thời không có nhân viên nào dám tuỳ tiện tới gần, vẫn hi vọng bọn họ có thể kiên trì chờ đợi, giữ cảm xúc ổn định.

Cao Dương Thành vừa cúp điện thọai, Hoàng Ngân đã không kịp chờ đợi hỏi: “Họ nói thế nào?”

“Nhanh thôi.”

Hoàng Ngân yên tâm, còn hơi sụt sịt nói: “Hai chúng ta thật đúng là phúc lớn mạng lớn.”

“Ngồi xuống trước đợi chút đi.”

“Được.”

Hoàng Ngân đi mấy bước về phía trong cửa hang, chọn khối nham thạch ngồi xuống.

Vừa nãy còn đang kinh hãi nên không cảm thấy lạnh lắm, bây giờ tâm trạng đã ổn định, chợt cảm thấy thật lạnh, lạnh đến thấu xương.

Hoàng Ngân hà hơi cho bàn tay đang đeo găng tay của mình, cũng may găng tay bằng da, có tác dụng chống nước, bên trong không bị ẩm ướt.

Găng tay chống nước, nhưng quần áo không chống nước.

Vừa nãy hai người chạy thoát thân, cả người dính không ít tuyết. Tuyết tan ra trên quần áo, phút chốc đã thấm ướt áo khoác.

Lạnh thấu xương.

“Em lạnh à?”

Cao Dương Thành thấy Hoàng Ngân lạnh đến phát run, vội vàng muốn cởi áo bông trên người xuống.

Hoàng Ngân thấy thế vội ngăn lại, đứng lên: “Đừng cởi, em không lạnh. Em nhảy lên, làm nóng người một chút là được.”

“Đừng nhảy loạn.”

Cao Dương Thành một tay kéo cô lại ôm vào trong ngực: “Bây giờ là lúc tuyết lở, còn nhảy, không sợ vùi lấp cả ngọn núi à?”

Anh vừa nói, vừa cởi quần áo.

“Không phải chứ? Nghiêm trọng như vậy ư? Anh nói chuyện giật gân rồi.”

Hoàng Ngân ra vẻ hoài nghi.

“Dù có phải nói chuyện giật gân hay không, lúc tuyết lở mọi việc đều phải cẩn thận, ngay cả hét to cũng không được.”

Cao Dương Thành không nói lời nào khoác áo bông của mình lên người Hoàng Ngân, rồi dùng tay xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của cô, cau mày nói: “Làm sao lại lạnh như vậy chứ? Em đừng ngồi nữa, đi lại bên trong hang một chút, đừng đi tới cửa hang là được. Anh xem trong hang có thứ gì có thể nhóm lửa không.”

Hoàng Ngân cảm thấy hơi kỳ lạ: “Tại sao em cảm thấy như chúng ta đến xã hội nguyên thuỷ, đánh lửa phải không? Quá khoa trương rồi.”

“Đánh lửa á?”

Cao Dương Thành hơi buồn cười, buông Hoàng Ngân ra, bắt đầu nhặt củi nhóm lửa trong hang.

Hoàng Ngân vội đuổi theo bước chân anh, khoác lại áo bông trên người lên người anh: “Em bỗng dưng cảm thấy ấm áp rồi.”

Cao Dương Thành quay đầu liếc nhìn cô, cũng không nói thêm gì, đưa tay kéo cô từ phía sau vào trong ngực mình, sau đó dùng áo bông bao lấy cả hai người.

Áo bông của anh cũng đủ lớn, bọc lấy hai người, lại còn có thể kéo khóa lên.

Thân thể mềm mại của Hoàng Ngân dựa sát vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập “Thịch, thịch, thịch..”, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người ấm lên.

“Cách sưởi ấm này... cũng không tệ lắm.”

Hoàng Ngân gật đầu tán thưởng, gương mặt bị đông cứng đến đỏ bừng lộ ra vẻ thẹn thùng.

Cao Dương Thành chỉ nhếch môi, không biểu lộ gì, cuối cùng, anh đưa tay vỗ đầu cô: “Lát nữa khi anh đếm một hai ba, mình cùng ngồi xổm xuống lấy thanh củi lửa kia nhé.”

Anh chỉ thanh củi khô bên cạnh chân họ.

“Được.”

“Một, hai, ba... Ngồi xổm!”

Đếm xong, hai người cùng nhau ngồi xổm xuống, thành công nhặt được củi khô.

Hoàng Ngân rất hưng phấn: “Tiếp tục tiếp tục! Trò chơi này không tồi.”

Cao Dương Thành ôm Hoàng Ngân muốn đứng lên, kết quả Hoàng Ngân đứng không vững, ngã thẳng về phía sau, hai người cùng ngã nhào xuống mặt đất.

Cả người Hoàng Ngân áp trên ngực Cao Dương Thành, nhưng vẫn ha ha cười lớn.

