Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 296

Cũng may, Trần Lan phản ứng kịp thời, lấy tay chặn lại.

Cũng không phí lời với bà ta, chuẩn bị đóng cửa lại.

“Trần Lan, con tiện nhân!! Ai cho bà sống trong nhà con trai tôi? Đây là nhà tôi!”

Nhà con trai bà ta, thì là nhà bà ta!!

Ôn Thuần Như lấy tay chặn cửa, người không ngừng lách vào trong.

Cao Lâm Tuấn ở trong phòng khách nghe thấy tiếng mắng của bà ta liền đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Ôn Thuần Như mặt ông dài ra.

“Lâm Tuấn!! Lâm Tuấn... Ông thực sự ở đây?”

Từ đáy mắt Ông Thuần Như có thể nhìn thấy vẻ vui mừng khôn xiết thêm vào đó là cả sự oán hận không nói rõ thành lời.

Ánh mắt không ngừng nhìn vào sự dao động giữa Cao Dương Thành và Trần Lan, dần dần, mắt đỏ lên, lộ rõ sự tức giận.

“Hai người...hai người!! Thực sự ở bên nhau rồi?”

Trần Lan thấy Lâm Tuấn xuất hiện, cũng không tiện đóng cửa lại, mở cửa ra để Ôn Thuần Như đi vào trong.

Cao Lâm Tuấn tiến lại gần, ở trước mặt Trần Lan hỏi Ôn Thuần Như: “Bà đến đây làm gì?”

“Tôi đến đây làm gì? Hai người ở đây làm trò quỷ sau lưng tôi?!! Các người có biết xấu hổ không vậy? Hả?”

Ôn Thuần Như thái độ kiêu ngạo hống hách, không kém gì khi xưa.

Trần Lan đứng sau lưng Cao Lâm Tuấn, không nói gì.

Bà không muốn nói chuyện với người phụ nữ này, bởi vì bà biết, có nói nhiều thế nào cũng chỉ uổng công mà thôi.

Người phụ nữ này, lời ai nói bà ta nghe cũng không lọt tai!

Cao Lâm Tuấn lạnh lùng nhếch môi, đột nhiên ông giơ tay kéo tay Trần Lan đang đứng phía sau.

Trần Lan bị kéo, ngẩng đầu nhìn ông, cũng không chống cự.

Chỉ nghe thấy ông nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, Ôn Thuần Như, tôi và bà đã ly hôn rồi!! Người làm chuyện mất mặt bây giờ là bà!! Cứ bám lấy tôi riết như vậy có gì hay? Đời này bà sống có hạnh phúc không? Cái mà bà có được chẳng qua cũng chỉ là cái nhìn ghẻ lạnh của tôi mà thôi!!”

Cao Lâm Tuấn ép Ôn Thuần Như từng bước một, từng câu từng chữ lạnh lùng như lưỡi dao băng.

“Đừng nói tôi đời này chưa từng yêu bà, cho dù là nhìn bà tôi cũng thấy ghê tởm rồi!!Ôn Thuần Như, bà có biết trên thế gian này loại người nào đáng nhất thương nhất không? Chính là loại người như bà đấy!! Sống cả một đời, nhưng không có lấy một người yêu thương quan tâm thực sự ở bên cạnh! Còn bà thì sao? Ngoài chỉ biết tính toán thiệt hơn với những người bên cạnh, bà còn biết gì nữa?! Nói chuyện tình yêu với hạng người như bà...”

Cao Lâm Tuấn cười lạnh nhạt: “Nếu vậy cũng chỉ là làm dơ đi chữ “yêu” đó đi thôi!! Bởi vì cả đời bà không thể nào hiểu được!! Nếu như không muốn tự mình chuốc lấy nhục nhã, thì biến khỏi đây!! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Sắc mặt Ôn Thuần Nhu trắng bệch như xác chết.

