Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 302

Tất cả, kết thúc.

Trần Lan nằm trong lòng ông, hô hấp vẫn chưa bình ổn.

Nét đỏ trên gương mặt vẫn chưa nhạt đi.

Bà vẫn có chút bất ngờ với sức lực của Cao Lâm Tuấn, nói cho cùng hai người họ tuổi cũng cao rồi.

Nghĩ tới đó, thấy hơi buồn cười.

“Lan, tuần trăng mật em muốn đi đâu?”

Cao Lâm Tuấn hỏi người đang nằm trong lòng mình.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

“Tuần trăng mật…”

Trần Lan nỉ non một tiếng, lắc đầu: “Lâm Tuấn, em muốn về thăm...Thanh Nga…”

Lúc bà nói câu này, giọng có hơi gấp gáp.

Nghĩ đến đứa con gái đã mất của mình, trái tim vẫn không chịu được mà nhói đau.

“Một mình nó ở đấy, chắc chắn rất cô đơn, rất trống vắng! Em muốn chính miệng em nói cho nó biết, ba nó trở về rồi…”

“Lan…”

Cao Dương Thành nắm chặt tay vợ mình: “Được, chúng ta đi thăm Thanh Nga! Đến ở bên nó…”

Đời này, kẻ làm cha như ông thật sự đã nợ nó quá nhiều quá nhiều.

Ông muốn bù đắp, nhưng đến cả cơ hội còn không có!

Cao Lâm Tuấn trong lòng có chút khó chịu, nhưng ông biết, đêm nay là đêm tân hôn của hai người họ, thật sự không thích hợp nói những chuyện này, cũng đành an ủi vợ mình, để bà không nhớ đến quá khứ đau buồn đó nữa.

Con người ai cũng phải nhìn về phía trước, không phải sao?

Trên bia mộ, gương mặt một người con gái đang mỉm cười.

Cho dù đã qua bốn năm, gương mặt cười ấy vẫn như vậy, trẻ mãi.

Hoàng Ngân vừa nhìn đã rơi nước mắt, nhất thời không nói được gì cả.

Thanh Nga…

Em ấy vẫn còn rất trẻ!

Nhưng em ấy sớm đã không còn trên thế giới này nữa!

Nếu em ấy vẫn còn thì tốt biết mấy…

Cô có thể cùng em chứng kiến hạnh phúc của ba và mẹ…Nhưng thế gian này làm gì có nhiều “nếu như” như thế.

Cao Dương Thành lau khô nước mắt cho cô, ôm vai cô, an ủi: “Đừng khóc nữa, Thanh Nga không muốn nhìn em như thế này đâu..”

“Ừm…”

Hoàng Ngân gật đầu cười, lại đến an ủi mẹ mình: “Mẹ, mẹ cũng đừng quá đau lòng …”

Trần Lan nắm lấy tay con gái mình, đặt một bó hoa cúc trắng trước bia mộ của Thanh Nga…Nhìn những đóa hoa cúc trắng tượng trưng cho sự mất mát, cảm giác đau thương lại dấy lên trong tim Trần Lan, trong chốc lát không dằn xuống được mà che miệng nức nở.

“Thanh Nga, sao con có thể ích kỉ như vậy…cứ thế bỏ mẹ và chị mà đi…con gái tôi…huhuhu…”

“Lan, đừng khóc…”

Cao Lâm Tuấn vội quỳ xuống, đỡ vợ mình lên, nhìn bức ảnh trên bia mộ, trong lòng cũng ngập tràn xúc động.

Người con gái trong bức ảnh, đích thực có nét giống mình.

Tuy rằng chưa từng che mặt, nhưng dù gì cũng là người thân máu mủ tình thâm, tâm tình ông bất giác có chút kiềm nén.

“Thanh Nga, ba đây! Tuy ba chưa từng gặp con, cũng chưa từng được nghe con nói một tiếng “ba”, nhưng…ba vẫn rất yêu con! Mong con ở nơi thiên đường được an nghỉ, vô lo vô nghĩ, kiếp sau…lại tiếp tục làm con của ba mẹ!”

Cao Lâm Tuấn khàn giọng nói, thành kính mà cúi người trước bia mộ.

Cao Dương Thành cũng khom người cúi mình trước Thanh Nga.

Với em gái mình, ah có quá nhiều quá nhiều sự áy náy nói không hết…nhưng đến trước bia mộ cô, lại nhận ra mình không thể nói gì cả.

Hoặc có lẽ đời này, người em gái này đã được định sẵn sẽ trở thành một nỗi nuối tiếc của cả nhà bọn họ!

Cuối cùng, Tiểu Dương Dương bước lên trước, lạy một lạy trước bia mộ của dì nó.

Gió nhẹ thổi…

Thổi cho tán lá trong rừng mộ xào xạc kêu, hoa cúc trắng được gió đưa đẩy mà khẽ động…tiếng gió như tiếng thiên thần đang ngân nga một khúc hát thê lương…

Thanh Nga ở trên trời cao, mong cho cô được bình an!