Cao Dương Thành cũng cười theo cô, để mặc cô nằm trên người mình, sợi tóc thật dài lòa xòa trên mặt anh, anh đưa tay đẩy ra, cố ý chọc ghẹo cô: “Đỗ Hoàng Ngân, em nặng quá đấy.”

“Đó là do anh quá yếu thôi.”

Hoàng Ngân đáp trả anh, tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn kéo khóa áo anh ra, bò lên khỏi người anh: “Mệt chết được, khiến em cả người đầy mồ hôi... vận động làm nóng người thế này cũng không tồi.”

Cô đưa tay, kéo Cao Dương Thành khỏi mặt đất.

Cao Dương Thành thuận thế ngồi dậy, sau khi nhặt được ít củi rễ, anh móc bật lửa từ trong túi ra châm lửa.

Hoàng Ngân ngồi xuống bên cạnh anh, nghi hoặc nói: “Không phải anh đã cai thuốc sao? Lại hút à?”

Cao Dương Thành nghiêng đầu nhìn cô, chọc chọc gáy cô: “Không hút thuốc thì không thể mang bật lửa à?”

Vì củi lửa đã ướt đẫm, thật vất vả mới nhóm được, Hoàng Ngân hơ tay trên đống lửa: “May mà anh có tính toán trước. Thật là ấm áp.”

Cao Dương Thành nhìn hoàn cảnh trong hang một chút, lông mày lưỡi mác hơi cau lại: “Củi lửa trong này không đủ cho chúng ta đốt một giờ, em mau cởi quần áo ra, hong khô đi.”

Dứt lời, anh cũng cởi áo khoác của mình xuống.

Hoàng Ngân cởi áo bông ra, không tệ, chỉ ướt áo khoác mà thôi.

Nhưng nửa người dưới rõ ràng không có may mắn như vậy.

“Hình như quần em ướt hết rồi, giày tất cũng ướt đẫm.”

Hoàng Ngân vô cùng buồn bực.

“Cởi ra hơ đi.”

“Ở ngay trước mặt anh à?”

Hoàng Ngân hỏi lại anh.

Thật ra cũng không phải xấu hổ, cô chỉ cảm thấy hơi... kỳ cục.

Cao Dương Thành nhíu mày: “Tóm lại em sẽ không muốn giống như trên TV, dựng cái rèm che mình đi chứ? Thật ngại quá, không đủ vật liệu.”

“...”

Hoàng Ngân cũng không nhiều lời, hơi ngại ngùng, nhưng vẫn cởi quần bông bên ngoài ra, cũng bỏ tất cả giày bít tất sang một bên.

Quần giữ nhiệt trong quần bông cũng không khá hơn chút nào, cũng đã ướt đẫm, cô lạnh đến mức lông tóc dựng ngược.

Hoàng Ngân cởi hết bên dưới đến khi chỉ còn lại một cái quần giữ nhiệt, cô ngồi chồm hổm trước đống lửa, khiến mình áp sát vào đống lửa.

“Đừng ngồi gần như vậy.”

Cao Dương Thành lấy tay ngăn thân thể mềm mại của cô lại, tiện tay bắt lấy sợi tóc xõa xuống của cô, bàn tay to hất lên, hất tóc về phía sau vai cô: “Em muốn tóc cũng bị đốt đi à, em có dây buộc tóc không?”

Hoàng Ngân lấy một cái dây buộc tóc từ trên cổ tay ra, đưa cho anh: “Cảm ơn anh.”

Cao Dương Thành giúp Hoàng Ngân tùy ý buộc tóc sau sau đầu lại.

Hoàng Ngân ngửa đầu ra sau, nhìn cái cằm lún phún mấy sợi râu ngắn màu xanh của anh, chớp mắt mấy cái: “Bác sĩ Cao, anh đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, em không quen.”

Cao Dương Thành đưa tay tức giận nhéo gương mặt Hoàng Ngân: “Đồng đội cùng một mặt trận sống chết, chẳng lẽ cần phải giương cung bạt kiếm mới được? Đưa chân cho anh.”

“Hả?”

“Đưa chân để lên đùi anh, nếu không thì làm thế nào hong khô phía sau em?”

Cao Dương Thành vỗ vỗ chân to của mình.

“Vâng.”

Hoàng Ngân thẹn thùng cười một tiếng, hai chân dài ẩm ướt ngượng ngùng duỗi ra để trên đùi Cao Dương Thành: “Vậy em cũng sẽ không khách khí nữa.”

“Lạnh như thế này.”

Cao Dương Thành nắm bàn chân nhỏ lạnh đến trắng bệch của cô, nhíu mày.

Hoàng Ngân bị một bàn tay của anh nắm, chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, lại hơi thẹn thùng nói: “Đừng nắm, ngứa...”

Cao Dương Thành làm như không nghe thấy phản đối của Hoàng Ngân.

Không nói hai lời, anh nắm chặt bàn chân của Hoàng Ngân đặt trong lòng bàn tay nóng hổi của mình, xoa nắn.