Bà ta giận dữ trợn mắt lên nhìn Cao Lâm Tuấn và Trần Lan ở trước mặt, lồng ngực nhấp nhô mạnh mẽ vì tâm trạng kích động.

Đột nhiên, bà ta gào lên một tiếng rồi xông vào trong phòng bếp, lúc đi ra tay còn cầm theo một con dao.

Đôi mắt đỏ rực của bà tràn đầy sự hận thù: “Trần Lan, tao liều mạng với mày!!!”

Bà ta hét lớn như một bà điên, cầm dao xông về phía Trần Lan và Cao Lâm Tuấn: “Tao sẽ không để cho hai mẹ con mày sống tốt đâu!! Đều là hai con tiện nhân các người, cướp đi hết những gì thuộc về tao!! Cướp đi hết hạnh phúc của tao.”

Trần Lan sợ hãi sắc mặt trắng bệch, trốn sau lưng Cao Lâm Tuấn.

Cao Lâm Tuấn bảo vệ Trần Lan, hai tay giang ra, lùi về sau: “Ôn Thuần Như, bà bỏ dao xuống!”

Ông lạnh lùng, nhìn Trần Lan ở đằng sau, trấn an bà: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

“Ôn Thuần Như, bà bỏ dao xuống trước, nếu bà làm bị thương người khác, bà cũng không sống tốt được đâu!!”

Trần Lan lấy lại thần trí từ trong sợ hãi, khuyên Ôn Thuần Như.

“Nếu như không phải vì bà luôn sống trong hận thù, thì bà cũng không rơi vào bước đường này!! Tại sao đến tận bây giờ, bà vẫn không tự xem xét lại mình chứ!!”

Cao Lâm Tuấn tiếp tục nói: “Bỏ dao xuống, có gì chúng ta từ từ nói...”

“Còn gì để nói chứ!! Ông đã chạy cùng con tiện nhân này rồi!!”

Ôn Thuần Như hét lớn, mắt đỏ lên, đáy mắt như được bao phủ bởi một màn sương, cười lạnh: “Cha con hai người, khá lắm mà!! Một người giấu tôi tìm đàn bà, người còn lại thì sao? Từng chút từng chút nghĩ cách chiếm đoạt hết quyền hành của tôi!! Chỉ bởi vì hai bọn chúng, cha con các người liền đối xử với tôi như vậy!! Cao Lâm Tuấn, con đàn bà này rốt cục chuốc ông bùa mê thuốc lú gì mà ông si mê không dứt bà ta như vậy?”

Ôn Thuần Như cầm con dao trong tay quơ quơ lên: “Không cần biết ông nói cái gì, hôm nay tôi phải lấy mạng bà ta!!! Cho dù tôi không sống được, tôi cũng phải kéo bà ta xuống địa ngục cùng tôi!! Nếu ông dám ngăn tôi, vậy chúng ta đi cùng nhau, như vậy...cho dù tôi xuống địa ngục rồi, tôi vẫn có ông ở bên cạnh, tôi không sợ cô đơn nữa rôi!!”

Ôn Thuần Như nói xong liền xông về phía Cao Lâm Tuấn.

Cao Lâm Tuấn kéo Trần Lan chạy.

Muốn trị Ôn Thuần Như không khó, nhưng tâm trạng Ôn Thuần Như bây giờ không tài nào khống chế được nữa rồi.

Một người điên, rất khó biết được bà ta có làm ra chuyện gì cực đoan không.

Không cẩn thận bị dao đâm sượt vào cũng không phải không có khả năng.

Chẳng ai muốn chuyện như này sảy ra cả!! Hơn nữa ông bây giờ hạnh phúc như vậy, càng không muốn bản thân đi làm chuyện liều mạng như vậy!!

Điều duy nhất phải làm chính là bảo vệ tốt người phụ nữ bên cạnh ông.

Trần Lan không ngờ rằng Ôn Thuần Như sau cùng lại đi đến bước đường cực đoan như vậy.