Quên đi hết niềm đau nỗi hận cõi trần, vui vẻ sống cuộc sống của mình!

Một năm sau-----



Hai giờ sáng, ánh đèn vàng nhạt trong thư phòng vẫn sáng.

Hoàng Ngân gõ cửa phòng, đi vào.

“Muộn thế này rồi vẫn làm việc, đêm nay anh không định ngủ à?”

Thấy Hoàng Ngân xuất hiện, Cao Dương Thành vô thức tắt màn hình máy tính trước mặt đi.

“Em tỉnh rồi?”

Cao Dương Thành vươn tay, nắm lấy tay Hoàng Ngân đang bước về phía mình.

Hoàng Ngân ngồi lên người anh: “Ừm, vừa tỉnh dậy đã không thấy anh đâu, nên dậy tìm anh, muộn như vậy rồi, anh còn đang bận việc gì?”

Hoàng Ngân nheo mắt nhìn chiếc máy tính đã bị anh gấp lại.

Nếu mình nghĩ không nhầm, anh hình như có việc gì đang giấu cô.

Hoàng Ngân nâng mi mắt: “Sao vậy? Chắc không phải là muộn vậy rồi, vẫn tán gẫu với em gái nào đó trên mạng đấy nhé?”

Cô nói xong nhíu mắt, hai tay đặt lên vai Cao Dương Thành, nghiêng đầu: “Không đến nỗi chứ? Mới có một năm thôi, anh đã định ngoại tình rồi?”

Cao Dương Thành cười nhẹ: “Không có lòng tin với chính mình như vậy?”

Hoàng Ngân trách: “Vậy anh ăn ngấy rồi không chừng.”

Cao Dương Thành nhéo mũi cô: “Không ngấy được.”

Rõ ràng là đang đùa giỡn, nhưng Hoàng Ngân có thể cảm nhận được Cao Dương Thành không thoải mái.

Anh có tâm sự.

Hơn nữa là kiểu, tâm sự nặng nề.

“Sao vậy? Anh không vui?”

Hoàng Ngân hỏi anh, thấy anh nhíu mày, cô nhịn không được đưa tay xoa hàng lông mày anh: “Đừng nhíu mày nữa, không đẹp! Nếu thật sự có tâm sự không trút ra được, thì có thể suy nghĩ đến việc nói cho vợ anh biết không? Vợ anh có tấm lòng rất rộng, có thể đặt rất nhiều rất nhiều thứ…Cho dù là vui vẻ hay ưu phiền…”

Cao Dương Thành nắm lấy bàn tay cua Hoàng Ngân đang chơi đùa trên lông mày mình, đặt trong lòng bàn tay, không nhừng ma sát.

Đầu hơi cúi, môi mỏng khẽ mím, mãi vẫn không mở miệng nói câu nào.

Hoàng Ngân biết, anh đang do dự.

Do dự xem tâm sự nặng nề trong lòng mình có nên nói cô biết hay không.

Hoàng ngân cũng không ép anh, chỉ nhẫn nại chờ đợi.

Cô biết, nếu là chuyện có thể khiến anh cẩn thận từng chút như vậy, chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

“Có nhớ anh từng nói với em…”

Cao Dương Thành nói đến đây thì hơi ngừng một chút, mới tiếp tục: “Mấy năm nay, anh vẫn luôn có một vài vụ giao dịch không tốt với một băng đảng…”

Âm thanh vừa thấp vừa khàn của anh làm người ta lo lắng.

Bàn tay nắm lấy tay anh của Hoàng Ngân không nhịn được mà nắm chặt hơn, đốt ngón tay nhàn nhạt trắng.

Thực ra cô vẫn luôn nhớ chuyện này…

Chuyện quan trọng như vậy, cô sao có thể tùy tiện quên đi…

Cô không nói, chỉ vì không dám nói, không dám nhắc, không muốn nhăc đến.

Cô đang tự lừa mình, tưởng rằng không nói đồng nghĩa với việc chưa từng xảy ra, mà giờ đây, bỗng anh thận trọng nhắc lại, trong lòng Hoàng Ngân không tránh khỏi chút lo lắng.

“Anh từng hứa với ông ta, vì ông ta bán mạng năm năm…”

“Nhưng, đến nay năm năm đã qua rồi!”

Hoàng Ngân kích động mà nắm chặt bàn tay anh.

Lòng bàn tay có chút lạnh lẽo…

Lạnh cả vào trong trái tim cô.

Cao Dương Thành dùng sức, nắm lại tay cô: “Ừm, thời gian năm năm đã qua rồi, nhưng…ông ta không định dễ dàng tha cho anh! Nên, anh hẹn ông ta ngày mai đến quyết định.”

“Anh hẹn ai?”

Hoàng Ngân sốt ruột đến nỗi nhịp tim cũng sắp ngừng lại.

“Đại ca của băng đảng, Lôi Đinh Văn!”

“Ngày mai?”

“Đúng! Ngày mai…”

Tay của Hoàng Ngân hơi run.