“Cao Dương Thành...”

Hoàng Ngân cũng hơi ngại.

Mặc dù chuyện thân mật gì cũng đã làm với người đàn ông này, nhưng đột nhiên bị nắm lấy bàn chân vẫn rất xấu hổ.

“Đừng lộn xộn.”

Cao Dương Thành ngăn cô lại: “Gan bàn chân em quá lạnh, cứ tiếp tục như thế, sớm muộn sẽ bị đóng băng.”

Nghe xong, Hoàng Ngân không dám lộn xộn nữa.

Dưới đùi, hơ nóng.

Chỗ gan bàn chân còn có một đôi tay to ấm áp xoa cho cô, nắn bóp xương cốt.

Cả người lập tức ấm lên nhiều.

Tất nhiên, trái tim Hoàng Ngân ấm nhất.

Cô cảm giác Cao Dương Thành ngày xưa đã trở về...

Không, thật ra có lẽ anh vốn chưa từng rời đi.

...

Thời gian ấm áp luôn trôi qua rất nhanh.

Một giờ mau chóng trôi qua.

Đống lửa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, tận đến khi tắt hoàn toàn, nhưng vẫn không thấy người của đội cứu viện tới.

Cao Dương Thành lại gọi điện thoại tới, nhưng đầu dây bên kia luôn bận, không kết nối được nữa.

Thời gian tích tắc trôi.

Nhiệt độ trong hang không dễ gì tăng lên, nhưng dần dần bị không khí lạnh thay thế, chẳng mấy chốc, cả người Hoàng Ngân lại lạnh buốt.

Cao Dương Thành nắm bàn tay lạnh lẽo của cô hơi lo lắng: “Sao lạnh như thế?”

Anh cởi áo khoác của mình, quấn lên người Hoàng Ngân: “Đừng bỏ xuống. Nhất định phải mặc.”

“Cùng mặc đi... Anh mặc vào, em tránh trong ngực anh, càng ấm áp.”

Hoàng Ngân đưa áo cho anh.

Cao Dương Thành cũng không từ chối, anh lại mặc áo lên, sau đó một tay ôm Hoàng Ngân vào trong ngực mình, trùm lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hoàng Ngân dán trên lồng ngực ấm áp của anhh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, cô thỏa mãn than một tiếng: “Đúng là ấm áp hơn nhiều!”

Tay nhỏ vươn ra, ôm chặt lấy vòng eo cường tráng của anh.

Cô thật hi vọng, hai người có thể chung sống ấm áp như vậy cả đời... Cảm thấy được khối mềm mại trong ngực lạnh buốt, Cao Dương Thành chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong trái tim lún sâu xuống.

Anh không kìm lòng được, ôm chặt hơn.

“Sao em lại chịu lạnh kém như vậy?”

Trong quần áo, anh không ngừng dùng tay xoa xoa phía sau lưng Hoàng Ngân, định ma sát để cô tăng thêm chút nhiệt độ.

Động tác tay, cũng đã biểu lộ rõ ràng yêu thương không kìm lòng được của anh với cô.

“Cơ thể em vốn chẳng ra sao cả.”

Hoàng Ngân co trong ngực Cao Dương Thành, giải thích: “Năm đó sinh Dương Dương xong, lúc ở cữ em không chú ý lắm, bị cảm lạnh một lần, từ đó về sau rất sợ lạnh.”

Cao Dương Thành nao nao.

Hình như sau khi anh mất đi ký ức, đây là lần đầu anh nghe cô nói đến chuyện xảy ra lúc sinh Dương Dương.

Cao Dương Thành đau lòng: “Em vất vả rồi.”

Nghe lời anh nói, Hoàng Ngân sững sờ, sau đó cười cười: “Không vất vả. Đến cuối cùng nhìn thấy nó sống được khỏe mạnh như thế thì thật cảm thấy vất vả gì cũng là đáng giá.”

Hoàng Ngân nhớ tới thời gian Dương Dương bị bệnh tật tra tấn bốn năm trước, trong lòng vẫn hơi đau: “Thật ra người vất vả hơn là anh...”

“Hả?”

Cao Dương Thành tỏ ra không hiểu.

Hoàng Ngân ôm chặt anh, khuôn mặt áp vào lồng ngực anh, tiếp tục nói: “Anh quên rồi à. Lúc trước, Dương Dương qua được một trận bệnh nặng là vì anh cứu nó, anh đã từ bỏ rất nhiều thứ quan trọng, bao gồm... giấc mơ của anh.”

“Trong lòng em, anh không đơn thuần là một người đàn ông tốt, bác sĩ tốt, hơn nữa là một người cha tốt...”

Hoàng Ngân không biết làm sao đột nhiên lại nói đến điều này, nhưng lúc này, cô cảm thấy, người đàn ông trước mặt là người đàn ông tốt nhất cô từng gặp trong đời, người xứng đáng nhất khiến cô yêu bằng cả tính mạng
Bình Luận (0)
Comment