Dao hết lần này đến lần khác đâm ở đằng sau lưng họ, dọa cho Trần Lan thót tim đến mấy lần, nhưng bà nắm lấy tay Cao Lâm Tuấn, càng ngàng càng chặt, chặt đến nỗi lòng bàn tay giờ toàn mồ hôi, nhưng bà vẫn không sợ hãi, không chịu lùi bước.

“Lần này...bất kể là nguy hiểm như thế nào, em cũng sẽ không buông tay.”

Giống như bọn họ đã từng nói, thời gian chờ đợi của bọn họ đã quá dài rồi!!

Cao Lâm Tuấn kích động, nhưng bây giờ không phải là lúc nói ra những lời này, giờ phải cắt đuôi được Ôn Thuần Như mới là chuyện chính.

Dì Trần đang dọn vệ sinh ở trên tầng, vừa mới chuẩn bị xuống lầu thì nhìn thấy cảnh tượng dưới nhà, vội vàng gọi báo cảnh sát.

Hướng Dương vừa mới chơi xong từ trong phòng game đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng dao kiếm này.

Người bà mà cậu không nhận đó lại cầm dao đuổi theo ông nội và bà ngoại cậu.

Hướng Dương bị dọa cho sợ khiếp, cậu hét lên, lúc sau khóc chạy về phía Ôn Thuần Như, ôm lấy chân bà ta, khóc van xin bà ta: “Đừng, đừng mà, đừng giết ông bà tôi!! Đừng, tôi xin bà..đừng giết họ!”

“Hướng Dương.”

“Hướng Dương...”

Hướng Dương đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Trần Lan và Cao Lâm Tuấn bất ngờ, giây sau, Trần Lan không nghĩ ngợi gì nhiều liền rời khỏi sự bảo vệ của Cao Lâm Tuấn, chạy về phía Hướng Dương ở bên cạnh Ôn Thuần Như.

“Hướng Dương...”

Hướng Dương là cả sinh mạng của bà, nếu thằng bé bị thương, cả đời này bà sẽ không thể an tâm!

Trần Lan quay lại ôm lấy Hướng Dương.

“Lan...”

Cao Dương Thành kêu lên.

Dao của Ôn Thuần Như vừa định hạ xuống, Cao Lâm Tuấn vội vàng xông lên, ôm lấy Trần Lan và Hướng Dương, dao buông xuống, chưa kịp né thì....

Dao đâm qua lưng Cao Lâm Tuấn!!

“A~”

Khắp phòng vang lên tiếng hét, máy tươi chảy ra, bắn lên mặt của Ôn Thuần Như, khiến bà phút chốc mặt trắng bệch...Nhìn vào vùng máu đỏ trước mắt mình, bà ta sợ tới mức ngã ra sàn nhà, vội vàng lùi về sau...nước mắt rơi lã chã,...

“Lâm Tuấn!! Lâm Tuấn......”

Trần Lan vừa kêu vừa khóc.

“Dì Trần, mau gọi 115!! Dì Trần......”

“Ông nội! Ông nội!”

Hướng Dương sợ khóc lớn: “Ông nội, ông không được chết!! Ông ơi...”

“Lan...”

Hơi thở yếu ớt của Cao Lâm Tuấn gọi Trần Lan: “Đừng khóc, hai người đừng khóc, anh không sao...”

Trần Lan ôm lấy vai Cao Lâm Tuấn, khóc: “Anh đừng nói nữa, em biết anh không sao, nhất định sẽ không sao!! Sẽ không sao đâu...”

Hai người bọn họ khó khăn lắm mới quay trở về bên nhau, ông trời nhất định có nhất thiết phải đối xử với bọn họ như vậy sao?

Ôn Thuần Như không biết rằng cảm giác cầm dao giết người lại như thế này...cảm giác khủng khiếp, u ám...

Chiếm lấy bà ta...