Sắc mặt hơi trắng: “Nhất…nhất định phải là ngày mai đi sao?”

“Nhất định phải đi!”

Cao Dương Thành gật đầu khẳng định: “Giữa anh và xã hội đen, nhất định phải có lúc cắt đứt quan hệ! Hoàng Ngân…”

Anh nâng mắt nhìn cô, trong con ngươi đen tuyền kia, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, có áy náy, có bất lực: “Anh xin lỗi, chưa xử lý sạch sẽ mọi thứ mà đã giữ em bên cạnh anh, nhưng cũng vì em và Dương Dương, nên anh bây giờ bắt buộc phải cắt đứt với bọn họ!”

“Vậy…”

Hoàng Ngân hơi cắn môi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Cao Dương Thành lắc đầu, không giấu diếm gì Hoàng Ngân: “Anh không biết, nhưng anh có thể đảm báo, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, tự bảo vệ chính mình, được không?”

“Được…”

Hoàng Ngân gật đầu: “Anh nhất định phải cẩn thận! Cái đó…ngày mai…”

“Không thể! Em không thể đi cùng anh!”

“Nhưng em lo cho anh.”

“Vậy em cũng không được đi!”

Cao Dương Thành rất kiên trì: “Hoàng Ngân, em đi theo anh, chỉ làm anh phân tâm hơn thôi.”

Cũng đúng…

“Được, vậy anh hứa với em, xử lý hết mọi thứ xong, phải báo ngay cho em bình an, được không?”

“Được!Anh hứa…”

……

Ngày hôm sau…

Sáng sớm, tám giờ.

Cao Dương Thành một mình lái xe đến chỗ hẹn.

Xe dừng trước cửa một biệt thự độc lập.

Hai tên mặc áo đen dắt Cao Dương Thành vào bên trong: “Lão đại đang đợi anh.”

“Cảm ơn.”

Ba người cùng đi vào biệt thự.

Đến đại sảnh, đã thấy Lôi Đinh Văn đợi ở đó.

So sánh tuổi của Lôi Đinh Văn với Cao Dương Thành, nếu nói theo thân phận, Cao Dương Thành nên gọi một tiếng “Chú”.

“Chú Lôi!”

Cao Dương Thành đi tới, lễ phép gọi một tiếng.

Lôi Đinh Văn hình như rất thích Cao Dương Thành, thấy anh liền cười híp mắt đứng dậy: “Tên nhóc này, đã lâu không gặp!”

Ông đích thân mời Cao Dương Thành ngồi, mệnh lệnh cho người mang trà lên.

Cao Dương Thành nhấp hai ngụm, liền trực tiếp vào vấn đề chính.

“Chú Lôi, người ngay không nói lời mờ ám, hôm nay con đến tìm chú, chú cũng biết cụ thể là vì gì!”

Cánh tay đang pha trà của Lôi Đinh Văn hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi vẫn giữ ý cười: “Sao vậy? vội vã muốn trốn khỏi chú như vậy sao?”

“Chú Lôi, năm đó lúc hứa với chú, con cô độc một mình, đến nay con là người đã có gia thất, nên con không thể mạo hiểm không màng sống chết như trước nữa! Con nghĩ cảm giác này, chú nhất định hiểu rõ.”

Lôi Đinh Văn ông ấy từ trẻ đã rơi vào con đương xã hội đen, sau này có được người con gái trong lòng, hai người cùng sinh một đứa con, nhưng niềm hạnh phúc kéo dài không bao lâu, thì bị kẻ thù trong xã hội đen đuổi giết, khiến vợ con đều mất, chỉ còn lại ông một mình sống trên thế gian. Vì để báo thù cho vợ con, ông lựa chọn một lần nữa bước vào con đường xã hội đen, nhưng đến bây giờ, vẫn cô độc một mình như thế…Cao Dương Thành còn biết trước đây ông nhận mẹ anh Ôn Thuần Như làm em gái, thực ra cũng là vì bà có một gương mặt giống với người vợ quá cố của ông.

Nhưng giống, rốt cuộc cũng chỉ là giống mà thôi!

Hình như bởi vì những lời của Cao Dương Thành, Lôi Đinh Văn nhớ lại những quá khứ ngày xưa, đến mức mãi mà vẫn chưa mở miệng nói lấy một lời.

Rất lâu sau…

“Chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

“Vâng, chú Lôi!”

Lôi Đinh văn tiếp tục công việc pha trà của mình, chầm chậm nói: “Nếu con nhất định muốn lui, chú Lôi cũng không miễn cưỡng, nhưng con cũng biết, bang phái có quy định của bang phái! Muốn đi, vậy phải xem con…có đủ sức ra khỏi cánh cửa này không!”

Cao Dương Thành vẫn cười nhạt như cũ, trên mặt không để lộ ra chút cảm xúc nào, ngón tay có vài nhịp lên tay vịn ghế, nghiêng đầu hỏi Lôi Đinh Văn: “Vậy chú Lôi định làm thế nào?”

“Vậy phải xem con có đủ gan dạ hay không!!”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bình Luận (0)
Comment