Sắc mặt bà ta trắng bệch, cắt không còn giọt máu, nhìn vào vệt máu tươi trên tay mình, mắt bà ta giãn ra...ôm chặt đầu mình: “Aaaaaaa~” lên một tiếng, hét lên đau khổ.

Rốt cuộc là bà ta đang là cái gì? Đang làm cái gì vậy?

Rất nhanh sau đó, cảnh sát và 115 không đến cùng một lúc.

Ôn Thuần Như bị cảnh sát bắt lại.

Cao Lâm Dương được xe cứu thương của bệnh viện đưa đi, Trần Lan đi theo, Hướng Dương không đi cùng, để cho Dì Trần trông nom.

Tâm trạng của cậu nhóc rất không ổn định, tâm trí còn yếu, để cậu nhìn thấy cảnh tượng như vậy phần nào cũng sẽ khá bạo lực.

Nhưng thực ra đối với Hướng Dương mà nói, cảnh tượng máu me như này cũng không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, lần đầu tiên nhìn thấy là khi nào nhỉ?

Năm ba tuổi...

Cậu nhìn thấy dì của mình ngã trong vũng máu...

Hướng Dương gạt đi cảnh tượng đáng sợ trong đầu đó đi, sắc mặt trắng bệch, vùi vào lòng Dì Trần, không dám nói thêm lời nào nữa.

Hoàng Ngân và Cao Dương Thành nhận được tin vội vàng quay về.

Không kịp về nhà mà trực tiếp đi đến bệnh viện.

Cao Dương Thành nhìn ba mình người quấn đầy băng đang nằm trên giường bệnh, đột nhiên cảm thấy đầu rất đau.

Một số hình ảnh lẻ tẻ bắt đầu xuất hiện trong đầu anh...nhưng tất cả lại là khuôn mặt đáng sợ của mẹ.

“Dương Thành, anh sao vậy?”

Hoàng Ngân nhìn ra anh không ổn, lo lắng hỏi tình hình của anh, tưởng rằng tư thế của ba chồng tương lai đã kích thích đến anh, an ủi: “Anh đừng lo lắng quá, bác sĩ nói rồi, không bị thương đến chỗ hiểm, cũng không nghiêm trọng lắm, ba chỉ cần nghỉ dưỡng một thời gian là khỏi thôi...”

Cao Dương Thành lắc đầu, day day thái dương: “Anh hình như nhớ lại được chút gì đó.”

“Hả?”

Hoàng Ngân ngạc kinh ngạc: “Anh nhớ lại được những chuyện trước kia sao?”

Trần Lan cũng mong chờ nhìn Cao Dương Thành.

Cao Dương Thành lắc đầu, sắc mặt không tốt: “Không nhớ hết, chỉ là những hình ảnh rời rạc mà thôi...”

“Anh vừa mới nhớ ra được gì vậy?”

Hoàng Ngân tò mò hỏi.

“Không có gì.”

Cao Dương Thành không muốn nói.

Cảnh tượng mà anh vừa nhớ ra đó, đều là đau khổ, anh không muốn nhớ lại chút nào.”

Hoàng Ngân nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, nên cũng không gắng gặng hỏi thêm: “Không nhớ ra thì đừng nhớ nữa, không nên em mình quá, tránh đau đầu.”

“Ừm.”

Buổi chiều, đợi trạng thái sức khỏe Cao Lâm Tuấn khỏe hơn đôi chút, cảnh sát liền đến để lấy thông tin.

Cao Lâm Tuấn không giấu diếm, nói tất cả mọi chuyện ra.

“Dương Thành...”

Đột nhiên, Cao Lâm Tuấn ngồi trên giường gọi con trai đnag ở giường bên cạnh.

Dương Thành ngẩng đầu lên: “Ba.”

“Ba muốn hỏi con nghĩ gì về chuyện này.”

Cao Lâm Tuấn hòa nhã hỏi anh.

Cao Dương Thành ánh mắt mang vẻ âm u.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bình Luận (0)
Comment